Lúc này Hạ An Ninh đang trên xe buýt, cũng không có nhiều người, cô chọn một vị trí ở cuối xe, mệt mỏi dựa vào cửa sổ, mái tóc dài che lấp khuôn mặt cô, trên mặt cô nước mắt sớm chảy từng giọt từng giọt lã chã.
Cô thật sự đã nói ra những lời đó, thật sự đã làm tổn thương anh.
Trong lòng cô đau khổ đến mức không có từ ngữ nào miêu tả được, lúc này, trong đầu cô, tất cả đều là hình ảnh của anh, cùng anh ngọt ngào, ấm áp, dường như chỉ có những hồi ức ý mới có thể làm trái tim cô dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất, những hồi ức tươi đẹp đó, sẽ không đi mất, thuộc về cô.
Cả đời này đều thuộc về cô.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng xe thể thao từ ngoài cửa sổ truyền vào, ánh mắt mơ hồ của Hạ An Ninh nhìn qua đó, liền nhìn thấy chiếc xe bên đường, chiếc xe thể thao nhanh chóng cướp đường xe phía trước đi tới, cặp đèn sau xe cô lại rất quen, khiến hô hấp của cô bỗng dồn dập, là xe thể thao của Cung Vũ Trạch.
Đây là đường về nhà cô, mà biệt thự của anh lại ở hướng khác, vì sao xe của anh có thể đi qua đây?
Lẽ nào... anh định đi vào nhà cô?
Trái tim Hạ An Ninh bỗng nhiên thắt lại, nếu anh vào nhà, chắc canh sẽ chặn cô lại, và nhất định sẽ hỏi cô cho rõ ràng.
Hạ An Ninh không muốn lại nói ra những lời làm tổn thương anh nữa, bởi vì đối với anh những lời nói đó, chỉ làm cho anh thêm đau khổ, cũng càng làm bản thân cô đau khổ hơn.
Có lẽ cô suy nghĩ lầm thôi! Biết đâu anh chỉ đang trên đường về nhà thôi!
Từ đáy lòng Hạ An Ninh tự an ủi mình, cô nhìn vào bóng đêm, chìm vào vực thẳm đau khổ không có cách gì thoát ra được.
Tự nhiên Cung Vũ Trạch muốn chặn Hạ An Ninh lại, anh tuyệt đối không cho phép cô nói câu chia tay liền chia tay, anh ít nhất cũng phải biết được, cô tại sao muốn chia tay!
Anh cũng không tin, sau tất cả những gì trước kia cả hai trải qua, lại không bằng vị trí của mối tình đầu trong lòng cô, hơn nữa anh càng không tin, người đơn thuần như cô, lại có tình sử khắc sâu đậm?
Sau nửa tiếng Cung Vũ Trạch đã ở dưới lầu nhà Hạ An Ninh, ở trên lầu lại không có ánh đèn, Hạ Thục Hoa cũng chưa về nhà, chắc đã cùng bạn bè đi mua sắm gần đây, vì vậy trong nhà Hạ An Ninh chỉ toàn một màu đen.
Vẻ mặt anh tuấn Cung Vũ Trạch có chút lo lắng. Những ngón tay thon dài của anh đang gõ nhẹ vào vô lăng, chứng tỏ trong lòng anh đang rất hỗn loạn.
Không, anh lúc này căn bản không bình tĩnh được, anh bắt đầu cảm thấy được câu nói chia tay của Hạ An Ninh không giống như đang nói đùa mà thực sự rất nghiêm túc.
Hạ An Ninh xuống trạm xe bus cách nhà một cây, cô muốn đi bộ một chút, muốn mượn gió thổi đi chút buồn phiền, cũng muốn tìm cách gì đó để bản thân bình tĩnh trở lại.
Bên cạnh hàng lang nhà Hạ An Ninh, có một cậu thanh niên đang dừng xe, anh khoảng hơn mười tuổi đầu, mặc một cái áo T- shirt thể thao màu đen, kết hợp với quần jean, cả người tỏa ra sự tươi mới và đẹp trai của tuổi trẻ.
Trình Vũ đạp xe trong đêm mà không hề biết mình đã đi đến cửa nhà Hạ An Ninh. Sáng sớm hôm nay biết tâm tính cô không được tốt, cậu liên tục lo lắng cho cô không yên lòng suốt cả ngày.
Lúc này từ trong ba lô anh lấy ra một hộp bánh chocolate hình trái tim cầm trên tay, hộp được gói bằng những sợi dây màu hồng nhạt. Nhất định món quà này làm cho cô cảm thấy ấm lòng, cậu nhớ rằng Hạ An Ninh rất thích ăn loại chocolate này, vì vậy, hôm nay cậu đặc biệt mua cho cô một hộp.
Cậu nhìn thấy trong nhà Hạ An Ninh vẫn tối đen. Cậu nghĩ, Hạ An Ninh nhất định vẫn chưa về, vì vậy cậu đợi dưới lầu nhà cô, nhất định phải đợi được cô.
Đối diện với cậu là một chiếc xe thể thao màu đen, trong ánh sáng toàn thân Cung Vũ Trạch bao phủ một tầng u ám, ánh mắt của anh tràn đầy lo nghĩ và nôn nóng, anh nhìn đồng hồ vài lần, lại thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, nghĩ tới việc lúc nào Hạ An Ninh mới về.
Trình Vũ để xe đạp bên cạnh, cậu dựa vào cột đèn bên đường, mong rằng Hạ An Ninh đang trên đường về nhà.
Thân hình mảnh dẻ của Hạ An Ninh từ con đường trước mặt quẹo đi ra. Trình Vũ đã nhìn thấy cô, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng, thật không ngờ bản thân như thế này lại đợi được cô.
Lúc Hạ An Ninh ngẩng đầu nhìn về phía trước, cô đột nhiên nhìn thấy bên đường có một chiếc xe thể thao quen thuộc, lòng của cô liền bỗng thắt lại.
Xe thể thao của Cung Vũ Trạch, anh tới đây? Hạ An Ninh vòng lại hai tay lại với nhau, muốn tránh xe của anh để về nhà.
Nhưng lúc đi đến cửa nhà đột nhiên có môt bóng người chặn trước mắt cô, Hạ An Ninh hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trình Vũ đang chặn đường cô, híp mắt cười.
Hạ An Ninh lại một lần nữa ngơ ngác, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng đẩy cửa của chiếc xe thể thao bên cạnh, cô liếc mắt nhìn một cái đã thấy Cung Vũ Trạch đang xuống xe.
Trong tình huống cấp bách này cô mở cánh tay, ôm chặt lấy Trình Vũ, lao vào trong ngực anh!
Trình Vũ ở trong trạng thái kích ngạc đến vui mừng, cũng tranh thủ tự động vòng qua hông, thân mật ôm lấy cô.
Cung Vũ Trạch nhìn thấy Hạ An Ninh, anh đẩy cửa xe bước xuống, muốn đi qua chặn cô lại.
Anh vừa mới quay người đã thấy cô gái vừa mới về nhà, lúc này xuất hiện ra trước mắt anh, là một đôi nam nữa đang ôm nhau.
Người đàn ông kia chắc trẻ hơn anh, hơn nữa người con gái kia, lại chính là Hạ An Ninh.
Nhìn thấy hình ảnh ôm nhau thắm thiết của bọn họ, trái tim của Cung Vũ Trạch như bị đâm mạnh một nhát dao, anh cứ như vậy vịn tay vào cửa, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ôm nhau.
Hạ An Ninh nhắm chặt mắt ôm lấy người của Trình Vũ, bốn phía yên tĩnh, cô cũng không còn nghe thấy tiếng bước chân, cô nghĩ, Cung Vũ Trạch chắc đang ở chỗ xe của anh.
Anh không đi qua đây.
Trong đầu cô hiện lên những lời uy hiếp của Lam Doanh, nó quét qua hốc mắt đầy giận dữ của cô ta, cũng quét qua đoạn video của mẹ...
Cô ôm chặt lấy Trình Vũ cúi đầu nói: “Hôn tớ có được không?”
Những lời nói này rất nhỏ! Ngoài Trình Vũ ra thì không ai nghe thấy được.
Trình Vũ chưa từng trải qua tình yêu. Đột nhiên nghe thấy cô yêu cầu như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, thế nhưng vì yêu, vì thích, cậu đồng ý không hề do dự.
Cậu có chút vụng về ôm lấy mặt của Hạ An Ninh, dưới ánh đèn, khuôn măt thuần khiết như tuyết của cô lập tức kích thích sự nam tính của cậu, cậu trực tiếp đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hai môi có chút run rẩy nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Những hình ảnh này, lại một lần nữa đâm vào nỗi đau của người đàn ông đứng gần đó, Cung Vũ Trạch nghiến căng, hét lên một tiếng: “Hạ An Ninh.”
Hạ An Ninh lập tức kinh hãi toàn thân run lên,cô hoảng loạn quay đầu, nhìn thấy người đàn ông bên chiếc xe thể thao từng đang từng bước đi tới, khí thế trên người anh có chút dọa người.
Trình Vũ cũng nhìn thấy Cung Vũ Trạch, thấy trên khuôn mặt anh tuấn của anh bừng bừng lửa giận, Trình Vũ theo bản năng lập tức ôm cô vào trong ngực, đứng lên trước Hạ An Ninh.
Cung Vũ Trạch hoàn toàn không nghĩ đến, tự mình chạy đến chỗ này để gặp cô và lại nhìn thấy hình ảnh cô cùng người đàn ông khác ôm hôn nhau thắm thiết, đây quả thực làm mới tất cả quan niệm của anh. Hạ An Ninh nhìn thấy lửa giận trên mặt anh, tự tậm đáy lòng cô nở nụ cười cay đắng, anh thật sự rất thích cô, bởi vì thích, nên anh mới tức giận đến như vậy!
Cô thật sự đã nói ra những lời đó, thật sự đã làm tổn thương anh.
Trong lòng cô đau khổ đến mức không có từ ngữ nào miêu tả được, lúc này, trong đầu cô, tất cả đều là hình ảnh của anh, cùng anh ngọt ngào, ấm áp, dường như chỉ có những hồi ức ý mới có thể làm trái tim cô dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất, những hồi ức tươi đẹp đó, sẽ không đi mất, thuộc về cô.
Cả đời này đều thuộc về cô.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng xe thể thao từ ngoài cửa sổ truyền vào, ánh mắt mơ hồ của Hạ An Ninh nhìn qua đó, liền nhìn thấy chiếc xe bên đường, chiếc xe thể thao nhanh chóng cướp đường xe phía trước đi tới, cặp đèn sau xe cô lại rất quen, khiến hô hấp của cô bỗng dồn dập, là xe thể thao của Cung Vũ Trạch.
Đây là đường về nhà cô, mà biệt thự của anh lại ở hướng khác, vì sao xe của anh có thể đi qua đây?
Lẽ nào... anh định đi vào nhà cô?
Trái tim Hạ An Ninh bỗng nhiên thắt lại, nếu anh vào nhà, chắc canh sẽ chặn cô lại, và nhất định sẽ hỏi cô cho rõ ràng.
Hạ An Ninh không muốn lại nói ra những lời làm tổn thương anh nữa, bởi vì đối với anh những lời nói đó, chỉ làm cho anh thêm đau khổ, cũng càng làm bản thân cô đau khổ hơn.
Có lẽ cô suy nghĩ lầm thôi! Biết đâu anh chỉ đang trên đường về nhà thôi!
Từ đáy lòng Hạ An Ninh tự an ủi mình, cô nhìn vào bóng đêm, chìm vào vực thẳm đau khổ không có cách gì thoát ra được.
Tự nhiên Cung Vũ Trạch muốn chặn Hạ An Ninh lại, anh tuyệt đối không cho phép cô nói câu chia tay liền chia tay, anh ít nhất cũng phải biết được, cô tại sao muốn chia tay!
Anh cũng không tin, sau tất cả những gì trước kia cả hai trải qua, lại không bằng vị trí của mối tình đầu trong lòng cô, hơn nữa anh càng không tin, người đơn thuần như cô, lại có tình sử khắc sâu đậm?
Sau nửa tiếng Cung Vũ Trạch đã ở dưới lầu nhà Hạ An Ninh, ở trên lầu lại không có ánh đèn, Hạ Thục Hoa cũng chưa về nhà, chắc đã cùng bạn bè đi mua sắm gần đây, vì vậy trong nhà Hạ An Ninh chỉ toàn một màu đen.
Vẻ mặt anh tuấn Cung Vũ Trạch có chút lo lắng. Những ngón tay thon dài của anh đang gõ nhẹ vào vô lăng, chứng tỏ trong lòng anh đang rất hỗn loạn.
Không, anh lúc này căn bản không bình tĩnh được, anh bắt đầu cảm thấy được câu nói chia tay của Hạ An Ninh không giống như đang nói đùa mà thực sự rất nghiêm túc.
Hạ An Ninh xuống trạm xe bus cách nhà một cây, cô muốn đi bộ một chút, muốn mượn gió thổi đi chút buồn phiền, cũng muốn tìm cách gì đó để bản thân bình tĩnh trở lại.
Bên cạnh hàng lang nhà Hạ An Ninh, có một cậu thanh niên đang dừng xe, anh khoảng hơn mười tuổi đầu, mặc một cái áo T- shirt thể thao màu đen, kết hợp với quần jean, cả người tỏa ra sự tươi mới và đẹp trai của tuổi trẻ.
Trình Vũ đạp xe trong đêm mà không hề biết mình đã đi đến cửa nhà Hạ An Ninh. Sáng sớm hôm nay biết tâm tính cô không được tốt, cậu liên tục lo lắng cho cô không yên lòng suốt cả ngày.
Lúc này từ trong ba lô anh lấy ra một hộp bánh chocolate hình trái tim cầm trên tay, hộp được gói bằng những sợi dây màu hồng nhạt. Nhất định món quà này làm cho cô cảm thấy ấm lòng, cậu nhớ rằng Hạ An Ninh rất thích ăn loại chocolate này, vì vậy, hôm nay cậu đặc biệt mua cho cô một hộp.
Cậu nhìn thấy trong nhà Hạ An Ninh vẫn tối đen. Cậu nghĩ, Hạ An Ninh nhất định vẫn chưa về, vì vậy cậu đợi dưới lầu nhà cô, nhất định phải đợi được cô.
Đối diện với cậu là một chiếc xe thể thao màu đen, trong ánh sáng toàn thân Cung Vũ Trạch bao phủ một tầng u ám, ánh mắt của anh tràn đầy lo nghĩ và nôn nóng, anh nhìn đồng hồ vài lần, lại thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, nghĩ tới việc lúc nào Hạ An Ninh mới về.
Trình Vũ để xe đạp bên cạnh, cậu dựa vào cột đèn bên đường, mong rằng Hạ An Ninh đang trên đường về nhà.
Thân hình mảnh dẻ của Hạ An Ninh từ con đường trước mặt quẹo đi ra. Trình Vũ đã nhìn thấy cô, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng, thật không ngờ bản thân như thế này lại đợi được cô.
Lúc Hạ An Ninh ngẩng đầu nhìn về phía trước, cô đột nhiên nhìn thấy bên đường có một chiếc xe thể thao quen thuộc, lòng của cô liền bỗng thắt lại.
Xe thể thao của Cung Vũ Trạch, anh tới đây? Hạ An Ninh vòng lại hai tay lại với nhau, muốn tránh xe của anh để về nhà.
Nhưng lúc đi đến cửa nhà đột nhiên có môt bóng người chặn trước mắt cô, Hạ An Ninh hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trình Vũ đang chặn đường cô, híp mắt cười.
Hạ An Ninh lại một lần nữa ngơ ngác, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng đẩy cửa của chiếc xe thể thao bên cạnh, cô liếc mắt nhìn một cái đã thấy Cung Vũ Trạch đang xuống xe.
Trong tình huống cấp bách này cô mở cánh tay, ôm chặt lấy Trình Vũ, lao vào trong ngực anh!
Trình Vũ ở trong trạng thái kích ngạc đến vui mừng, cũng tranh thủ tự động vòng qua hông, thân mật ôm lấy cô.
Cung Vũ Trạch nhìn thấy Hạ An Ninh, anh đẩy cửa xe bước xuống, muốn đi qua chặn cô lại.
Anh vừa mới quay người đã thấy cô gái vừa mới về nhà, lúc này xuất hiện ra trước mắt anh, là một đôi nam nữa đang ôm nhau.
Người đàn ông kia chắc trẻ hơn anh, hơn nữa người con gái kia, lại chính là Hạ An Ninh.
Nhìn thấy hình ảnh ôm nhau thắm thiết của bọn họ, trái tim của Cung Vũ Trạch như bị đâm mạnh một nhát dao, anh cứ như vậy vịn tay vào cửa, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ôm nhau.
Hạ An Ninh nhắm chặt mắt ôm lấy người của Trình Vũ, bốn phía yên tĩnh, cô cũng không còn nghe thấy tiếng bước chân, cô nghĩ, Cung Vũ Trạch chắc đang ở chỗ xe của anh.
Anh không đi qua đây.
Trong đầu cô hiện lên những lời uy hiếp của Lam Doanh, nó quét qua hốc mắt đầy giận dữ của cô ta, cũng quét qua đoạn video của mẹ...
Cô ôm chặt lấy Trình Vũ cúi đầu nói: “Hôn tớ có được không?”
Những lời nói này rất nhỏ! Ngoài Trình Vũ ra thì không ai nghe thấy được.
Trình Vũ chưa từng trải qua tình yêu. Đột nhiên nghe thấy cô yêu cầu như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, thế nhưng vì yêu, vì thích, cậu đồng ý không hề do dự.
Cậu có chút vụng về ôm lấy mặt của Hạ An Ninh, dưới ánh đèn, khuôn măt thuần khiết như tuyết của cô lập tức kích thích sự nam tính của cậu, cậu trực tiếp đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hai môi có chút run rẩy nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Những hình ảnh này, lại một lần nữa đâm vào nỗi đau của người đàn ông đứng gần đó, Cung Vũ Trạch nghiến căng, hét lên một tiếng: “Hạ An Ninh.”
Hạ An Ninh lập tức kinh hãi toàn thân run lên,cô hoảng loạn quay đầu, nhìn thấy người đàn ông bên chiếc xe thể thao từng đang từng bước đi tới, khí thế trên người anh có chút dọa người.
Trình Vũ cũng nhìn thấy Cung Vũ Trạch, thấy trên khuôn mặt anh tuấn của anh bừng bừng lửa giận, Trình Vũ theo bản năng lập tức ôm cô vào trong ngực, đứng lên trước Hạ An Ninh.
Cung Vũ Trạch hoàn toàn không nghĩ đến, tự mình chạy đến chỗ này để gặp cô và lại nhìn thấy hình ảnh cô cùng người đàn ông khác ôm hôn nhau thắm thiết, đây quả thực làm mới tất cả quan niệm của anh. Hạ An Ninh nhìn thấy lửa giận trên mặt anh, tự tậm đáy lòng cô nở nụ cười cay đắng, anh thật sự rất thích cô, bởi vì thích, nên anh mới tức giận đến như vậy!
/1503
|