Tối đó, Hạ An Ninh cơ bản chẳng thể ngủ nổi. Cô tới thư phòng tìm một quyển sách để đọc. Không biết có phải là đã quen thuộc hơn hay không mà cô không có cảm giác bị gò bó khi ở căn biệt thực này.
Hạ An Ninh đi qua phòng ngủ của Cung Vũ Trạch, thấy bên trong vẫn có ánh đèn. Cô nghĩ, thì ra anh ta cũng chưa ngủ!
Anh ta làm gì nhỉ?
Cung Vũ Trạch đang làm gì? Lúc này anh đang cầm điện thoại, ngắm nhìn những bức anh hôm nay chụp. Dưới ánh đèn, những bức ảnh càng lung linh. Trên màn hình chiếc ipad là hình của Hạ An Ninh. Cô đang cười ngượng ngùng, hàm răng trắng và đôi môi đỏ xinh, khiến người khác nhìn một cái là đã thấy yêu.
Đúng, Hạ An Ninh có một khuôn mặt như thế. Chỉ nhìn bề ngoài, khuôn mặt cô đúng kiểu rất dễ khiến các chàng trai yêu thương và si mê.
Lúc này những bức anh dù không cần xử lý hình ảnh cũng cho thấy sức quyến rũ mê người của cô. làn da trắng nõn như phảng phất hương thơm, đặc biệt là đôi mắt đen tuyền ấy như có một ngọn lửa khiến người khác phải đắm chìm vào trong đó.
Cung Vũ Trạch nhìn bức ảnh ngắm một lúc mới bỏ ipad xuống. Anh nghĩ tới cô gái ngủ ở bên cạnh phòng, chợt thấy trong tim anh ngập tràn hành phúc. Hai ngày trước, khi cô không ở biệt thực, anh cảm giác trống trải, cô đơn.
Xem ra, điều tệ nhất khi cô độc một mình đó là khi đã quen với bóng dáng của ai đó thì một khi mất đi, cả thế giới sẽ bỗng chốc trở lên tĩnh lặng, đáng sợ.
Cung Vũ Trạch biết cô ấy chưa ngủ, nhất định là đến thư phòng lấy sách về đọc! Cung Vũ Trạch lúc này chưa buồn ngủ, dù đã leo núi cả ngày và có phần mệt mỏi.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng của Tiểu Kha ở bên ngoài. Cung Vũ Trạch cười, Tiểu Kha được Hà Dũng mang đi tắm một lượt, bây giờ mới quay lại.
Cung Vũ Trạch mở cửa, Tiểu Kha vui vẻ quấn lấy anh. Bộ lông của Tiểu Kha bóng bẩy, sạch sẽ.
Cung Vũ Trạch xoa đầu, rồi ôm Tiểu Kha lên trước mặt dặn dò, “Tiểu Kha, nhờ mày một việc, mau tới phòng mẹ, gõ cửa đi nào.”
Tiểu Kha chới mắt, dường như hiểu ý của anh. Cung Vũ Trạch lập tức chỉ về phòng bên cạnh. Tiểu Kha lập tức chạy sang đó, sau đó cào vào cửa phòng của Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh đang đọc sách, nghe thấy tiếng động vội đi ra, “Tiểu Kha, là em à?”
Nói xong, Hạ An Ninh mở cửa. Quả nhiên Tiểu Kha luồn vào rồi xoay người, đánh hơi xung quanh phòng của Hạ An Ninh. Hạ An Ninh xoa đầu chú chó, “Tối nay muốn ngủ ở phòng chị không?”
Tiểu Kha kêu nhẹ, sau đó tiếp tục đánh hơi khắp phòng. Hạ An Ninh muốn đi tắm. Cô bỏ lại cuốn sách rồi đi vào nhà tắm. Còn Tiểu Kha đứng bên ngoài, đột nhiên nó nhìn thấy chiếc áo của Hạ An Ninh để trên sô-pha. Nó dùng miệng cắn chiếc áo rồi mang sang phòng của Cung Vũ Trạch, nhả xuống trước mặt anh.
Điều ngạc nhiên là, đó là bộ quần áo Hạ An Ninh chuẩn bị để đi tắm. Còn chiếc màu hồng mà Tiểu Kha tha đi là chiếc quần lót bên trong của Hạ An Ninh.
Cung Vũ Trạch đang đợi Tiểu Kha đem Hạ An Ninh tới phòng của anh, hoặc một lý do để muộn thế này sang phòng tìm gặp cô. lúc này anh đang nằm trên sô-pha đọc thư của công ty, đột nhiên nghe thấy tiếng chân của Tiểu Kha. Anh ngoảnh cổ nhìn thấy miệng nó đang ngậm một cái gì đó.
“Mày đang tha cái gì đó?” Cung Vũ Trạch không nhìn rõ, cho tới khi Tiểu Kha bước tới gần, nhà đồ nó đang ngậm trong miệng lên chân anh, kêu một tiếng, dường như là muốn được chủ nhân khen.
Cung Vũ Trạch nhìn, đột nhiên thấy ngượng ngùng khó xử. Anh không thể ngờ là Tiểu Kha lại tha về một chiếc quần lót màu hồng. Ngoài của Hạ An Ninh ra thì trong căn biệt thự này chẳng có cái thứ hai.
“Tiểu Kha, sao mày lại có thể đưa cho ta cái này?” Cung Vũ Trạch vừa bực vừa buồn cười, đồng thời đưa tay ra nhặt chiếc quần này lên, không biết phải làm thế nào.
Hạ An Ninh vừa bước ra khỏi nhà tắm đã nhìn thấy quần áo tắm trên ghế đã rơi xuống đất. Hạ An Ninh nhìn và biết ngay là do Tiểu Kha làm. Cô cúi người nhặt lên, khi để lên trên ghế sô-pha, cô phát hiện chiếc quần lót bị thiếu.
Cô suy nghĩ trong vài giây rồi tìm xung quanh. Quả thật không thấy. Lẽ nào là Tiểu Kha tha mất quần lót của cô?
Hạ An Ninh bỗng đỏ mặt. Trời ạ! Nó tha đi đầu rồi?
Cho dù Tiểu Kha tha đi đầu, chỉ cần là trong căn biệt thự này là cô đã xấu hổ lắm rồi.
Hạ An Ninh lập tức mở cửa ra ngoài, đi tìm chiếc quần lót mất tích của cô. Cô nghe thấy tiếng Tiểu Kha trong phòng của Cung Vũ Trạch, cửa phòng hé mở.
Hạ An Ninh lập tức nghĩ, Tiểu Kha vào phòng Cung Vũ Trạch. Cô đành bước vào phòng anh giữa đêm để đi tìm chiếc quần lót.
Trên ghế sô-pha, bên cạnh Cung Vũ Trạch là chiếc quần lót màu hồng, còn anh đang dạy dỗ Tiểu Kha.
Đầu Hạ An Ninh như muốn nổ tung, nhìn chiếc quần lót màu hồng ở bên cạnh Cung Vũ Trạch. Cô đỏ ửng mặt, chỉ vào chiếc quần bên cạnh, “Đó... đó là đồ của tôi.”
Cung Vũ Trạch cũng thấy khó xử, “Tiểu Kha nó tha tới, cô thay chiếc khác đi! Tôi sợ dính nước bọt của nó.”
Hạ An Ninh cũng chẳng biết phải làm thế nào. Cô đơ người như bị điểm huyệt, nhìn cái quần lót của mình ở bên cạnh.
Trời ạ! Cô không muốn sống nữa, xấu hổ quá!
“Tiểu Kha, lần sau không được tha đồ linh tinh nữa, biết chưa?” Cung Vũ Trạch lập tức trách mắng Tiểu Kha.
Đôi mắt đáng thương của Tiểu Kha nhìn anh, rõ ràng là anh bảo nó sang, bây giờ sao lại trách mắng nó.
Nó làm sai điều gì sao?
“Vậy tôi mang đi giặt...” Hạ An Ninh nghĩ rằng mang chiếc quần lót đi thì tốt hơn.
Khi cô đang định bước tới, Cung Vũ Trạch liền cầm lên đưa cho cô.
Hạ An Ninh trợn tròn mắt, anh ấy cầm lên ư?
Cung Vũ Trạch cũng chỉ là vô tình muốn cầm lên đưa cho cô. Lúc này anh mới thấy ngại, nhìn chiếc quần rồi ngẩn ngơ trong giây lát.
Hạ An Ninh nhanh chóng cầm lấy, sau đó chạy như bay ra ngoài.
Cung Vũ Trạch trừng mắt nhìn Tiểu Kha, “Mày xem, mày đã làm cái gì thế này?”
Hạ An Ninh đi qua phòng ngủ của Cung Vũ Trạch, thấy bên trong vẫn có ánh đèn. Cô nghĩ, thì ra anh ta cũng chưa ngủ!
Anh ta làm gì nhỉ?
Cung Vũ Trạch đang làm gì? Lúc này anh đang cầm điện thoại, ngắm nhìn những bức anh hôm nay chụp. Dưới ánh đèn, những bức ảnh càng lung linh. Trên màn hình chiếc ipad là hình của Hạ An Ninh. Cô đang cười ngượng ngùng, hàm răng trắng và đôi môi đỏ xinh, khiến người khác nhìn một cái là đã thấy yêu.
Đúng, Hạ An Ninh có một khuôn mặt như thế. Chỉ nhìn bề ngoài, khuôn mặt cô đúng kiểu rất dễ khiến các chàng trai yêu thương và si mê.
Lúc này những bức anh dù không cần xử lý hình ảnh cũng cho thấy sức quyến rũ mê người của cô. làn da trắng nõn như phảng phất hương thơm, đặc biệt là đôi mắt đen tuyền ấy như có một ngọn lửa khiến người khác phải đắm chìm vào trong đó.
Cung Vũ Trạch nhìn bức ảnh ngắm một lúc mới bỏ ipad xuống. Anh nghĩ tới cô gái ngủ ở bên cạnh phòng, chợt thấy trong tim anh ngập tràn hành phúc. Hai ngày trước, khi cô không ở biệt thực, anh cảm giác trống trải, cô đơn.
Xem ra, điều tệ nhất khi cô độc một mình đó là khi đã quen với bóng dáng của ai đó thì một khi mất đi, cả thế giới sẽ bỗng chốc trở lên tĩnh lặng, đáng sợ.
Cung Vũ Trạch biết cô ấy chưa ngủ, nhất định là đến thư phòng lấy sách về đọc! Cung Vũ Trạch lúc này chưa buồn ngủ, dù đã leo núi cả ngày và có phần mệt mỏi.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng của Tiểu Kha ở bên ngoài. Cung Vũ Trạch cười, Tiểu Kha được Hà Dũng mang đi tắm một lượt, bây giờ mới quay lại.
Cung Vũ Trạch mở cửa, Tiểu Kha vui vẻ quấn lấy anh. Bộ lông của Tiểu Kha bóng bẩy, sạch sẽ.
Cung Vũ Trạch xoa đầu, rồi ôm Tiểu Kha lên trước mặt dặn dò, “Tiểu Kha, nhờ mày một việc, mau tới phòng mẹ, gõ cửa đi nào.”
Tiểu Kha chới mắt, dường như hiểu ý của anh. Cung Vũ Trạch lập tức chỉ về phòng bên cạnh. Tiểu Kha lập tức chạy sang đó, sau đó cào vào cửa phòng của Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh đang đọc sách, nghe thấy tiếng động vội đi ra, “Tiểu Kha, là em à?”
Nói xong, Hạ An Ninh mở cửa. Quả nhiên Tiểu Kha luồn vào rồi xoay người, đánh hơi xung quanh phòng của Hạ An Ninh. Hạ An Ninh xoa đầu chú chó, “Tối nay muốn ngủ ở phòng chị không?”
Tiểu Kha kêu nhẹ, sau đó tiếp tục đánh hơi khắp phòng. Hạ An Ninh muốn đi tắm. Cô bỏ lại cuốn sách rồi đi vào nhà tắm. Còn Tiểu Kha đứng bên ngoài, đột nhiên nó nhìn thấy chiếc áo của Hạ An Ninh để trên sô-pha. Nó dùng miệng cắn chiếc áo rồi mang sang phòng của Cung Vũ Trạch, nhả xuống trước mặt anh.
Điều ngạc nhiên là, đó là bộ quần áo Hạ An Ninh chuẩn bị để đi tắm. Còn chiếc màu hồng mà Tiểu Kha tha đi là chiếc quần lót bên trong của Hạ An Ninh.
Cung Vũ Trạch đang đợi Tiểu Kha đem Hạ An Ninh tới phòng của anh, hoặc một lý do để muộn thế này sang phòng tìm gặp cô. lúc này anh đang nằm trên sô-pha đọc thư của công ty, đột nhiên nghe thấy tiếng chân của Tiểu Kha. Anh ngoảnh cổ nhìn thấy miệng nó đang ngậm một cái gì đó.
“Mày đang tha cái gì đó?” Cung Vũ Trạch không nhìn rõ, cho tới khi Tiểu Kha bước tới gần, nhà đồ nó đang ngậm trong miệng lên chân anh, kêu một tiếng, dường như là muốn được chủ nhân khen.
Cung Vũ Trạch nhìn, đột nhiên thấy ngượng ngùng khó xử. Anh không thể ngờ là Tiểu Kha lại tha về một chiếc quần lót màu hồng. Ngoài của Hạ An Ninh ra thì trong căn biệt thự này chẳng có cái thứ hai.
“Tiểu Kha, sao mày lại có thể đưa cho ta cái này?” Cung Vũ Trạch vừa bực vừa buồn cười, đồng thời đưa tay ra nhặt chiếc quần này lên, không biết phải làm thế nào.
Hạ An Ninh vừa bước ra khỏi nhà tắm đã nhìn thấy quần áo tắm trên ghế đã rơi xuống đất. Hạ An Ninh nhìn và biết ngay là do Tiểu Kha làm. Cô cúi người nhặt lên, khi để lên trên ghế sô-pha, cô phát hiện chiếc quần lót bị thiếu.
Cô suy nghĩ trong vài giây rồi tìm xung quanh. Quả thật không thấy. Lẽ nào là Tiểu Kha tha mất quần lót của cô?
Hạ An Ninh bỗng đỏ mặt. Trời ạ! Nó tha đi đầu rồi?
Cho dù Tiểu Kha tha đi đầu, chỉ cần là trong căn biệt thự này là cô đã xấu hổ lắm rồi.
Hạ An Ninh lập tức mở cửa ra ngoài, đi tìm chiếc quần lót mất tích của cô. Cô nghe thấy tiếng Tiểu Kha trong phòng của Cung Vũ Trạch, cửa phòng hé mở.
Hạ An Ninh lập tức nghĩ, Tiểu Kha vào phòng Cung Vũ Trạch. Cô đành bước vào phòng anh giữa đêm để đi tìm chiếc quần lót.
Trên ghế sô-pha, bên cạnh Cung Vũ Trạch là chiếc quần lót màu hồng, còn anh đang dạy dỗ Tiểu Kha.
Đầu Hạ An Ninh như muốn nổ tung, nhìn chiếc quần lót màu hồng ở bên cạnh Cung Vũ Trạch. Cô đỏ ửng mặt, chỉ vào chiếc quần bên cạnh, “Đó... đó là đồ của tôi.”
Cung Vũ Trạch cũng thấy khó xử, “Tiểu Kha nó tha tới, cô thay chiếc khác đi! Tôi sợ dính nước bọt của nó.”
Hạ An Ninh cũng chẳng biết phải làm thế nào. Cô đơ người như bị điểm huyệt, nhìn cái quần lót của mình ở bên cạnh.
Trời ạ! Cô không muốn sống nữa, xấu hổ quá!
“Tiểu Kha, lần sau không được tha đồ linh tinh nữa, biết chưa?” Cung Vũ Trạch lập tức trách mắng Tiểu Kha.
Đôi mắt đáng thương của Tiểu Kha nhìn anh, rõ ràng là anh bảo nó sang, bây giờ sao lại trách mắng nó.
Nó làm sai điều gì sao?
“Vậy tôi mang đi giặt...” Hạ An Ninh nghĩ rằng mang chiếc quần lót đi thì tốt hơn.
Khi cô đang định bước tới, Cung Vũ Trạch liền cầm lên đưa cho cô.
Hạ An Ninh trợn tròn mắt, anh ấy cầm lên ư?
Cung Vũ Trạch cũng chỉ là vô tình muốn cầm lên đưa cho cô. Lúc này anh mới thấy ngại, nhìn chiếc quần rồi ngẩn ngơ trong giây lát.
Hạ An Ninh nhanh chóng cầm lấy, sau đó chạy như bay ra ngoài.
Cung Vũ Trạch trừng mắt nhìn Tiểu Kha, “Mày xem, mày đã làm cái gì thế này?”
/1503
|