Đêm nay, Hạ An Ninh ngủ rất ngon, khoản nợ luôn đè nặng trong lòng cô bấy lâu cuối cùng cũng được giải quyết. Tuy hiện giờ vẫn còn nợ Cung Vũ Trạch, nhưng cô sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền từ từ trả cho anh.
Hạ An Ninh gọi điện cho mẹ, nhưng tiếc là di động mẹ cô vẫn trong trạng thái tắt máy, chắc là mẹ cô định trốn trành cô rồi.
Thực ra thì Hạ An Ninh cũng hiểu được một chút chuyện trước kia của mẹ cô. Quá khứ của bà cũng không tốt đẹp gì, còn làm công việc không đàng hoàng nữa, cho nên, cách cư xử của bà cùng không thể làm người ta yêu thích được.
Thế nhưng, bà là mẹ của cô, dù trước đây bà có làm công việc gì đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ ghét bỏ bà.
Sáng sớm.
Hạ An Ninh vươn vai vặn eo, thầm nghĩ, cuối cùng thì cô cũng được nghỉ ngơi thoải mái, tự do sắp xếp thời gian của mình rồi. Chân cô vừa đặt xuống đất, vẫn còn hơi đau, cô không dám dùng lực mạnh, nhưng thật ra tác dụng của thuốc rất hiêu quả, nó cùng không còn cảm giác đau như trước nữa.
Lúc Hạ An Ninh xuống lầu thì Cung Vũ Trạch đã ra ngoài, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô rồi. Hạ An Ninh ngồi một lát thì Hà Vĩnh tới.
Cô nhanh chóng đứng lên chào: “Chào chú Hà.”
“Hạ tiểu thư, chân cô đang bị thương không cần đứng lên đâu, mau ngồi xuống đi.” Hà Vĩnh cười “ha ha” nhìn cô.
Thật không ngờ cậu chủ lại dẫn cô gái này về, cô gái này còn khiến cậu ấy quan tâm chăm sóc, thân thiết như người thân nữa chứ. Nhưng có điều, không thể không thừa nhận, trên người cô gái này có một loại khí chất làm người khác yêu mến.
Hạ An Ninh hơi lúng túng, mặt đỏ lên, sao chú Hà lại biết chân cô bị thương chứ?
Không lẽ Cung Vũ Trạch đã nói ư?
“Chú Hà, chân cháu không sao đâu, hôm nay cháu có thể làm việc được mà.” Hạ An Ninh không muốn ăn không ở không ở đây, điều này làm cho cô có chút không yên lòng.
Hà Vĩnh lắc đầu nói: “Cậu chủ đã dặn tôi rồi, hôm nay cô không phải làm gì cả, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe đi, đọc sách hay làm gì cũng được.”
“Nhưng chú Hà, cháu...” Hạ An Ninh thực sự không được tự nhiên.
Hà Vĩnh cười ngắt lời cô: “Hạ tiểu thư cứ yên tâm đi, cậu chủ nhà tôi không phải là người hẹp hòi thế đâu, lời của cậu ấy, chúng tôi không dám không nghe.”
Hạ An Ninh cảm thấy rất ấm lòng, trong đầu cô cũng hiện ra gương mặt tuấn tú, sạch sẽ của Cung Vũ Trạch, cô rất biết ơn anh.
Cô không biết bản thân mình có may mắn gì mà có thể nhận được sự quan tâm và chú ý của anh như vậy.
“Vâng ạ. Cháu sẽ dưỡng thương thật tốt, sau đó sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc.” Hạ An Ninh chỉ có thể nói như thế.
Ngày hôm nay, cho đến tận chiều, Hạ An Ninh đều ở trong phòng đọc sách. Đến gần tối, nghe được tiếng xe, cô nhanh chóng lại cửa sổ nhìn xuống thì thấy một chiếc xe thể thao đang đi vào, khóe miệng cô cong lên, Cung Vũ Trạch đã về rồi.
Cô bỏ sách xuống, mở cửa đi xuống lầu, đi thang máy xuống. Bây giờ đã là năm rưỡi chiều, ánh nắng chiều đỏ rực ở phía xa rất đẹp, Hạ An Ninh đứng ở cửa, kiễng chân đợi anh.
Cung Vũ Trạch dừng xe trong gara, rút chìa khóa xe xong, anh ngẩng đầu lên thì thấy một cảnh tượng rất đẹp: Dưới ánh chiều tà, một bóng dáng mảnh khảnh mặc váy trắng đứng bên cột hiên nhà, mái tóc dài đen nhánh của cô mềm mãi xõa sau đầu, đôi mắt to trong suốt như nước đang nhìn anh cười.
Tim Cung Vũ Trạch không biết bị cái gì đó bóp nhẹ một cái, cảm thấy ánh chiều hôm nay thật rực rỡ.
“Cậu chủ, anh về rồi à!” Hạ An Ninh nhướn mày cười với anh, mắt ngọc mày ngài, đặc biệt là đôi môi đang cười kia đỏ mọng như đóa hoa hồng vậy.
Cung Vũ Trạch nhìn dáng vẻ tươi cười của cô, đột nhiên giơ tay lên bóp nhẹ lên một bên má mịn màng của cô một cái như hắn từng làm với em gái mình vậy.
Sau khi làm ra hành động này, ngay chính Cung Vũ Trạch cũng hơi ngạc nhiên vài giây, mà Hạ An Ninh cũng bị hành động thân mật bất ngờ này của anh làm cho xấu hổ không thôi.
Anh lập tức lúng túng ho nhẹ một tiếng, hỏi sang chuyện khác: “Chân cô thế nào rồi?”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau nữa.” Hạ An Ninh nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, nhỏ giọng nói.
Cung Vũ Trạch cũng có hơi phiền muộn, em gái anh lúc nhỏ rất đáng yêu, cho nên mới khiến anh có thói quen hay bóp nhẹ khuôn mặt cô bé như thế. Đúng là sở thích này của anh không tốt chút nào, thế mà hắn lại có thể làm ra hành động này với một cô gái khác.
“Không còn đau nữa thì tốt rồi.” Cung Vũ Trạch nói xong thì bước nhanh vào phòng khách.
Còn Hạ An Ninh ở sau anh khe khẽ cắn môi, chỗ má trái bị anh chạm vào vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp.
Cung Vũ Trạch đi luôn lên lầu, vừa đẩy cửa vào anh liền thở ra một hơi, ngón tay thon dài, xinh đẹp kéo cà vạt ra. Rèm cửa sổ tự động mở ra, ánh nắng chiếu vào trong, dáng vẻ tháo cà vạt đó của anh có cảm giác đẹp đến mê người.
Nếu có người phụ nữ nào ở trong này thì nhất định sẽ bị anh hút hồn, không thể kháng cự được.
Cung Vũ Trạch vẫn không nói lời nào, đáy lòng anh đang tự nhủ chính mình, sau này không được xúc động như vừa rồi nữa.
Đến lúc ăn cơm tối, Hạ An Ninh đợi ở dưới lầu, Cung Vũ Trạch tắm xong thay bộ đồ ở nhà xuống, ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp như mọi khi lần lượt mang các món ăn khác nhau lên, căn biệt thự sang trong này của anh, giống như phục vụ của nhà hàng năm sao vậy.
Hơn nữa món ăn còn rất ngon, Hạ An Ninh nghĩ, nếu như cô mà cứ ở lại đây, ngày nào cũng ăn như thế này thì chẳng mấy chốc cô sẽ thành một người mập mạp mất.
Bởi vì cô không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của món ăn ngon thế này mà.
Không khí trên bàn ăn rất gượng gạo, dường như chuyện buổi chiều vẫn chưa qua đi, khiến ai cũng xấu hổ, lúng túng.
“Tôi có một đứa em gái, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.” Cung Vũ Trạch đột nhiên lên tiếng.
Hạ An Ninh lập tức dừng đũa, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, tò mò hỏi: “Vậy cô ấy đang ở đâu?”
“Con bé đi du lịch cùng ba mẹ tôi rồi.” Đây không phải cái mà Cung Vũ Trạch đang muốn nói, anh là muốn giải thích một chút về hành động vô ý lúc chiều kia của mình kìa.
“À! Vậy chắc cô ấy rất xinh đẹp rồi!” Trong lòng Hạ An Ninh nghĩ thầm, gen của anh tốt như thế, thì nhất định con gái Cung gia cũng xinh đẹp như công chúa rồi.
Tâm trạng Cung Vũ Trạch cũng rất tốt, khóe miệng anh cong lên, cười dịu dàng, nói: “Đúng thế, con bé rất xinh đẹp, từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu rồi. Bình thường tôi thích niết nhẹ má của nó, thế cho nên... có lẽ buổi chiều tôi đã coi cô như nó rồi.”
Hạ An Ninh bất ngờ trừng to mắt nhìn, sau đó hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, cười nói: “À! Hóa ra là như thế.”
Cuối cùng cũng giải thích được, Cung Vũ Trạch âm thầm thở ra một hơi, sau đó ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Cô không để ý chứ?”
Mặt Hạ An Ninh đỏ như cà chua, ấp úng trả lời: “Tôi... không ngại đâu.”
Cung Vũ Trạch nhìn dáng vẻ này của cô, dư ới ánh đèn thủy tinh, da cô hồng hồng, trong lòng anh đột nhiên có chút căng thẳng, ngón tay có cảm giác xúc động muốn đi qua đó niết nhẹ hai má cô.
Chết tiệt! Cung Vũ Trạch cắn cắn môi, nhịn xuống nói: “Sau này tôi sẽ không làm như thế nữa.”
Nghe được lời anh nói, Hạ An Ninh hơi ngẩn ra, trong lòng mơ hồ có chút mất mát. Nhưng cô cũng không cố đi tìm hiểu xem cảm giác đó là gì.
Sau khi đã giải thích rõ ràng, cũng ăn no rồi, Cung Vũ Trạch xoay người nói: “Tôi về phòng dây, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng!” Hạ An Ninh nhìn theo bóng anh đi lên lầu.
Hạ An Ninh gọi điện cho mẹ, nhưng tiếc là di động mẹ cô vẫn trong trạng thái tắt máy, chắc là mẹ cô định trốn trành cô rồi.
Thực ra thì Hạ An Ninh cũng hiểu được một chút chuyện trước kia của mẹ cô. Quá khứ của bà cũng không tốt đẹp gì, còn làm công việc không đàng hoàng nữa, cho nên, cách cư xử của bà cùng không thể làm người ta yêu thích được.
Thế nhưng, bà là mẹ của cô, dù trước đây bà có làm công việc gì đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ ghét bỏ bà.
Sáng sớm.
Hạ An Ninh vươn vai vặn eo, thầm nghĩ, cuối cùng thì cô cũng được nghỉ ngơi thoải mái, tự do sắp xếp thời gian của mình rồi. Chân cô vừa đặt xuống đất, vẫn còn hơi đau, cô không dám dùng lực mạnh, nhưng thật ra tác dụng của thuốc rất hiêu quả, nó cùng không còn cảm giác đau như trước nữa.
Lúc Hạ An Ninh xuống lầu thì Cung Vũ Trạch đã ra ngoài, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô rồi. Hạ An Ninh ngồi một lát thì Hà Vĩnh tới.
Cô nhanh chóng đứng lên chào: “Chào chú Hà.”
“Hạ tiểu thư, chân cô đang bị thương không cần đứng lên đâu, mau ngồi xuống đi.” Hà Vĩnh cười “ha ha” nhìn cô.
Thật không ngờ cậu chủ lại dẫn cô gái này về, cô gái này còn khiến cậu ấy quan tâm chăm sóc, thân thiết như người thân nữa chứ. Nhưng có điều, không thể không thừa nhận, trên người cô gái này có một loại khí chất làm người khác yêu mến.
Hạ An Ninh hơi lúng túng, mặt đỏ lên, sao chú Hà lại biết chân cô bị thương chứ?
Không lẽ Cung Vũ Trạch đã nói ư?
“Chú Hà, chân cháu không sao đâu, hôm nay cháu có thể làm việc được mà.” Hạ An Ninh không muốn ăn không ở không ở đây, điều này làm cho cô có chút không yên lòng.
Hà Vĩnh lắc đầu nói: “Cậu chủ đã dặn tôi rồi, hôm nay cô không phải làm gì cả, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe đi, đọc sách hay làm gì cũng được.”
“Nhưng chú Hà, cháu...” Hạ An Ninh thực sự không được tự nhiên.
Hà Vĩnh cười ngắt lời cô: “Hạ tiểu thư cứ yên tâm đi, cậu chủ nhà tôi không phải là người hẹp hòi thế đâu, lời của cậu ấy, chúng tôi không dám không nghe.”
Hạ An Ninh cảm thấy rất ấm lòng, trong đầu cô cũng hiện ra gương mặt tuấn tú, sạch sẽ của Cung Vũ Trạch, cô rất biết ơn anh.
Cô không biết bản thân mình có may mắn gì mà có thể nhận được sự quan tâm và chú ý của anh như vậy.
“Vâng ạ. Cháu sẽ dưỡng thương thật tốt, sau đó sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc.” Hạ An Ninh chỉ có thể nói như thế.
Ngày hôm nay, cho đến tận chiều, Hạ An Ninh đều ở trong phòng đọc sách. Đến gần tối, nghe được tiếng xe, cô nhanh chóng lại cửa sổ nhìn xuống thì thấy một chiếc xe thể thao đang đi vào, khóe miệng cô cong lên, Cung Vũ Trạch đã về rồi.
Cô bỏ sách xuống, mở cửa đi xuống lầu, đi thang máy xuống. Bây giờ đã là năm rưỡi chiều, ánh nắng chiều đỏ rực ở phía xa rất đẹp, Hạ An Ninh đứng ở cửa, kiễng chân đợi anh.
Cung Vũ Trạch dừng xe trong gara, rút chìa khóa xe xong, anh ngẩng đầu lên thì thấy một cảnh tượng rất đẹp: Dưới ánh chiều tà, một bóng dáng mảnh khảnh mặc váy trắng đứng bên cột hiên nhà, mái tóc dài đen nhánh của cô mềm mãi xõa sau đầu, đôi mắt to trong suốt như nước đang nhìn anh cười.
Tim Cung Vũ Trạch không biết bị cái gì đó bóp nhẹ một cái, cảm thấy ánh chiều hôm nay thật rực rỡ.
“Cậu chủ, anh về rồi à!” Hạ An Ninh nhướn mày cười với anh, mắt ngọc mày ngài, đặc biệt là đôi môi đang cười kia đỏ mọng như đóa hoa hồng vậy.
Cung Vũ Trạch nhìn dáng vẻ tươi cười của cô, đột nhiên giơ tay lên bóp nhẹ lên một bên má mịn màng của cô một cái như hắn từng làm với em gái mình vậy.
Sau khi làm ra hành động này, ngay chính Cung Vũ Trạch cũng hơi ngạc nhiên vài giây, mà Hạ An Ninh cũng bị hành động thân mật bất ngờ này của anh làm cho xấu hổ không thôi.
Anh lập tức lúng túng ho nhẹ một tiếng, hỏi sang chuyện khác: “Chân cô thế nào rồi?”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau nữa.” Hạ An Ninh nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, nhỏ giọng nói.
Cung Vũ Trạch cũng có hơi phiền muộn, em gái anh lúc nhỏ rất đáng yêu, cho nên mới khiến anh có thói quen hay bóp nhẹ khuôn mặt cô bé như thế. Đúng là sở thích này của anh không tốt chút nào, thế mà hắn lại có thể làm ra hành động này với một cô gái khác.
“Không còn đau nữa thì tốt rồi.” Cung Vũ Trạch nói xong thì bước nhanh vào phòng khách.
Còn Hạ An Ninh ở sau anh khe khẽ cắn môi, chỗ má trái bị anh chạm vào vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp.
Cung Vũ Trạch đi luôn lên lầu, vừa đẩy cửa vào anh liền thở ra một hơi, ngón tay thon dài, xinh đẹp kéo cà vạt ra. Rèm cửa sổ tự động mở ra, ánh nắng chiếu vào trong, dáng vẻ tháo cà vạt đó của anh có cảm giác đẹp đến mê người.
Nếu có người phụ nữ nào ở trong này thì nhất định sẽ bị anh hút hồn, không thể kháng cự được.
Cung Vũ Trạch vẫn không nói lời nào, đáy lòng anh đang tự nhủ chính mình, sau này không được xúc động như vừa rồi nữa.
Đến lúc ăn cơm tối, Hạ An Ninh đợi ở dưới lầu, Cung Vũ Trạch tắm xong thay bộ đồ ở nhà xuống, ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp như mọi khi lần lượt mang các món ăn khác nhau lên, căn biệt thự sang trong này của anh, giống như phục vụ của nhà hàng năm sao vậy.
Hơn nữa món ăn còn rất ngon, Hạ An Ninh nghĩ, nếu như cô mà cứ ở lại đây, ngày nào cũng ăn như thế này thì chẳng mấy chốc cô sẽ thành một người mập mạp mất.
Bởi vì cô không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của món ăn ngon thế này mà.
Không khí trên bàn ăn rất gượng gạo, dường như chuyện buổi chiều vẫn chưa qua đi, khiến ai cũng xấu hổ, lúng túng.
“Tôi có một đứa em gái, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.” Cung Vũ Trạch đột nhiên lên tiếng.
Hạ An Ninh lập tức dừng đũa, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, tò mò hỏi: “Vậy cô ấy đang ở đâu?”
“Con bé đi du lịch cùng ba mẹ tôi rồi.” Đây không phải cái mà Cung Vũ Trạch đang muốn nói, anh là muốn giải thích một chút về hành động vô ý lúc chiều kia của mình kìa.
“À! Vậy chắc cô ấy rất xinh đẹp rồi!” Trong lòng Hạ An Ninh nghĩ thầm, gen của anh tốt như thế, thì nhất định con gái Cung gia cũng xinh đẹp như công chúa rồi.
Tâm trạng Cung Vũ Trạch cũng rất tốt, khóe miệng anh cong lên, cười dịu dàng, nói: “Đúng thế, con bé rất xinh đẹp, từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu rồi. Bình thường tôi thích niết nhẹ má của nó, thế cho nên... có lẽ buổi chiều tôi đã coi cô như nó rồi.”
Hạ An Ninh bất ngờ trừng to mắt nhìn, sau đó hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, cười nói: “À! Hóa ra là như thế.”
Cuối cùng cũng giải thích được, Cung Vũ Trạch âm thầm thở ra một hơi, sau đó ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Cô không để ý chứ?”
Mặt Hạ An Ninh đỏ như cà chua, ấp úng trả lời: “Tôi... không ngại đâu.”
Cung Vũ Trạch nhìn dáng vẻ này của cô, dư ới ánh đèn thủy tinh, da cô hồng hồng, trong lòng anh đột nhiên có chút căng thẳng, ngón tay có cảm giác xúc động muốn đi qua đó niết nhẹ hai má cô.
Chết tiệt! Cung Vũ Trạch cắn cắn môi, nhịn xuống nói: “Sau này tôi sẽ không làm như thế nữa.”
Nghe được lời anh nói, Hạ An Ninh hơi ngẩn ra, trong lòng mơ hồ có chút mất mát. Nhưng cô cũng không cố đi tìm hiểu xem cảm giác đó là gì.
Sau khi đã giải thích rõ ràng, cũng ăn no rồi, Cung Vũ Trạch xoay người nói: “Tôi về phòng dây, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng!” Hạ An Ninh nhìn theo bóng anh đi lên lầu.
/1503
|