Cuối cùng, sau mười mấy phút cô lại nhìn thấy người quản gia kia, bước chân ông đi nhanh hơn, gần như là chạy chậm qua, ông nhìn Hạ An Ninh đứng ngoài cửa hỏi: “Ngọc bội kia là của tiểu thư sao? Tiểu thư xác định chứ?"
"Đúng vậy! Lúc tôi còn rất nhỏ, ngọc bội đã ở trên người của tôi, nó là của tôi."
"Được, mời tiểu thư vào! Chủ nhân của tôi muốn gặp tiểu thư!" Quản gia nói xong lại kéo một bên cửa nhỏ ra, đón Hạ An Ninh đi vào trong.
Hạ An Ninh đi vào cửa nhỏ, trước mắt cô là một cái vườn khổng lồ trồng rất nhiều cây quý hiếm, rõ ràng chủ nhân nơi này là người có tiền, Hạ An Ninh theo quản gia vòng qua một đài phun nước, đài phun nước tuyệt đẹp lại mang phong cách nghệ thuật cổ điển, đó là hình dạng của một người cá.
Cửa lớn là một loạt tám cây cột La Mã lớn màu trắng, vô cùng hùng vĩ, Hạ An Ninh khiếp sợ khi nhìn thấy tất cả mọi thứ ở đây, cô tiến vào đại sảnh mà giống như tiến vào cung điện sang trọng, cô thán phục tới mức miệng cũng hơi mở ra.
"Tiểu thư, mời đi bên này." Quản gia hướng dẫn cô đi lên trên tầng, Hạ An Ninh không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc chủ nhân của tòa nhà này có dáng vẻ ra sao?
Nếu quả thật là người thân của cô, như vậy sẽ là người thân thế nào?
Cuối cùng, quản gia dẫn cô tiến vào một gian đại sảnh, bên trong đại sảnh đều là màu vàng, chỉ thấy một cụ già hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm đang ngồi ở trên chiếc xe lăn, nhìn mặt ông không phải là gương mặt của người nước ngoài mà là gương mặt của người châu á.
Khi ánh mắt ông vừa nhìn Hạ An Ninh, lại lập tức sáng lên đầy kích động, ông khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Hồng."
Hạ An Ninh nhìn ông cụ trước mắt, vành mắt cô bất giác đỏ lên, cho dù không biết đó là người thân nào của cô, nhưng cô cảm giác mình rất đau lòng, đặc biệt khi thấy ông lại một thân một mình ở trong này, còn ngồi trên xe lăn với dáng vẻ cô độc như vậy.
"Cháu, qua đây... đến trước mặt của ông." Cụ già đột nhiên nói tiếng Trung, tay đưa ra cũng có chút run rẩy.
Mắt Hạ An Ninh nhòe lệ, cô đi từng bước một tới trước mặt của ông cụ, cô ngồi xổm xuống, nhìn ông, ông cụ cũng quan sát lại gương mặt của cô, viền mắt cũng ướt, ông khàn khàn giọng hỏi: “Cháu tên là gì?"
"Cháu là An Ninh." Hạ An Ninh không nói dòng họ, bởi vì mẹ cô khẳng định không phải là họ Hạ.
"An Ninh... An Ninh sao?" Ông cụ lẩm bẩm hai chữ này, ông gần như không cần phải đi kiểm tra thân phận của cô, chỉ riêng gương mặt tương tự với con gái, lại thêm khối ngọc bội kia, ông đã biết được, đây là đứa trẻ con gái mình đã sinh ra năm đó.
"Cháu bao nhiêu tuổi?"
"Cháu hai mươi mốt ạ."
Đã hai mươi mốt năm, không giây phút nào có thể quên được, ông nghĩ, cháu gái đã trở lại bên cạnh, có phải con gái cuối cùng đã không hận ông nữa, lựa chọn trở về nhà hay không?
"Mẹ của cháu đâu? Mẹ cháu trở về chưa?" Hai mắt của ông cụ có phần mong đợi hỏi.
"Bà ấy... bà ấy không còn trên đời này nữa." Hạ An Ninh hoàn toàn không có ký ức gì về người mẹ sinh ra mình, trong lòng cô chỉ có sự bi thương và tiếc nuối.
Nước mắt của ông cụ đột nhiên rơi xuống: “Nó chết cũng không muốn trở về gặp ta sao? Tiểu Hồng, con vẫn không chịu tha thứ cho ba, là ba sai, là ba sai rồi!"
Hạ An Ninh nhìn ông cụ khóc, nghe được cách xưng hô của ông, cô đột nhiên cũng lặng lẽ khóc, lẽ nào ông cụ trước mắt này là ông ngoại của cô sao?
Quản gia vẫn đứng yên ở cửa cúi đầu chờ, không có tiến vào quấy rầy bọn họ.
Ông cụ cố nén bi thương bình tĩnh trở lại hỏi: “Mẹ cháu ra đi khi nào?"
Hạ An Ninh nghe ông nói đến đây, lại không nhịn được nữa, cô khóc nói: “Mẹ sinh ra cháu được ba tháng thì ra đi, bà nhảy sông..."
"Cái gì?" Gương mặt ông già chấn động, trong mắt tràn ngập sự tự trách và hối hận, ông cố nén nỗi đau mất con gái, đưa tay đỡ Hạ An Ninh dậy: “Cháu nói cho ông biết mấy năm nay cháu sống thế nào, cháu làm thế nào tìm được ông!"
"Ngài... ngài không cần kiểm tra thân phận của cháu sao? Vì sao ngài lại xác nhận cháu là người thân của ngài được?" Hạ An Ninh không hiểu hỏi, cô thật sự hi vọng tự mình là cháu ngoại của ông, nhưng cô cần phải có chứng cứ.
Ông cụ cười cay đắng: “Không cần, dáng vẻ của cháu và con gái ông lúc còn trẻ có bảy phần tương tự, ông nhận được cháu gái của ông." Ông nói xong lại nhìn thấy Hạ An Ninh có chút nghi ngờ mới nói tiếp: “Nếu như cháu tò mò về thân phận giữa chúng ta, vậy hãy để cho người của ông đi kiểm tra DNA!"
Nghe ông nói xong, quản gia lập tức nhận lệnh đi qua, ông ta cầm cái khay lấy một đoạn tóc của Hạ An Ninh cũng lấy một ít sợi tóc bạc của ông cụ rồi đi ra ngoài trước.
Hạ An Ninh nhất thời khó tin tưởng được, mình sẽ trực tiếp gặp được ông ngoại, lẽ nào ngọc bội mẹ cho cô là được truyền lại từ ông ngoại sao? Vậy cha ruột của cô là ai? Cha đang ở đâu?
"Ông ngoại... ông có khỏe không?" Hạ An Ninh nhìn mái tóc bạc của ông trong lòng lại cảm giác rất chua xót.
"Ông rất khỏe, cũng rất vui khi có thể gặp được cháu trước lúc chết, ông vẫn luôn tìm kiếm mẹ con cháu, tìm suốt hơn hai mươi năm lại không có bất kỳ kết quả nào, không nghĩ tới cháu lại tự nhiên xuất hiện ở trước mặt ông." Quý Sâm Dương quả thực rất kích động.
Chẳng qua mấy năm nay ông quá thương tâm, cho nên ngay cả kích động cũng khó thể hiện ra ngoài.
Viền mắt của Hạ An Ninh lại ướt, hóa ra, người thân của cô vẫn luôn tìm cô, cô ngồi đối diện với Quý Sâm Dương, nói ra những chuyện mình biết được về mẹ, đối với chuyện vì sao năm đó mẹ nhảy sông, cô chẳng qua nghe được mẹ nuôi kể lại trước khi qua đời mà thôi.
Trên gương mặt Quý Sâm Dương đầy nước mắt, ông hối hận khi nghe cô kể về chuyện này, ông cũng không nghĩ tới con gái mình lại tuyệt tình như vậy, để lại đứa trẻ ba tháng tuổi mà tự mình tìm lấy chết.
Quý Sâm Dương rất muốn biết quá trình trưởng thành của Hạ An Ninh, Hạ An Ninh vì không muốn để cho ông lại thương tâm nên chỉ kể những gì tốt đẹp nhất trong thời gian mình lớn lên, cho dù Hạ Thục Hoa tới lúc già làm ra chút chuyện hồ đồ, nhưng dù sao bà cũng rất tốt với cô.
Đặc biệt khi biết cô cũng không phải là con ruột của Thục Hoa, trong lòng cô càng thấy biết ơn bà.
"Được, cháu ngoan, từ giờ trở đi, cháu không phải sống một thân một mình nữa, cháu còn có ông ngoại. Sau này, chúng ta sống với nhau!" Quý Sâm Dương cũng không muốn mất đi cháu ngoại, ông muốn chuyển hết tình cảm của mình với con gái cho người cháu gái này.
Qua một lúc, quản gia mới cầm báo cáo kiểm tra DNA về, bọn họ thật sự có quan hệ máu mủ, cho dù Hạ An Ninh không cần phần báo cáo này chứng minh, cô đã nhận định ông lão này chính là ông ngoại của cô.
Quý Sâm Dương lập tức sai người làm lại chứng minh cho Hạ An Ninh, đồng thời chuyển thân phận của cô thành thân phận của cháu gái của ông, trở thành công dân của đất nước này, mà việc này thì chỉ cần có thời gian và tiền lại có thể làm được.
Quý gia không thiếu tiền.
"Đúng vậy! Lúc tôi còn rất nhỏ, ngọc bội đã ở trên người của tôi, nó là của tôi."
"Được, mời tiểu thư vào! Chủ nhân của tôi muốn gặp tiểu thư!" Quản gia nói xong lại kéo một bên cửa nhỏ ra, đón Hạ An Ninh đi vào trong.
Hạ An Ninh đi vào cửa nhỏ, trước mắt cô là một cái vườn khổng lồ trồng rất nhiều cây quý hiếm, rõ ràng chủ nhân nơi này là người có tiền, Hạ An Ninh theo quản gia vòng qua một đài phun nước, đài phun nước tuyệt đẹp lại mang phong cách nghệ thuật cổ điển, đó là hình dạng của một người cá.
Cửa lớn là một loạt tám cây cột La Mã lớn màu trắng, vô cùng hùng vĩ, Hạ An Ninh khiếp sợ khi nhìn thấy tất cả mọi thứ ở đây, cô tiến vào đại sảnh mà giống như tiến vào cung điện sang trọng, cô thán phục tới mức miệng cũng hơi mở ra.
"Tiểu thư, mời đi bên này." Quản gia hướng dẫn cô đi lên trên tầng, Hạ An Ninh không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc chủ nhân của tòa nhà này có dáng vẻ ra sao?
Nếu quả thật là người thân của cô, như vậy sẽ là người thân thế nào?
Cuối cùng, quản gia dẫn cô tiến vào một gian đại sảnh, bên trong đại sảnh đều là màu vàng, chỉ thấy một cụ già hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm đang ngồi ở trên chiếc xe lăn, nhìn mặt ông không phải là gương mặt của người nước ngoài mà là gương mặt của người châu á.
Khi ánh mắt ông vừa nhìn Hạ An Ninh, lại lập tức sáng lên đầy kích động, ông khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Hồng."
Hạ An Ninh nhìn ông cụ trước mắt, vành mắt cô bất giác đỏ lên, cho dù không biết đó là người thân nào của cô, nhưng cô cảm giác mình rất đau lòng, đặc biệt khi thấy ông lại một thân một mình ở trong này, còn ngồi trên xe lăn với dáng vẻ cô độc như vậy.
"Cháu, qua đây... đến trước mặt của ông." Cụ già đột nhiên nói tiếng Trung, tay đưa ra cũng có chút run rẩy.
Mắt Hạ An Ninh nhòe lệ, cô đi từng bước một tới trước mặt của ông cụ, cô ngồi xổm xuống, nhìn ông, ông cụ cũng quan sát lại gương mặt của cô, viền mắt cũng ướt, ông khàn khàn giọng hỏi: “Cháu tên là gì?"
"Cháu là An Ninh." Hạ An Ninh không nói dòng họ, bởi vì mẹ cô khẳng định không phải là họ Hạ.
"An Ninh... An Ninh sao?" Ông cụ lẩm bẩm hai chữ này, ông gần như không cần phải đi kiểm tra thân phận của cô, chỉ riêng gương mặt tương tự với con gái, lại thêm khối ngọc bội kia, ông đã biết được, đây là đứa trẻ con gái mình đã sinh ra năm đó.
"Cháu bao nhiêu tuổi?"
"Cháu hai mươi mốt ạ."
Đã hai mươi mốt năm, không giây phút nào có thể quên được, ông nghĩ, cháu gái đã trở lại bên cạnh, có phải con gái cuối cùng đã không hận ông nữa, lựa chọn trở về nhà hay không?
"Mẹ của cháu đâu? Mẹ cháu trở về chưa?" Hai mắt của ông cụ có phần mong đợi hỏi.
"Bà ấy... bà ấy không còn trên đời này nữa." Hạ An Ninh hoàn toàn không có ký ức gì về người mẹ sinh ra mình, trong lòng cô chỉ có sự bi thương và tiếc nuối.
Nước mắt của ông cụ đột nhiên rơi xuống: “Nó chết cũng không muốn trở về gặp ta sao? Tiểu Hồng, con vẫn không chịu tha thứ cho ba, là ba sai, là ba sai rồi!"
Hạ An Ninh nhìn ông cụ khóc, nghe được cách xưng hô của ông, cô đột nhiên cũng lặng lẽ khóc, lẽ nào ông cụ trước mắt này là ông ngoại của cô sao?
Quản gia vẫn đứng yên ở cửa cúi đầu chờ, không có tiến vào quấy rầy bọn họ.
Ông cụ cố nén bi thương bình tĩnh trở lại hỏi: “Mẹ cháu ra đi khi nào?"
Hạ An Ninh nghe ông nói đến đây, lại không nhịn được nữa, cô khóc nói: “Mẹ sinh ra cháu được ba tháng thì ra đi, bà nhảy sông..."
"Cái gì?" Gương mặt ông già chấn động, trong mắt tràn ngập sự tự trách và hối hận, ông cố nén nỗi đau mất con gái, đưa tay đỡ Hạ An Ninh dậy: “Cháu nói cho ông biết mấy năm nay cháu sống thế nào, cháu làm thế nào tìm được ông!"
"Ngài... ngài không cần kiểm tra thân phận của cháu sao? Vì sao ngài lại xác nhận cháu là người thân của ngài được?" Hạ An Ninh không hiểu hỏi, cô thật sự hi vọng tự mình là cháu ngoại của ông, nhưng cô cần phải có chứng cứ.
Ông cụ cười cay đắng: “Không cần, dáng vẻ của cháu và con gái ông lúc còn trẻ có bảy phần tương tự, ông nhận được cháu gái của ông." Ông nói xong lại nhìn thấy Hạ An Ninh có chút nghi ngờ mới nói tiếp: “Nếu như cháu tò mò về thân phận giữa chúng ta, vậy hãy để cho người của ông đi kiểm tra DNA!"
Nghe ông nói xong, quản gia lập tức nhận lệnh đi qua, ông ta cầm cái khay lấy một đoạn tóc của Hạ An Ninh cũng lấy một ít sợi tóc bạc của ông cụ rồi đi ra ngoài trước.
Hạ An Ninh nhất thời khó tin tưởng được, mình sẽ trực tiếp gặp được ông ngoại, lẽ nào ngọc bội mẹ cho cô là được truyền lại từ ông ngoại sao? Vậy cha ruột của cô là ai? Cha đang ở đâu?
"Ông ngoại... ông có khỏe không?" Hạ An Ninh nhìn mái tóc bạc của ông trong lòng lại cảm giác rất chua xót.
"Ông rất khỏe, cũng rất vui khi có thể gặp được cháu trước lúc chết, ông vẫn luôn tìm kiếm mẹ con cháu, tìm suốt hơn hai mươi năm lại không có bất kỳ kết quả nào, không nghĩ tới cháu lại tự nhiên xuất hiện ở trước mặt ông." Quý Sâm Dương quả thực rất kích động.
Chẳng qua mấy năm nay ông quá thương tâm, cho nên ngay cả kích động cũng khó thể hiện ra ngoài.
Viền mắt của Hạ An Ninh lại ướt, hóa ra, người thân của cô vẫn luôn tìm cô, cô ngồi đối diện với Quý Sâm Dương, nói ra những chuyện mình biết được về mẹ, đối với chuyện vì sao năm đó mẹ nhảy sông, cô chẳng qua nghe được mẹ nuôi kể lại trước khi qua đời mà thôi.
Trên gương mặt Quý Sâm Dương đầy nước mắt, ông hối hận khi nghe cô kể về chuyện này, ông cũng không nghĩ tới con gái mình lại tuyệt tình như vậy, để lại đứa trẻ ba tháng tuổi mà tự mình tìm lấy chết.
Quý Sâm Dương rất muốn biết quá trình trưởng thành của Hạ An Ninh, Hạ An Ninh vì không muốn để cho ông lại thương tâm nên chỉ kể những gì tốt đẹp nhất trong thời gian mình lớn lên, cho dù Hạ Thục Hoa tới lúc già làm ra chút chuyện hồ đồ, nhưng dù sao bà cũng rất tốt với cô.
Đặc biệt khi biết cô cũng không phải là con ruột của Thục Hoa, trong lòng cô càng thấy biết ơn bà.
"Được, cháu ngoan, từ giờ trở đi, cháu không phải sống một thân một mình nữa, cháu còn có ông ngoại. Sau này, chúng ta sống với nhau!" Quý Sâm Dương cũng không muốn mất đi cháu ngoại, ông muốn chuyển hết tình cảm của mình với con gái cho người cháu gái này.
Qua một lúc, quản gia mới cầm báo cáo kiểm tra DNA về, bọn họ thật sự có quan hệ máu mủ, cho dù Hạ An Ninh không cần phần báo cáo này chứng minh, cô đã nhận định ông lão này chính là ông ngoại của cô.
Quý Sâm Dương lập tức sai người làm lại chứng minh cho Hạ An Ninh, đồng thời chuyển thân phận của cô thành thân phận của cháu gái của ông, trở thành công dân của đất nước này, mà việc này thì chỉ cần có thời gian và tiền lại có thể làm được.
Quý gia không thiếu tiền.
/1503
|