Cung Vũ Trạch lập tức quay đầu nhìn cô,"Buồn cười lắm sao?"
Hạ An Ninh nhanh chóng che miệng, lắc lắc đầu, nhưng đôi mắt của cô rõ ràng đang cười.
Cung Vũ Trạch không khỏi cong môi,"Đúng lúc Tiểu Kha cần một người mẹ, cô đồng ý làm mẹ của nó không?"
Đáy mắt Hạ An Ninh ngập tràn ý cười lập tức hoảng sợ, cái đầu nhỏ lắc mạnh, không được, cô không thể làm mẹ của một chú chó được!
Nhưng mà, Cung Vũ Trạch lại nói với Tiểu Kha,"Cô ấy không đồng ý làm mẹ mày, cô ấy ghét bỏ mày, làm thế nào bây giờ?"
Tiểu Kha giống như nghe hiểu điều gì đó, bộ mặt to bự lộ ra biểu cảm thất vọng, chớp mắt ra vẻ đáng thương.
Hạ An Ninh nhìn tròng mắt Tiểu Kha rối rắm như thất lạc đồ vật gì, lòng cô không khỏi mềm đi, cô phát hiện chú chó to lớn này mặc dù bộ dạng cường tráng, hơn nữa, còn hung dữ vô cùng, nhưng mà, nó cũng rất đáng yêu.
"Được rồi! Tôi đồng ý, nhưng mà, nó nghe có hiểu không?" Hạ An Ninh từ nhỏ không có cơ hội nuôi sủng vật, vì vậy, càng không hiểu về chỉ số thông minh, tính cách của chó.
"Chỉ số thông minh của nó rất cao, đừng có coi thường!" Cung Vũ Trạch nói xong, vuốt ve lông Tiểu Kha,"Từ nay trở đi, cô ấy chính là mẹ của mày, sau này phải đối tốt với cô ấy biết chưa?"
Tiểu Kha lập tức trừng mắt nhìn, dường như biểu thị sự đồng ý, sau đó, nó đứng dậy, dùng cái miệng lớn của mình ngửi quanh Hạ An Ninh, cô lập tức bị dọa cứng người không dám lộn xộn.
"Đừng lo lắng, nó chỉ đang làm quen với mùi trên cơ thể cô thôi, sau này nó sẽ đem cô trở thành người cần bảo vệ." Cung Vũ Trạch nói xong, đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu.
Hạ An Ninh nhìn chằm chằm Tiểu Kha đang vòng quay người cô, Tiểu Kha ngửi xong, quả nhiên lấy miệng liếm lên cơ thể tạch tạch, sau đó chạy nhanh theo Cung Vũ Trạch xuống lầu.
Hạ An Ninh khóc không lên tiếng, hiện tại, cô trở thành mẹ của chú chó năm tuổi! Cảm giác này thật sự rất kỳ quái!
Nhưng mà, cũng không quá tệ! Sự kiêu ngạo và tự hào giống như thật sự có một đứa bé!
Dưới lầu, đầu bếp sớm đã ở phòng ăn bận rộn làm bữa sáng cho bọn họ, đồng thời, Hà Vĩnh cũng xách tới một phần thức ăn cho chó, mua xong ổ ngủ cho Tiểu Kha trở về, ban đầu ổ ngủ của Tiểu Kha được bố trí ở một góc của phòng khách.
Hạ An Ninh không khỏi nhìn trộm người đàn ông chính tay bố trí chỗ ngủ cho nó, Cung Vũ Trạch trong mắt của cô, là cậu ấm cao quý, dường như bất kể chuyện gì của hắn đều có chuyên gia giải quyết, nhưng giờ phút này, trên người hắn lại tản ra một loại khí chất dịu dàng mê người.
Sau khi hắn bố trí xong cái ổ, lại hướng tới Tiểu Kha đang bên cạnh đi vòng quanh hắn,"Vào trong nằm một chút."
Tiểu Kha lập tức nghe lời chui vào, cuộn cuộn cái đuôi ngắn ngủn, vào ổ vo tròn thử ngủ.
Hạ An Ninh không khỏi sửng sốt phát hiện, Tiểu Kha này thật sự nghe hiểu tiếng người! Chỉ số thông minh nhất định không hề thấp, cô liền tiến tới nhìn nó!
Cung Vũ Trạch vỗ vỗ tay,"Được rồi, chúng ta qua bên kia ăn sáng."
Cung Vũ Trạch rửa sạch tay đi ra, Hạ Vũ Ninh cũng ngồi xuống ăn, mà Tiểu Kha có một cái bát chuyên dụng để cạnh dưới bàn, nó cũng ăn.
Hạ An Ninh ăn no,đứng dậy,"Tôi đi trước nhé, tôi vẫn còn phải chụp ảnh." nói xong, khi cô xách túi, liền nói với Cung Vũ Trạch một câu,"Buổi chiều, tôi thật sự có thể đến công ty tìm anh sao?"
"Có thể! Cô đến rồi gọi điện cho tôi." Cung Vũ Trạch nói với cô.
"Ừ! Được rồi!" Hạ An Ninh cong mày cười, sau đó, hướng Tiểu Kha phất phất tay,"Tiểu Kha, tạm biệt."
Tiểu Kha lập tức phe phẩy cái đuôi nhỏ bé, nhìn theo cô đi ra, Tiểu Kha đi đến bên cạnh Cung Vũ Trạch, ngồi xuống, ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt đó như đang muốn nói, cậu yêu rồi sao?
Cung Vũ Trạch từ nhỏ lớn lên cùng nó, cảm ứng về tâm hồn này, cũng mười phần rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Kha mấy giây, cong môi cười,"Đừng nghĩ lung tung, cô ấy chỉ ở tạm đây thôi."
Tiểu Kha nghiêng đầu, dường như có chút thất vọng phát ra tiếng “Ang Ang”, quay người, lại vào trong ổ đùa nghịch bên nhà mới.
"Một lát nữa đưa mày đi tắm rửa, mày bị nhốt trong khoang máy bay, chắc chắn sẽ bị bẩn.”
Tiểu Kha lập tức có cảm giác bị ghét bỏ, cả mặt đều nhíu lại, Cung Vũ Trạch không khỏi nhìn nó cười một tiếng,"Sao vậy? Tức giận rồi?"
Từ nhỏ Cung Vũ Trạch đã có duyên với loài sinh vật này, cuộc đời hắn đã tiễn đưa hai chú chó, Quả Bóng mà bố mẹ tặng hắn khi còn nhỏ đã mất rồi, hắn lại kiếm một chú chó nuôi lớn, nhưng mấy năm trước cũng mất luôn rồi, mãi đến khi Tiểu Kha đến bên cạnh hắn, nó biến thành người bạn tốt trung thành đáng tín nhiệm của hắn.
Hạ An Ninh ra ngoài trời, cô ở quán cà phê, cửa hàng, trên đường phố chụp hình, bắt đầu cô có chút không tự nhiên, động tác cứng ngắc, nhưng lại quen với ánh mắt của người ngoài, động tác dần dần trở lên thành thục, ngay cả vẻ mặt càng ngàng càng phong phú.
Chỉ cần nghĩ tới việc trả nợ Cung Vũ Trạch, dũng khí của Hạ An Ninh liền tăng lên mấy phần, cô cũng không cần mặt mũi, chỉ cần có thể kiếm tiền, mặt mũi làm được gì?
Hơn nữa, việc cô cần làm là thay đổi tư thế, cũng chẳng có gì khó.
Buổi trưa chụp được sáu bộ, Hạ An Ninh rất mệt, ăn cơm ở ngoài cùng với các nhân viên, buổi chiều tiếp tục chụp bốn bộ, mà quản lý Tiểu Anh nói với cô hiệu quả lên ảnh tốt đẹp vô cùng, tối qua vừa mới phát đi rồi, có không ít sự quan tâm và lượt truy cập.
Hạ An Ninh vẫn có chút xấu hổ, cô sẽ cố gắng hơn nữa làm tốt công việc chụp ảnh.
Ba giờ buổi chiều đã làm xong, buổi chụp hình hôm nay, Hạ An Ninh thực hiện ở những vùng lân cận, cô quét xem có xe ô tô nào cùng hướng không, về khu trung tâm có tòa nhà cao chọc trời, ánh mắt của cô nhìn thấy một tòa nhà bằng vàng đồ sộ, dưới ánh mặt trời buổi chiều, cao vút về phía chân trời, sáng lóa mắt.
Khi ngẩng đầu nhìn tòa nhà đồ sộ đó, cô tựa như một con kiến nhỏ bé, không khỏi vừa đi vừa nhìn bức màn xanh đậm vĩ đại, cô nghĩ, Cung Vũ Trạch có phải đang ở trên tầng cao nhất của tòa nhà này nhìn xuống thành phốkhông?
Hạ An Ninh trông thấy ra vào đều là nhân viên cao cấp ở đại sảnh, không khỏi có chút khẩn trương, hít thở sâu một hơi bước vào, vóc dáng cô tinh tế nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt cùng với tòa nhà đồ sộ này, có chút không ăn khớp.
Cô âm thầm"Oa" một tiếng, công ty của Cung Vũ Ninh thật lớn!
"Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?" Hạ An Ninh không biết đã tới vị trí quầy lễ tân, có một cô gái ở đó đứng dậy hỏi cô.
Hạ An Ninh buột miệng nói ra,"Tôi tìm ngài Cung Vũ Trạch."
Ánh mắt của ba vị lễ tân, cùng dừng lại trên khuôn mặt cô, dường như nghe thấy truyện cười kỳ lạ nào đó, cô gái này vừa xuất hiện vậy mà lại nói tìm giám đốc của tập đoàn Cung Thị? Cậu chủ Cung vừa vào công ty đã mê hoặc toàn bộnhân viên nữ chưa lập gia đình, có thể thấy được sức quyến rõ vô cùng lớn.
Mà cô gái này ở đâu chui ra, vừa bước vào đã nói muốn tìm giám đốc?
Hạ An Ninh nhanh chóng che miệng, lắc lắc đầu, nhưng đôi mắt của cô rõ ràng đang cười.
Cung Vũ Trạch không khỏi cong môi,"Đúng lúc Tiểu Kha cần một người mẹ, cô đồng ý làm mẹ của nó không?"
Đáy mắt Hạ An Ninh ngập tràn ý cười lập tức hoảng sợ, cái đầu nhỏ lắc mạnh, không được, cô không thể làm mẹ của một chú chó được!
Nhưng mà, Cung Vũ Trạch lại nói với Tiểu Kha,"Cô ấy không đồng ý làm mẹ mày, cô ấy ghét bỏ mày, làm thế nào bây giờ?"
Tiểu Kha giống như nghe hiểu điều gì đó, bộ mặt to bự lộ ra biểu cảm thất vọng, chớp mắt ra vẻ đáng thương.
Hạ An Ninh nhìn tròng mắt Tiểu Kha rối rắm như thất lạc đồ vật gì, lòng cô không khỏi mềm đi, cô phát hiện chú chó to lớn này mặc dù bộ dạng cường tráng, hơn nữa, còn hung dữ vô cùng, nhưng mà, nó cũng rất đáng yêu.
"Được rồi! Tôi đồng ý, nhưng mà, nó nghe có hiểu không?" Hạ An Ninh từ nhỏ không có cơ hội nuôi sủng vật, vì vậy, càng không hiểu về chỉ số thông minh, tính cách của chó.
"Chỉ số thông minh của nó rất cao, đừng có coi thường!" Cung Vũ Trạch nói xong, vuốt ve lông Tiểu Kha,"Từ nay trở đi, cô ấy chính là mẹ của mày, sau này phải đối tốt với cô ấy biết chưa?"
Tiểu Kha lập tức trừng mắt nhìn, dường như biểu thị sự đồng ý, sau đó, nó đứng dậy, dùng cái miệng lớn của mình ngửi quanh Hạ An Ninh, cô lập tức bị dọa cứng người không dám lộn xộn.
"Đừng lo lắng, nó chỉ đang làm quen với mùi trên cơ thể cô thôi, sau này nó sẽ đem cô trở thành người cần bảo vệ." Cung Vũ Trạch nói xong, đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu.
Hạ An Ninh nhìn chằm chằm Tiểu Kha đang vòng quay người cô, Tiểu Kha ngửi xong, quả nhiên lấy miệng liếm lên cơ thể tạch tạch, sau đó chạy nhanh theo Cung Vũ Trạch xuống lầu.
Hạ An Ninh khóc không lên tiếng, hiện tại, cô trở thành mẹ của chú chó năm tuổi! Cảm giác này thật sự rất kỳ quái!
Nhưng mà, cũng không quá tệ! Sự kiêu ngạo và tự hào giống như thật sự có một đứa bé!
Dưới lầu, đầu bếp sớm đã ở phòng ăn bận rộn làm bữa sáng cho bọn họ, đồng thời, Hà Vĩnh cũng xách tới một phần thức ăn cho chó, mua xong ổ ngủ cho Tiểu Kha trở về, ban đầu ổ ngủ của Tiểu Kha được bố trí ở một góc của phòng khách.
Hạ An Ninh không khỏi nhìn trộm người đàn ông chính tay bố trí chỗ ngủ cho nó, Cung Vũ Trạch trong mắt của cô, là cậu ấm cao quý, dường như bất kể chuyện gì của hắn đều có chuyên gia giải quyết, nhưng giờ phút này, trên người hắn lại tản ra một loại khí chất dịu dàng mê người.
Sau khi hắn bố trí xong cái ổ, lại hướng tới Tiểu Kha đang bên cạnh đi vòng quanh hắn,"Vào trong nằm một chút."
Tiểu Kha lập tức nghe lời chui vào, cuộn cuộn cái đuôi ngắn ngủn, vào ổ vo tròn thử ngủ.
Hạ An Ninh không khỏi sửng sốt phát hiện, Tiểu Kha này thật sự nghe hiểu tiếng người! Chỉ số thông minh nhất định không hề thấp, cô liền tiến tới nhìn nó!
Cung Vũ Trạch vỗ vỗ tay,"Được rồi, chúng ta qua bên kia ăn sáng."
Cung Vũ Trạch rửa sạch tay đi ra, Hạ Vũ Ninh cũng ngồi xuống ăn, mà Tiểu Kha có một cái bát chuyên dụng để cạnh dưới bàn, nó cũng ăn.
Hạ An Ninh ăn no,đứng dậy,"Tôi đi trước nhé, tôi vẫn còn phải chụp ảnh." nói xong, khi cô xách túi, liền nói với Cung Vũ Trạch một câu,"Buổi chiều, tôi thật sự có thể đến công ty tìm anh sao?"
"Có thể! Cô đến rồi gọi điện cho tôi." Cung Vũ Trạch nói với cô.
"Ừ! Được rồi!" Hạ An Ninh cong mày cười, sau đó, hướng Tiểu Kha phất phất tay,"Tiểu Kha, tạm biệt."
Tiểu Kha lập tức phe phẩy cái đuôi nhỏ bé, nhìn theo cô đi ra, Tiểu Kha đi đến bên cạnh Cung Vũ Trạch, ngồi xuống, ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt đó như đang muốn nói, cậu yêu rồi sao?
Cung Vũ Trạch từ nhỏ lớn lên cùng nó, cảm ứng về tâm hồn này, cũng mười phần rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Kha mấy giây, cong môi cười,"Đừng nghĩ lung tung, cô ấy chỉ ở tạm đây thôi."
Tiểu Kha nghiêng đầu, dường như có chút thất vọng phát ra tiếng “Ang Ang”, quay người, lại vào trong ổ đùa nghịch bên nhà mới.
"Một lát nữa đưa mày đi tắm rửa, mày bị nhốt trong khoang máy bay, chắc chắn sẽ bị bẩn.”
Tiểu Kha lập tức có cảm giác bị ghét bỏ, cả mặt đều nhíu lại, Cung Vũ Trạch không khỏi nhìn nó cười một tiếng,"Sao vậy? Tức giận rồi?"
Từ nhỏ Cung Vũ Trạch đã có duyên với loài sinh vật này, cuộc đời hắn đã tiễn đưa hai chú chó, Quả Bóng mà bố mẹ tặng hắn khi còn nhỏ đã mất rồi, hắn lại kiếm một chú chó nuôi lớn, nhưng mấy năm trước cũng mất luôn rồi, mãi đến khi Tiểu Kha đến bên cạnh hắn, nó biến thành người bạn tốt trung thành đáng tín nhiệm của hắn.
Hạ An Ninh ra ngoài trời, cô ở quán cà phê, cửa hàng, trên đường phố chụp hình, bắt đầu cô có chút không tự nhiên, động tác cứng ngắc, nhưng lại quen với ánh mắt của người ngoài, động tác dần dần trở lên thành thục, ngay cả vẻ mặt càng ngàng càng phong phú.
Chỉ cần nghĩ tới việc trả nợ Cung Vũ Trạch, dũng khí của Hạ An Ninh liền tăng lên mấy phần, cô cũng không cần mặt mũi, chỉ cần có thể kiếm tiền, mặt mũi làm được gì?
Hơn nữa, việc cô cần làm là thay đổi tư thế, cũng chẳng có gì khó.
Buổi trưa chụp được sáu bộ, Hạ An Ninh rất mệt, ăn cơm ở ngoài cùng với các nhân viên, buổi chiều tiếp tục chụp bốn bộ, mà quản lý Tiểu Anh nói với cô hiệu quả lên ảnh tốt đẹp vô cùng, tối qua vừa mới phát đi rồi, có không ít sự quan tâm và lượt truy cập.
Hạ An Ninh vẫn có chút xấu hổ, cô sẽ cố gắng hơn nữa làm tốt công việc chụp ảnh.
Ba giờ buổi chiều đã làm xong, buổi chụp hình hôm nay, Hạ An Ninh thực hiện ở những vùng lân cận, cô quét xem có xe ô tô nào cùng hướng không, về khu trung tâm có tòa nhà cao chọc trời, ánh mắt của cô nhìn thấy một tòa nhà bằng vàng đồ sộ, dưới ánh mặt trời buổi chiều, cao vút về phía chân trời, sáng lóa mắt.
Khi ngẩng đầu nhìn tòa nhà đồ sộ đó, cô tựa như một con kiến nhỏ bé, không khỏi vừa đi vừa nhìn bức màn xanh đậm vĩ đại, cô nghĩ, Cung Vũ Trạch có phải đang ở trên tầng cao nhất của tòa nhà này nhìn xuống thành phốkhông?
Hạ An Ninh trông thấy ra vào đều là nhân viên cao cấp ở đại sảnh, không khỏi có chút khẩn trương, hít thở sâu một hơi bước vào, vóc dáng cô tinh tế nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt cùng với tòa nhà đồ sộ này, có chút không ăn khớp.
Cô âm thầm"Oa" một tiếng, công ty của Cung Vũ Ninh thật lớn!
"Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?" Hạ An Ninh không biết đã tới vị trí quầy lễ tân, có một cô gái ở đó đứng dậy hỏi cô.
Hạ An Ninh buột miệng nói ra,"Tôi tìm ngài Cung Vũ Trạch."
Ánh mắt của ba vị lễ tân, cùng dừng lại trên khuôn mặt cô, dường như nghe thấy truyện cười kỳ lạ nào đó, cô gái này vừa xuất hiện vậy mà lại nói tìm giám đốc của tập đoàn Cung Thị? Cậu chủ Cung vừa vào công ty đã mê hoặc toàn bộnhân viên nữ chưa lập gia đình, có thể thấy được sức quyến rõ vô cùng lớn.
Mà cô gái này ở đâu chui ra, vừa bước vào đã nói muốn tìm giám đốc?
/1503
|