Trong sảnh khách sạn, Sở Nhan nhận lấy hành lý của mình, sau đó, người dẫn đoàn đã thuê xong phòng đưa thẻ cho bọn họ, mọi người đều vội vàng về khách sạn nghỉ ngơi, lúc Sở Nhan kéo hành lý tìm thấy phòng của mình, vừa khéo, chỉ thấy người đàn ông vừa xong là ở phòng cách vách của cô.
Người đàn ông kia lập tức mỉm cười: "Khéo thật đấy, chúng ta vậy mà lại là hàng xóm."
Sở Nhan cười cười, lịch sự hỏi: "Tôi vẫn chưa biết tên của anh."
"Tôi là Vương Duyệt, làm trong ngành thông tin." Vương Duyệt vui vẻ vô cùng tự giới thiệu mình, nói xong, hắn còn không quên bổ sung thêm một câu: "Tôi vẫn độc thân."
Sở Nhan nghe câu bổ sung có dụng ý khác này xong liền bật cười, sau đó gật đầu: "Vậy chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của đời mình."
Nói xong, cô quẹt thẻ để vào phòng, mà sau khi nhìn cô đi, Vương Duyệt mới cong miệng lên cười, đối với hắn, xem ra chuyến đi chơi này đúng là không uổng công chút nào! Bởi hắn đã có một mục tiêu rõ ràng rồi.
Lúc hắn vừa lên máy bay đã chú ý ngay tới Sở Nhan, khí chất cao quý và vẻ ngoài xinh đẹp của cô đã hấp dẫn hắn, người đã ở tuổi này như hắn đã không giống đám thanh niên kia rồi, bọn hắn thường quyết định mục tiêu sau đó trực tiếp xuống tay.
Mà Sở Nhan, chính là mục tiêu của hắn trong lần du lịch này.
Sở Nhan mở điều hòa, ngồi trên sofa, mừng rỡ ngắm cảnh tuyết ngoài cửa sổ, cả người cô đều thả lỏng. Cô cầm điện thoại, mở lên, đột nhiên có một lời mời kết bạn trên Skype hiện ra, cô kinh ngạc mở lên chỉ thấy ba chữ: "Chiến Tây Dương."
Tim Sở Nhan lập tức đập liên hồi, hắn lại tìm ra được số Skype của cô để thêm bạn, cô liền chấp nhận.
Trong lòng Sở Nhan vẫn kinh ngạc và vui mừng không thôi, tại sao cậu ấy lại kết bạn với mình? Đang nghĩ thì một tin nhắn được gửi tới, cô cầm lên xem, là của Chiến Tây Dương.
"Nghe nói cô đi trượt tuyết, hâm mộ thật đấy!"
Sở Nhan cười rộ lên, trả lời: "Hiếm lắm mới có một kỳ nghỉ, phải tận dụng để thư giãn một lát."
"Chụp nhiều hình cho tôi xem một chút, để tôi cũng có thể ngắm cảnh tuyết ở nước ngoài trong văn phòng."
"Được thôi! Tôi sẽ chụp cho cậu xem, đã nhận khăn chưa?"
"Đã nhận rồi."
Sở Nhan gửi một mặt cười qua, sau đó, bất chợt, cô chẳng tìm thấy chủ đề gì để nói với hắn nữa, cô gửi tin: "Cậu làm việc đi! Tôi nghỉ ngơi một lát đã."
"Được!"
Sở Nhan đi tắm rửa, thay quần áo rồi nằm lên giường, lúc cầm điện thoại lên, cô phát hiện quả nhiên Chiến Tây Dương không nhắn tới nữa, cô khẽ thở dài một hơi, đeo bịt mắt lại rồi đi ngủ.
Vừa tỉnh lại đã vào đúng bữa tối, Vương Duyệt liền xếp cho cô ngồi cạnh, Sở Nhan có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và hảo cảm của hắn đối với mình, cô chỉ có thể lịch sự đáp lại, hiện giờ cô không có hứng để yêu.
Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ, buổi tối vẫn còn hoạt động, Sở Nhan luôn muốn yên tĩnh một mình, thỉnh thoảng cô cầm điện thoại xem xét tin nhắn ở Skype, mỗi lần có tin gửi tới, cô đều lập tức nhìn qua, thế nhưng tất cả đều không phải Chiến Tây Dương.
Đợi đến lúc cô phát hiện mình lại mong chờ tin nhắn của cậu ấy tới vậy, cô không khỏi cười gượng, mình bị sao vậy chứ?
Ngày hôm sau đúng chín giờ, đoàn của bọn họ bắt đầu tới nơi trượt tuyết ở giữa núi, Sở Nhan cũng trang bị đầy đủ, đồng thời, cô cầm điện thoại lên chụp vài bức cảnh tuyết trên núi, cũng bảo bạn bè chụp cho mình vài bức.
Ở nơi nghỉ ngơi của bãi trượt tuyết, cô lấy điện thoại gửi vài tấm cho Chiến Tây Dương, sau đó, bọn họ bắt đầu tới nơi để trượt tuyết, ai ai cũng trang bị kĩ càng, bắt đầu trượt tuyết.
Sở Nhan đã từng có kinh nghiệm trượt tuyết, có điều cũng đã lâu nên có chút không quen, bị ngã vài lần trên đất. Tuy nhiên, đây cũng là một trong những điều làm cô vui, dù sao thì cũng là trải nghiệm, không cần thiết phải như những người trượt tuyết chuyên nghiệp.
Vì vài lần Sở Nhan bị rớt lại đằng sau, bạn bè của cô đều đã trượt hết xuống núi rồi, lúc này, bên người cô truyền tới giọng nói của Vương Duyệt.
"Sở Nhan, đừng lo lắng, tôi sẽ đi cùng em." Hắn cười nói, trái lại trượt tuyết lại rất giỏi.
"Cảm ơn." Sở Nhan cười rộ lên, hai người cùng nhau chậm rãi trượt xuống, Sở Nhan lại ngã thêm mấy lần trên tuyết, Vương Duyệt đỡ cô dậy, cuối cùng, cả hai người cùng ngã, nhưng lại mang đến tiếng cười của bọn họ.
Ở khúc ngoặt trước mặt, Sở Nhan không khống chế tốc độ, đột nhiên bị xông ra khỏi đường trượt, lăn xuống núi nhỏ ở bên cạnh, lăn vài vòng mới ngừng lại, mà Sở Nhan đã cảm nhận được cơn đau do bong gân truyền tới.
"Sở Nhan." Vương Duyệt lập tức cởi ván trượt, mau chóng chạy xuống cứu cô.
Sở Nhan cũng cởi ván trượt, cô hừ một tiếng, chân đau quá đi mất.
"Có bị thương không? Để tôi xem xem." Vương Duyệt lập tức ngồi xuống, không hề ngại ngùng gì mà cầm chân cô lên xem xét.
"Có lẽ là bong gân rồi." Sở Nhan nói xong liền thử đứng dậy, Vương Duyệt cầm điện thoại định gọi cấp cứu, nào biết được nơi này lại không có chút sóng nào.
"Không có sóng, có lẽ bọn họ đều không biết em bị ngã, hiện giờ chỉ có thể để anh cõng em lên thôi."
"À... Không cần đâu, nếu vậy thì anh sẽ mệt lắm đó! Tôi nặng lắm." Sở Nhan tất nhiên là không có ý để hắn cõng rồi.
"Đừng lo, bình thường anh vẫn tập luyện, sức rất lớn, cõng được em mà." Vương Duyệt cười rộ lên, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Sở Nhan.
Hiện giờ Sở Nhan đau chân, còn lạnh nữa, nếu như không máu chóng tới trạm cấp cứu, chân cô sẽ bị thương nặng hơn.
Cô đành nằm sấp lên lưng Vương Duyệt, Vương Duyệt cõng lấy cô, bắt đầu trèo lên theo đường trượt ở sườn núi.
Những nơi kiểu như thế này vốn chẳng dễ đi, huống hồ còn cõng thêm một người trên lưng, Sở Nhan có thể cảm thấy Vương Duyệt vất vả vô cùng mới có thể bước một bước, trong lòng cô băn khoăn không ngừng."
"Hay là anh cứ để tôi xuống đi. Tôi có thể tự đi được mà."
"Không được, chân em bị thương, đừng có động đậy linh tinh, em ôm chắc tôi vào." Vương Duyệt lo lắng cho chân của cô.
Sở Nhan chỉ đành cảm nhận sự khó khăn trên từng bước leo của Vương Duyệt, hơn nữa cô rất khó xử khi ở trên lưng hắn, không thể không nói rằng, lúc này, hành động của Vương Duyệt đã làm cô cảm động.
Vương Duyệt leo lên từng bước một, sau đúng mười phút mới lên được tới nơi, sau đó tìm một nhân viên ở gần đó đưa Sở Nhan tới trạm cứu hộ gần nhất.
Vương Duyệt cũng không trượt nữa mà ở bên cô, vết bong gân của Sở Nhan cũng không nặng lắm, nhưng ít nhất trong mấy ngày này không thể trượt tuyết, chỉ có thể nghỉ ngơi trong khách sạn.
Đối với Sở Nhan mà nói, điều này cũng chẳng có gì, dù sau thì cô cũng không am hiểu trượt tuyết cho lắm, cô quyết định nằm lỳ ở trong khách sạn mấy ngày tới!
Cô lấy điện thoại, có sóng, cùng lúc đó cũng có tin nhắn tới, cô mở ra, Chiến Tây Dương đã nhắn liền mấy tin: "Cảnh tuyết rất đẹp, người còn đẹp hơn."
"Chơi vui vẻ nhé, cẩn thận chút, sức khỏe cô không tốt lắm đâu."
"Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi."
"Nhớ chú ý giữ ấm cơ thể."
Trong giây lát, Sở Nhan đột nhiên cảm thấy tại sao người đàn ông kém cô mấy tuổi này lại cứ như một người chú nói càm ràm với cô đủ thứ vậy?
Người đàn ông kia lập tức mỉm cười: "Khéo thật đấy, chúng ta vậy mà lại là hàng xóm."
Sở Nhan cười cười, lịch sự hỏi: "Tôi vẫn chưa biết tên của anh."
"Tôi là Vương Duyệt, làm trong ngành thông tin." Vương Duyệt vui vẻ vô cùng tự giới thiệu mình, nói xong, hắn còn không quên bổ sung thêm một câu: "Tôi vẫn độc thân."
Sở Nhan nghe câu bổ sung có dụng ý khác này xong liền bật cười, sau đó gật đầu: "Vậy chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của đời mình."
Nói xong, cô quẹt thẻ để vào phòng, mà sau khi nhìn cô đi, Vương Duyệt mới cong miệng lên cười, đối với hắn, xem ra chuyến đi chơi này đúng là không uổng công chút nào! Bởi hắn đã có một mục tiêu rõ ràng rồi.
Lúc hắn vừa lên máy bay đã chú ý ngay tới Sở Nhan, khí chất cao quý và vẻ ngoài xinh đẹp của cô đã hấp dẫn hắn, người đã ở tuổi này như hắn đã không giống đám thanh niên kia rồi, bọn hắn thường quyết định mục tiêu sau đó trực tiếp xuống tay.
Mà Sở Nhan, chính là mục tiêu của hắn trong lần du lịch này.
Sở Nhan mở điều hòa, ngồi trên sofa, mừng rỡ ngắm cảnh tuyết ngoài cửa sổ, cả người cô đều thả lỏng. Cô cầm điện thoại, mở lên, đột nhiên có một lời mời kết bạn trên Skype hiện ra, cô kinh ngạc mở lên chỉ thấy ba chữ: "Chiến Tây Dương."
Tim Sở Nhan lập tức đập liên hồi, hắn lại tìm ra được số Skype của cô để thêm bạn, cô liền chấp nhận.
Trong lòng Sở Nhan vẫn kinh ngạc và vui mừng không thôi, tại sao cậu ấy lại kết bạn với mình? Đang nghĩ thì một tin nhắn được gửi tới, cô cầm lên xem, là của Chiến Tây Dương.
"Nghe nói cô đi trượt tuyết, hâm mộ thật đấy!"
Sở Nhan cười rộ lên, trả lời: "Hiếm lắm mới có một kỳ nghỉ, phải tận dụng để thư giãn một lát."
"Chụp nhiều hình cho tôi xem một chút, để tôi cũng có thể ngắm cảnh tuyết ở nước ngoài trong văn phòng."
"Được thôi! Tôi sẽ chụp cho cậu xem, đã nhận khăn chưa?"
"Đã nhận rồi."
Sở Nhan gửi một mặt cười qua, sau đó, bất chợt, cô chẳng tìm thấy chủ đề gì để nói với hắn nữa, cô gửi tin: "Cậu làm việc đi! Tôi nghỉ ngơi một lát đã."
"Được!"
Sở Nhan đi tắm rửa, thay quần áo rồi nằm lên giường, lúc cầm điện thoại lên, cô phát hiện quả nhiên Chiến Tây Dương không nhắn tới nữa, cô khẽ thở dài một hơi, đeo bịt mắt lại rồi đi ngủ.
Vừa tỉnh lại đã vào đúng bữa tối, Vương Duyệt liền xếp cho cô ngồi cạnh, Sở Nhan có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và hảo cảm của hắn đối với mình, cô chỉ có thể lịch sự đáp lại, hiện giờ cô không có hứng để yêu.
Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ, buổi tối vẫn còn hoạt động, Sở Nhan luôn muốn yên tĩnh một mình, thỉnh thoảng cô cầm điện thoại xem xét tin nhắn ở Skype, mỗi lần có tin gửi tới, cô đều lập tức nhìn qua, thế nhưng tất cả đều không phải Chiến Tây Dương.
Đợi đến lúc cô phát hiện mình lại mong chờ tin nhắn của cậu ấy tới vậy, cô không khỏi cười gượng, mình bị sao vậy chứ?
Ngày hôm sau đúng chín giờ, đoàn của bọn họ bắt đầu tới nơi trượt tuyết ở giữa núi, Sở Nhan cũng trang bị đầy đủ, đồng thời, cô cầm điện thoại lên chụp vài bức cảnh tuyết trên núi, cũng bảo bạn bè chụp cho mình vài bức.
Ở nơi nghỉ ngơi của bãi trượt tuyết, cô lấy điện thoại gửi vài tấm cho Chiến Tây Dương, sau đó, bọn họ bắt đầu tới nơi để trượt tuyết, ai ai cũng trang bị kĩ càng, bắt đầu trượt tuyết.
Sở Nhan đã từng có kinh nghiệm trượt tuyết, có điều cũng đã lâu nên có chút không quen, bị ngã vài lần trên đất. Tuy nhiên, đây cũng là một trong những điều làm cô vui, dù sao thì cũng là trải nghiệm, không cần thiết phải như những người trượt tuyết chuyên nghiệp.
Vì vài lần Sở Nhan bị rớt lại đằng sau, bạn bè của cô đều đã trượt hết xuống núi rồi, lúc này, bên người cô truyền tới giọng nói của Vương Duyệt.
"Sở Nhan, đừng lo lắng, tôi sẽ đi cùng em." Hắn cười nói, trái lại trượt tuyết lại rất giỏi.
"Cảm ơn." Sở Nhan cười rộ lên, hai người cùng nhau chậm rãi trượt xuống, Sở Nhan lại ngã thêm mấy lần trên tuyết, Vương Duyệt đỡ cô dậy, cuối cùng, cả hai người cùng ngã, nhưng lại mang đến tiếng cười của bọn họ.
Ở khúc ngoặt trước mặt, Sở Nhan không khống chế tốc độ, đột nhiên bị xông ra khỏi đường trượt, lăn xuống núi nhỏ ở bên cạnh, lăn vài vòng mới ngừng lại, mà Sở Nhan đã cảm nhận được cơn đau do bong gân truyền tới.
"Sở Nhan." Vương Duyệt lập tức cởi ván trượt, mau chóng chạy xuống cứu cô.
Sở Nhan cũng cởi ván trượt, cô hừ một tiếng, chân đau quá đi mất.
"Có bị thương không? Để tôi xem xem." Vương Duyệt lập tức ngồi xuống, không hề ngại ngùng gì mà cầm chân cô lên xem xét.
"Có lẽ là bong gân rồi." Sở Nhan nói xong liền thử đứng dậy, Vương Duyệt cầm điện thoại định gọi cấp cứu, nào biết được nơi này lại không có chút sóng nào.
"Không có sóng, có lẽ bọn họ đều không biết em bị ngã, hiện giờ chỉ có thể để anh cõng em lên thôi."
"À... Không cần đâu, nếu vậy thì anh sẽ mệt lắm đó! Tôi nặng lắm." Sở Nhan tất nhiên là không có ý để hắn cõng rồi.
"Đừng lo, bình thường anh vẫn tập luyện, sức rất lớn, cõng được em mà." Vương Duyệt cười rộ lên, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Sở Nhan.
Hiện giờ Sở Nhan đau chân, còn lạnh nữa, nếu như không máu chóng tới trạm cấp cứu, chân cô sẽ bị thương nặng hơn.
Cô đành nằm sấp lên lưng Vương Duyệt, Vương Duyệt cõng lấy cô, bắt đầu trèo lên theo đường trượt ở sườn núi.
Những nơi kiểu như thế này vốn chẳng dễ đi, huống hồ còn cõng thêm một người trên lưng, Sở Nhan có thể cảm thấy Vương Duyệt vất vả vô cùng mới có thể bước một bước, trong lòng cô băn khoăn không ngừng."
"Hay là anh cứ để tôi xuống đi. Tôi có thể tự đi được mà."
"Không được, chân em bị thương, đừng có động đậy linh tinh, em ôm chắc tôi vào." Vương Duyệt lo lắng cho chân của cô.
Sở Nhan chỉ đành cảm nhận sự khó khăn trên từng bước leo của Vương Duyệt, hơn nữa cô rất khó xử khi ở trên lưng hắn, không thể không nói rằng, lúc này, hành động của Vương Duyệt đã làm cô cảm động.
Vương Duyệt leo lên từng bước một, sau đúng mười phút mới lên được tới nơi, sau đó tìm một nhân viên ở gần đó đưa Sở Nhan tới trạm cứu hộ gần nhất.
Vương Duyệt cũng không trượt nữa mà ở bên cô, vết bong gân của Sở Nhan cũng không nặng lắm, nhưng ít nhất trong mấy ngày này không thể trượt tuyết, chỉ có thể nghỉ ngơi trong khách sạn.
Đối với Sở Nhan mà nói, điều này cũng chẳng có gì, dù sau thì cô cũng không am hiểu trượt tuyết cho lắm, cô quyết định nằm lỳ ở trong khách sạn mấy ngày tới!
Cô lấy điện thoại, có sóng, cùng lúc đó cũng có tin nhắn tới, cô mở ra, Chiến Tây Dương đã nhắn liền mấy tin: "Cảnh tuyết rất đẹp, người còn đẹp hơn."
"Chơi vui vẻ nhé, cẩn thận chút, sức khỏe cô không tốt lắm đâu."
"Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi."
"Nhớ chú ý giữ ấm cơ thể."
Trong giây lát, Sở Nhan đột nhiên cảm thấy tại sao người đàn ông kém cô mấy tuổi này lại cứ như một người chú nói càm ràm với cô đủ thứ vậy?
/1503
|