Trái ngược với đường tình long đong của Hồ tổng và Tiểu Bạch Liên, Cố tổng đang ở xa tít bên Châu Âu đúng là con đường thênh thang rộng mở! Anh chẳng những đang ở trên sân khấu khốc suất cuồng bá duệ phát biểu, mà còn hưởng thụ ánh mắt tôn sùng của vợ yêu! Y như người thắng cuộc nhân sinh trong truyền thuyết!
Sau khi hội thảo kết thúc, công ty cho hai ngày tự do hoạt động, Cố tổng đưa vợ đi Venice, bởi vì anh cảm thấy nơi đó thiệt lãng mạn! Vì thế cả đám đồng nghiệp phải nhịn đau buông tha cảnh đẹp này, tránh đụng phải tổng giám đốc thú tính quá độ, chết kiểu gì đó không cần quá khó nhìn đâu!
Từ khi bắt đầu bước lên tàu, Cố tổng một mực cơ khát não bổ cảnh mình và vợ yêu đang thở dốc hôn môi! Vô cùng vô cùng phấn khích! Kết quả lúc đến nơi mới phát hiện để thu hút sự chú ý, cầu Sighs đã bị dán chi chít quảng cáo, vô số du khách xếp hàng chờ được chụp ảnh chung, phỏng đoán đứng chờ phải tầm nửa tiếng.
“Thôi đừng vào!” Lưu Tiểu Niên sợ nhất là xếp hàng, cậu đội mũ hề, rất kiên quyết không chịu đi qua!
“Chúng ta đi chèo thuyền?” Cố Khải bóp mũi cậu một chút, cùng nhau khua đến khua đi cũng rất đẹp na!
“Không!” Lưu Tiểu Niên mạnh mẽ lắc đầu, “Em say sóng!”
“Thế chúng ta làm gì?” Cố tổng dở khóc dở cười.
“Đi ăn Tiramisu!” Ánh mắt Lưu Tiểu Niên sáng ngời, móc ra một cuốn sách nhỏ, “Em có xem sách du lịch, ở đây có một cửa hàng bán Tiramisu ngon nhất thế giới!”
Ăn gì đó thiệt là đáng yêu nha! Cố tổng ngàn lần cảm khái, sao có thể moe như vại chớ! Vì thế anh đột nhiên cúi đầu hôn vợ yêu một chút, sau đó thỏa mãn chậc lưỡi, “Đi thôi, đi ăn Tiramisu.”
……
Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, giữa chốn đông người hôn trộm gì đó là ghét nhất! Đáng! Ghét! Nhất!
Trong khi anh zai và chị dâu tay trong tay đi dạo ở Venice, em zai đang chui trong ổ chăn của bác sĩ Lục vô cùng thấp thỏm! Cậu vốn chờ mong sau khi bác sĩ Lục tắm rửa xong, phải giống như dã thú lao ra khỏi phòng tắm, hung hăng xé rách áo ngủ của mình! Nghĩ một lúc lại cảm thấy lần đầu như thế thì có mãnh liệt quá làm hỏng cúc hoa không, thôi cứ ôn nhu một chút là tốt rồi!
Về phần tư thế gì đó, em zai đạp đạp cái chăn, đầu tiên là cong người hai tay ôm lấy chân, sau đó cảm thấy như vậy trông giống con ếch khó coi quá đi! Cho nên cậu lại quỳ ghé vào giường, mân mê mông mình! Đòe mòe nhưng như thế giống cún con quá, lại không nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của bác sĩ Lục! Em zai sụp đổ ngồi trên giường, sao lại không có tạo hình nào tao nhã một chút chứ!
Đứng được không? Trong đầu em zai ‘ting’ một cái, lập tức hưng phấn nhảy xuống giường đứng trước gương, kéo cái cổ áo ba lỗ to đùng xuống, lộ ra bờ vai và xương quai xanh phấn nộn đáng yêu! Sau đó nâng một chân lên, say mê bày tư thế…
Đòe mòe quả nhiên thiệt là mê người nha! Em zai bị mức độ xinh đẹp của chính mình làm cho ngây người! Cậu vô cùng say mê nhìn gương, mông thiệt tròn! Quần lót chữ T gì đó nhất định rất toẹt zời!
“Em đang làm gì vậy?” Vì Cố Hi say mê nhìn đến quên thời gian, cho nên đến khi Lục Triển Phong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cậu đang đứng trước gương, một chân giẫm lên giường vẻ mặt tiêu hồn, tay phải còn đang xé xé quần lót, vì thế hắn bị kinh sợ một chút! Tuy đã có chút hiểu biết với thuộc tính của em zai, nhưng không kịp đề phòng đã chứng kiến cảnh tượng chấn động này vẫn rất muốn đậu má!
……
Sét đánh cái oành xuống đất, Cố Hi lập tức hồn phi phách tán, đòe mòe hình tượng trong sạch của ông á á á! Cậu nhanh chóng bỏ chân xuống nghiêm túc nói, “Em làm theo bài tập thể dục tám bài trên đài.”
“Tối vậy rồi còn tập gì.” Lục Triển Phong ngồi trên giường, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Dạ.” Em zai lấy lại sự nhu thuận, xấu hổ chui vào trong chăn.
Sau đó một giây, cậu sẽ nghênh đón một trận hôn môi như vũ bão?! Không! Đây hoàn toàn là ảo tưởng của em zai! Thực tế bác sĩ Lục còn không thèm hôn chúc ngủ ngon, sau khi tắt đèn liền nằm ngay ngắn!
Em zai có chút hỗn độn trong gió, chủ động đề nghị ở lại nhà anh ấy, chẳng lẽ không phải vì để làm chuyện cầm thú sao? Sao lại ngủ như thế chớ!
Cậu rất bất mãn trở mình, cách hắn gần hơn một chút! Sau đó lấy tay cọ cọ lưng hắn.
Trong bóng đêm khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, tiếp tục ngủ.
Em zai được voi đòi ma mút, tay phải luồn vào trong áo ngủ của hắn, phấn khích đến suýt nghẹt thở, cơ bắp gì đó thiệt là rắn chắc mà! Lớn lên nhã nhặn, dáng người lại tốt như vậy, ôn nhu thiệt mê người… Em zai xấu hổ thẹn thùng, bởi vì cậu đang không tự giác ảo tưởng bác sĩ Lục đang mồ hôi đầm đìa ghé trên người mình, cảnh tượng cuồng dã vận động!
Thiệt thiệt vô cùng muốn nha… Tay em zai vụng về vuốt ve hắn, sau đó rụt rè hôn qua.
“Đừng nghịch.” Bác sĩ Lục hưởng thụ sự âu yếm người yêu nhỏ mang đến, rất nghiêm túc ngăn cậu lại.
“Ừm…” Em zai cố gắng rên rỉ, sau đó kéo tay hắn đặt lên bụng mình! Thực ra cậu vốn muốn đặt xuống thấp hơn một chút, nhưng thời khắc mấu chốt cậu nhớ ra mình là tiểu! Thanh! Tân! Cho nên đành phải lùi lên trên!
Bác sĩ Lục vẫn nghiêm mặt không động đậy.
Em zai mở to mắt, tự lột quần lót mình ra! Đòe mòe thiệt vất vả mới câu dẫn được đến đây! Tuyệt đối không thể buông tha!
Lục Triển Phong thở dài, “Tốt nhất em nên để anh ra sofa ngủ.”
Không có khả năng! Vừa nghe thấy người bảo phải đi, em zai lập tức rất khẩn trương, vì thế dứt khoát khóa ngồi trên người hắn, cọ cọ một chút, sau đó cậu rõ ràng cảm nhận được, nơi nào đó của bác sĩ Lục biến đổi!
……
“Tiểu Hi.” Trong bóng tối, âm thanh Lục Triển Phong khàn khàn lại tràn đầy từ tính.
“Dạ.” Em zai khẩn trương đại não trống rỗng, đờ mờ tiếp theo phải làm thế nào!
“Anh không muốn em phải hối hận.” Tay Lục Triển Phong một đường hướng lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ tinh tế của cậu.
“Em yêu anh.” Toàn thân Cố Hi nóng lên, gần như không thể ngồi yên.
Lục Triển Phong bật đèn sáng một chút, xoay người đặt cậu dưới thân.
Đáy mắt Cố Hi sũng nước, thấp thỏm lại khẩn trương nhìn hắn.
“Hiện tại đẩy anh ra còn kịp.” Lục Triển Phong hôn lên xương quai xanh của cậu.
Cố Hi lắc đầu, ôm hắn chặt hơn một chút, ngay cả chân cũng quấn lên, vô cùng không biết rụt rè! Giây phút chờ đợi từ lâu rốt cuộc cũng đến, sao có thể cam lòng đẩy ra! Mình cũng không phải đồ ngốc!
“Sẽ rất đau rất đau đó.” Lục Triển Phong ghé vào tai cậu thì thầm, nhưng tay lại nâng thắt lưng cậu lên, vuốt ve mông tròn vểnh.
Mông bị sờ qua sờ lại, em zai thoải mái đến choáng váng, may mà có dùng kem dưỡng ra rồi na…
Môi lưỡi dây dưa kịch liệt, em zai thậm chí có thể nghe thấy tiếng nút vào trong bóng đêm! Ngay khi cậu cảm thấy môi sắp bị bác sĩ Lục ăn tươi nuốt sống, lại thấy chân mình bị đẩy co về trước ngực rồi!
……
Thời khắc ra quân, em zai đột nhiên nhớ đến tư thế mình tập luyện rất lâu! Vì thế cậu buông chân xuống, xấu hổ đề nghị, “Chúng ta có thể đứng không?”
Lục Triển Phong đang tìm gel bôi trơn dừng tay lại, kinh ngạc không kịp bình tĩnh nhìn cậu.
Lần đầu tiên đó, xác định là muốn… đứng?!
Em zai rất ngoan cố, bởi vì cậu cảm thấy tư thế đó là gợi cảm nhất! Vì thế ánh mắt cậu đong đầy mong đợi! Còn dâm đãng liếm môi một chút!
Lục Triển Phong không nói hai lời, ôm người đặt lên thảm trải sàn, dồn vào góc tường hôn cuồng nhiệt.
Còn để cho yêu tinh này câu dẫn thêm nữa, mình sẽ điên mất!
Bác sĩ Lục trước nay luôn tao nhã không nhịn được, cảm xúc trong lòng vỡ òa!
Chân bị nâng lên quấn bên hông hắn, em zai cảm thấy đòe mòe chân không thẳng ra được! Vì từ nhỏ cậu không có năng khiếu thể thao cho lắm, giữ thăng bằng gì đó thiệt là khó khăn! Huống chi thứ gì đó còn bị hắn nắm trong tay, làm cho cả người đều tê dại! Một chút sức lực cũng không có!
“Em chắc chắn muốn làm tư thế này?” Lục Triển Phong có chút đau lòng cậu, mình thì không sao cả, nhưng với em ấy có quá khó không?
“Đúng!” Em zai nhìn vào gương nhìn thấy tư thế vừa gợi cảm lại mê người của mình, lập tức cảm thấy có mệt cũng đáng giá!
“Được rồi.” Lục Triển Phong vỗ mông cậu, vốn chỉ định trêu chọc một chút, kết quả em zai bị đổ nghiêng sang một bên, may mà hắn kịp thời ôm thắt lưng kéo về!
Nhưng cho dù là như thế! Chân em zai vẫn rất kiên định quấn bên hông bác sĩ Lục! Vô cùng vô cùng chuyên nghiệp!
…….
Như thế có 囧 quá không hả…
Vẻ mặt Lục Triển Phong rất phức tạp, trong lòng càng phức tạp hơn.
Lúc này em zai cũng thiệt xoắn xuýt, đòe mòe sao lại đứng im! Mỹ sắc trước mắt, chẳng lẽ không phải anh nên điên cuồng hóa sói sao? Vì thế cậu nhéo thắt lưng một chút, thở gấp thiệt mê người!
Thực ra bác sĩ Lục thực sự thực sự rất muốn cười một trận, nhưng để không đả kích em zai, hắn vẫn nhịn xuống!
“Ngoan, chúng ta về giường đi.” Lục Triển Phong dỗ cậu.
“Không!” Em zai rất bướng bỉnh, lần đầu tiên của mình nhất định phải khác người! Trên giường quá ác tục không phù hợp với khí chất nghệ sĩ của mình!
“Vậy nằm sấp trên bàn nha.” Lục Triển Phong bỏ chân cậu xuống.
Em zai do dự, bởi vì tư thế này không nhìn thấy khuôn mặt đập chai của bác sĩ Lục!
“Lần đầu sẽ rất đau, ngoan.” Bác sĩ Lục kéo cậu về phía nhà ăn.
Em zai phấn khích lên, cảnh tượng này hơi bị khẩu vị nặng! Mình cũng thích!
Bàn ăn thủy tinh rất lạnh, bác sĩ Lục luôn ôn nhu đại khái bị nhuốm màu tình dục không suy nghĩ nổi, trực tiếp ấn nửa người trên của em zai lên bàn!
Ông phắc!!!!!!!!!!!!! Em zai lập tức cả người tan vỡ!!!!! Toàn thân cậu lạnh buốt luôn rồi!!! Ngay cả chân cũng run rẩy!!!!! Suýt chút nữa hét toáng lên luôn!!!!
“Bảo bối, thả lỏng một chút.” Lục Triển Phong mở lọ gel bôi trơn, bôi lên mông nhỏ đáng yêu của em zai!
Tuy gel bôi trơn cũng rất lạnh, nhưng so với cái lạnh ban nãy thì rõ ràng chỉ là tiểu thần gặp đại thần mà thôi. Em zai ỉu xìu ghé vào bàn, trong lòng dựng thẳng ngón giữa đòe mè lạnh chết tui…..
Đến khi chất lỏng lạnh lẽo bị đẩy vào cơ thể, cảm giác không thoải mái mới kéo thần trí em zai về! Cậu lập tức trừng mắt, đòe mòe bắt đầu rồi?
Cậu vô cùng khẩn trương tóm lấy quả táo!
Ngón tay làm công việc mở rộng rất tận chức tận trách, cũng rất ôn nhu, em zai dần dần thả lỏng, choáng váng rầm rì một chút, thuận tiện buồn bực tại sao chẳng thấy thích chút nào chứ…
Cảm thấy nơi đó có thể tiếp nhận mình rồi, Lục Triển Phong rút tay ra, thay vào… thứ đồ khác.
“Ngao!” Em zai đau đến rú lên!
……
Bác sĩ Lục hắc tuyến một chút, sau đó ôn nhu tiếp tục.
Em zai khóc không ra nước mắt, đòe mòe thiệt là đau mà! Nhất định cúc hoa bị nứt ra rồi!
“… Được chưa?” Lục Triển Phong thấy cậu khóc trong lòng hơi chột dạ, tuy lần đầu rất đau, nhưng mình cũng không mất lý trí, em ấy sao lại khóc đến thảm thiết như vầy!
“Được!” Em zai tưởng tượng mình là liệt sĩ cách mạng!
“Quên đi.” Lục Triển Phong thở dài, “Đừng khóc, anh đi ra.”
“Không!!!!!!” Em zai sốt ruột.
“Anh không muốn thấy em bị đau.” Lục Triển Phong bất đắc dĩ.
“Em không đau!” Cảm thấy hắn còn muốn rút ra, em zai liều mạng thít chặt cơ mông! (=)))))))))))
“Ngoan, thả lỏng.” Sắc mặt bác sĩ Lục trắng bệch, “Em như thế anh cũng rất đau.”
……
Em zai ủy khuất xoay người, “Em có thể mà.”
“Không chịu được thì bảo anh.” Lục Triển Phong vỗ mông nhỏ.
“Ừm.” Em zai ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống bàn.
Lần đầu tiên luôn tràn ngập gian nan khốn khổ! Nhưng em zai thiệt kiên cường!
Chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác xa lạ lại kích thích, nhất là người phía sau liên tục va chạm vào người mình là bác sĩ Lục anh tuấn lại ôn nhu nha! Em zai vô cùng hạnh phúc rên rỉ!
“Thoải mái?” Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, cúi người ghé vào lưng cậu.
Cơ thể Cố Hi bị đụng chạm liên tục, đầu vú cọ qua cọ lại trên mặt bàn thủy tinh cứng rắn, có hơi đau lại có cảm giác quái lạ… Tiểu thuyết H cuối cùng đã đi trên cùng một đường ray với hiện thực, em zai cảm thấy mình giống như biến thành một tiểu yêu tinh tiêu hồn!
Vì em zai trong toàn bộ quá trình vẫn thở gấp không ngừng, liên tục rên rỉ, bác sĩ Lục hưng trí lại vô cùng vô cùng tốt! Cho nên sau đó, hoa cúc của em zai không chỉ cảm thấy tê tê, ngay cả giọng cũng hoàn toàn khản đặc, môi vô cùng vô cùng khô! Nhưng bác sĩ Lục vẫn đang vội vàng nỗ lực, hoàn toàn không cho cậu cái hôn môi từn êu! Vì thế em zai đành phải thò tay ra với lấy quả táo, cạp cạp ngoạm đầy một miệng.
Đòe mòe thiệt ngọt thiệt giòn!
Lục Triển Phong trợn mắt nhìn một màn này, không biết trong lòng mình thế nào.
May mà em zai không hoàn toàn bị quả táo câu mất lý trí, sau khi ăn một miếng xoa dịu được cổ họng khô khốc, ném quả táo trở về giỏ, tiếp tục thở gấp thiệt chuyên nghiệp!
Vì thế bác sĩ Lục bồi hồi bị cậu vừa làm cho tức lẫn muốn cười, động tác càng cuồng dã hơn!
“A!” Nơi nào đó trong thân thể bị hung hăng chạm vào, em zai bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên!
“Nơi này?” Lục Triển Phong cười gian ác.
Tiếc là em zai không nhìn thấy, vì lý trí đã bị đánh bay ra khỏi thân thể!
Thiệt giống như có luồng điện tràn ra, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.
Lục Triển Phong ôm cậu vào lòng, bắt đầu một hiệp mới.
Cảm giác lần này… khác với lúc trước nha… Cố Hi choáng váng, mờ mịt nhìn giỏ hoa quả trước mắt. Cuống họng rất khô rất khô, nhưng mà khí lực toàn thân đều mất hết, ngoại trừ mệt mỏi ghé vào bàn, ngay cả sức nâng tay cũng không có. Đại não trống rỗng, cảm giác tất cả quanh thân chỉ dừng lại ở nơi ngọt ngào lại điên cuồng kia.
Thiệt tốt… Em zai ngốc ngốc cắn môi dưới.
Rất hài hòa đó.
……
Ngày hôm sau, khi em zai tỉnh lại đã là giữa trưa, trong phòng có hương vị canh gà dễ chịu, phòng bếp vang lên tiếng bát đũa va chạm. Xốc chăn lên định xuống giường, nhưng ngồi lên cũng khó khăn!
Xoa bóp eo nhỏ đau nhức, em zai cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Nhớ rõ đêm qua lúc lửa tình bùng cháy, anh ấy thì thầm tâm tình bên tai mình, cả đời cũng không quên được.
Cố Hi nằm trên giường, cười ha ha.
“Vui vẻ như vậy?” Tiếng trêu chọc ôn nhu vang lên bên tai.
Em zai chôn mặt trong chăn liều mạng lắc đầu, vì cậu mắc cỡ! Lỗ tai đỏ bừng là bằng chứng!
“Anh nấu cháo, ngồi dậy ăn chút đi.” Lục Triển Phong ôm lấy cậu.
“Em muốn ăn trên giường.” Em zai xấu hổ xin xỏ vào trọng điểm. Bởi vì tiểu thuyết nào cũng viết như vầy!
“Có ai nói với em chưa, anh có tính khiết phích (bệnh ưa sạch sẽ), ghét nhất có người ngồi trên giường anh ăn?” Lục Triển Phong nhướn mày.
“A?” Em zai ủy khuất nhìn hắn, sao lại hung ác như thế!
“Nhưng mà, em là ngoại lệ.” Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, cong ngón tay chạm mũi cậu, “Em có thể làm bất cứ thứ gì trong căn phòng này.”
Thiệt là ôn nhu mà… Mũi em zai xót xót, nhào qua ôm hắn.
“Hối hận?” Lục Triển Phong vỗ lưng cậu, cười khẽ.
Em zai liều mạng lắc đầu, người tốt như vậy, thằng ngâu mới hối hận!
Làm một tiểu • thanh • tân ngạo kiều! Em zai đương nhiên sẽ không tự ăn cơm sau sự kiện vừa rồi! Cậu thoải mái tựa vào giường, hưởng thụ phục vụ đút cơm ôn nhu của bác sĩ Lục. Cứ như bị thương không phải là cúc hoa nhỏ non nớt, mà tay cậu bị gãy xương ấy!
May mà bác sĩ Lục cũng vui vẻ, trước khi muỗng nhỏ vào miệng cậu, còn đưa lên thổi cho nguội đã.
Vì hành động cẩn thận này, khiến em zai cảm thấy mình hạnh phúc đến phát điên, đúng vậy cậu không có tiền đồ như vại đóa! Cho nên sau khi ăn sáng xong, em zai gửi cho anh mình một tin nhắn —— Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Vốn chỉ đơn thuần muốn chia sẻ một chút cảm giác thung thướng trong lòng, cho nên không mong chờ tin nhắn trả lời! Bởi vì chênh lệch múi giờ nên ở Ý hiện tại mới là bốn năm giờ sáng, dù anh zai không toẹt zời như bác sĩ Lục nhà mình, nhưng kém cỏi nhất cũng có thể ôm ấp chị dâu! Sao mà trả lời tin nhắn được chứ!
Nhưng điện thoại trong tay cậu cố tình vang lên —— Lại làm sao thế?
Đòe mòe! Em zai hoảng sợ —— Anh không ngủ à?
Cố tổng xa xôi ngàn dặm đang rít gào, bởi vì chị dâu cậu điên rồi nha!
Hai người vốn chỉ định đi ăn Tiramisu, kết quả sau khi đi ngang qua khu phố trung tâm, nhìn thấy có người phát miễn phí soup và bánh mì viên, còn có âm nhạc và khiêu vũ ngoài trời! Lưu Tiểu Niên chưa nhìn thấy bao giờ lập tức phấn khởi, lôi kéo Cố Khải đi lĩnh bánh mì.
“Cái này là phúc lợi phát cho người nghèo đó.” Cố Khải nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
Kết quả bên cạnh lập tức truyền đến một tràng tiếng Trung không lưu loát, “Du khách cũng có thể nhận!”
Hai người quay đầu, nhìn thấy một người Châu Âu mập mạp đang cười tủm tỉm, “Trung Quốc! Tốt!”
……
Cố tổng không biết nói gì, đành phải trơ mắt nhìn vợ yêu và bác gái phát bánh mì khiêu vũ vòng tròn, sau đó vẻ mặt hưng phấn lĩnh hai bát soup ngô về.
“Ăn ngon lắm!” Đôi mắt Lưu Tiểu Niên hạnh phúc nheo lại, “Bọn họ hẹn em tối nay tham gia tiệc đêm!”
Cố tổng nhíu mày, “Em nghe hiểu tiếng Italy?”
“Không phải, có du học sinh Trung Quốc.” Lưu Tiểu Niên thiệt phấn khích, “Em đồng ý với họ rồi, tối nay anh đi cùng em đi?”
“… Anh rất mệt.” Cố Khải ý đồ thuyết phục vợ yêu về với thế giới hai người của mình. Cuồng gì đó hoan nha! Ăn xong miếng điểm tâm ngọt đáng yêu ‘Thuyền quanh đảo’ (chỗ này chắc là tiramisu đó) sau đó quay về khách sạn ôm vợ mới gọi là vương đạo.
“A, vậy anh về trước đi, bọn họ nói có thể đưa em về khách sạn được.” Ánh mắt Lưu Tiểu Niên sáng long lanh.
……
Phắc!
Cố tổng trong lòng dựng thẳng ngón giữa.
Tiệc đêm gì đó, đúng là đáng ghét nhất!
Sau khi hội thảo kết thúc, công ty cho hai ngày tự do hoạt động, Cố tổng đưa vợ đi Venice, bởi vì anh cảm thấy nơi đó thiệt lãng mạn! Vì thế cả đám đồng nghiệp phải nhịn đau buông tha cảnh đẹp này, tránh đụng phải tổng giám đốc thú tính quá độ, chết kiểu gì đó không cần quá khó nhìn đâu!
Từ khi bắt đầu bước lên tàu, Cố tổng một mực cơ khát não bổ cảnh mình và vợ yêu đang thở dốc hôn môi! Vô cùng vô cùng phấn khích! Kết quả lúc đến nơi mới phát hiện để thu hút sự chú ý, cầu Sighs đã bị dán chi chít quảng cáo, vô số du khách xếp hàng chờ được chụp ảnh chung, phỏng đoán đứng chờ phải tầm nửa tiếng.
“Thôi đừng vào!” Lưu Tiểu Niên sợ nhất là xếp hàng, cậu đội mũ hề, rất kiên quyết không chịu đi qua!
“Chúng ta đi chèo thuyền?” Cố Khải bóp mũi cậu một chút, cùng nhau khua đến khua đi cũng rất đẹp na!
“Không!” Lưu Tiểu Niên mạnh mẽ lắc đầu, “Em say sóng!”
“Thế chúng ta làm gì?” Cố tổng dở khóc dở cười.
“Đi ăn Tiramisu!” Ánh mắt Lưu Tiểu Niên sáng ngời, móc ra một cuốn sách nhỏ, “Em có xem sách du lịch, ở đây có một cửa hàng bán Tiramisu ngon nhất thế giới!”
Ăn gì đó thiệt là đáng yêu nha! Cố tổng ngàn lần cảm khái, sao có thể moe như vại chớ! Vì thế anh đột nhiên cúi đầu hôn vợ yêu một chút, sau đó thỏa mãn chậc lưỡi, “Đi thôi, đi ăn Tiramisu.”
……
Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, giữa chốn đông người hôn trộm gì đó là ghét nhất! Đáng! Ghét! Nhất!
Trong khi anh zai và chị dâu tay trong tay đi dạo ở Venice, em zai đang chui trong ổ chăn của bác sĩ Lục vô cùng thấp thỏm! Cậu vốn chờ mong sau khi bác sĩ Lục tắm rửa xong, phải giống như dã thú lao ra khỏi phòng tắm, hung hăng xé rách áo ngủ của mình! Nghĩ một lúc lại cảm thấy lần đầu như thế thì có mãnh liệt quá làm hỏng cúc hoa không, thôi cứ ôn nhu một chút là tốt rồi!
Về phần tư thế gì đó, em zai đạp đạp cái chăn, đầu tiên là cong người hai tay ôm lấy chân, sau đó cảm thấy như vậy trông giống con ếch khó coi quá đi! Cho nên cậu lại quỳ ghé vào giường, mân mê mông mình! Đòe mòe nhưng như thế giống cún con quá, lại không nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của bác sĩ Lục! Em zai sụp đổ ngồi trên giường, sao lại không có tạo hình nào tao nhã một chút chứ!
Đứng được không? Trong đầu em zai ‘ting’ một cái, lập tức hưng phấn nhảy xuống giường đứng trước gương, kéo cái cổ áo ba lỗ to đùng xuống, lộ ra bờ vai và xương quai xanh phấn nộn đáng yêu! Sau đó nâng một chân lên, say mê bày tư thế…
Đòe mòe quả nhiên thiệt là mê người nha! Em zai bị mức độ xinh đẹp của chính mình làm cho ngây người! Cậu vô cùng say mê nhìn gương, mông thiệt tròn! Quần lót chữ T gì đó nhất định rất toẹt zời!
“Em đang làm gì vậy?” Vì Cố Hi say mê nhìn đến quên thời gian, cho nên đến khi Lục Triển Phong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cậu đang đứng trước gương, một chân giẫm lên giường vẻ mặt tiêu hồn, tay phải còn đang xé xé quần lót, vì thế hắn bị kinh sợ một chút! Tuy đã có chút hiểu biết với thuộc tính của em zai, nhưng không kịp đề phòng đã chứng kiến cảnh tượng chấn động này vẫn rất muốn đậu má!
……
Sét đánh cái oành xuống đất, Cố Hi lập tức hồn phi phách tán, đòe mòe hình tượng trong sạch của ông á á á! Cậu nhanh chóng bỏ chân xuống nghiêm túc nói, “Em làm theo bài tập thể dục tám bài trên đài.”
“Tối vậy rồi còn tập gì.” Lục Triển Phong ngồi trên giường, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Dạ.” Em zai lấy lại sự nhu thuận, xấu hổ chui vào trong chăn.
Sau đó một giây, cậu sẽ nghênh đón một trận hôn môi như vũ bão?! Không! Đây hoàn toàn là ảo tưởng của em zai! Thực tế bác sĩ Lục còn không thèm hôn chúc ngủ ngon, sau khi tắt đèn liền nằm ngay ngắn!
Em zai có chút hỗn độn trong gió, chủ động đề nghị ở lại nhà anh ấy, chẳng lẽ không phải vì để làm chuyện cầm thú sao? Sao lại ngủ như thế chớ!
Cậu rất bất mãn trở mình, cách hắn gần hơn một chút! Sau đó lấy tay cọ cọ lưng hắn.
Trong bóng đêm khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, tiếp tục ngủ.
Em zai được voi đòi ma mút, tay phải luồn vào trong áo ngủ của hắn, phấn khích đến suýt nghẹt thở, cơ bắp gì đó thiệt là rắn chắc mà! Lớn lên nhã nhặn, dáng người lại tốt như vậy, ôn nhu thiệt mê người… Em zai xấu hổ thẹn thùng, bởi vì cậu đang không tự giác ảo tưởng bác sĩ Lục đang mồ hôi đầm đìa ghé trên người mình, cảnh tượng cuồng dã vận động!
Thiệt thiệt vô cùng muốn nha… Tay em zai vụng về vuốt ve hắn, sau đó rụt rè hôn qua.
“Đừng nghịch.” Bác sĩ Lục hưởng thụ sự âu yếm người yêu nhỏ mang đến, rất nghiêm túc ngăn cậu lại.
“Ừm…” Em zai cố gắng rên rỉ, sau đó kéo tay hắn đặt lên bụng mình! Thực ra cậu vốn muốn đặt xuống thấp hơn một chút, nhưng thời khắc mấu chốt cậu nhớ ra mình là tiểu! Thanh! Tân! Cho nên đành phải lùi lên trên!
Bác sĩ Lục vẫn nghiêm mặt không động đậy.
Em zai mở to mắt, tự lột quần lót mình ra! Đòe mòe thiệt vất vả mới câu dẫn được đến đây! Tuyệt đối không thể buông tha!
Lục Triển Phong thở dài, “Tốt nhất em nên để anh ra sofa ngủ.”
Không có khả năng! Vừa nghe thấy người bảo phải đi, em zai lập tức rất khẩn trương, vì thế dứt khoát khóa ngồi trên người hắn, cọ cọ một chút, sau đó cậu rõ ràng cảm nhận được, nơi nào đó của bác sĩ Lục biến đổi!
……
“Tiểu Hi.” Trong bóng tối, âm thanh Lục Triển Phong khàn khàn lại tràn đầy từ tính.
“Dạ.” Em zai khẩn trương đại não trống rỗng, đờ mờ tiếp theo phải làm thế nào!
“Anh không muốn em phải hối hận.” Tay Lục Triển Phong một đường hướng lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ tinh tế của cậu.
“Em yêu anh.” Toàn thân Cố Hi nóng lên, gần như không thể ngồi yên.
Lục Triển Phong bật đèn sáng một chút, xoay người đặt cậu dưới thân.
Đáy mắt Cố Hi sũng nước, thấp thỏm lại khẩn trương nhìn hắn.
“Hiện tại đẩy anh ra còn kịp.” Lục Triển Phong hôn lên xương quai xanh của cậu.
Cố Hi lắc đầu, ôm hắn chặt hơn một chút, ngay cả chân cũng quấn lên, vô cùng không biết rụt rè! Giây phút chờ đợi từ lâu rốt cuộc cũng đến, sao có thể cam lòng đẩy ra! Mình cũng không phải đồ ngốc!
“Sẽ rất đau rất đau đó.” Lục Triển Phong ghé vào tai cậu thì thầm, nhưng tay lại nâng thắt lưng cậu lên, vuốt ve mông tròn vểnh.
Mông bị sờ qua sờ lại, em zai thoải mái đến choáng váng, may mà có dùng kem dưỡng ra rồi na…
Môi lưỡi dây dưa kịch liệt, em zai thậm chí có thể nghe thấy tiếng nút vào trong bóng đêm! Ngay khi cậu cảm thấy môi sắp bị bác sĩ Lục ăn tươi nuốt sống, lại thấy chân mình bị đẩy co về trước ngực rồi!
……
Thời khắc ra quân, em zai đột nhiên nhớ đến tư thế mình tập luyện rất lâu! Vì thế cậu buông chân xuống, xấu hổ đề nghị, “Chúng ta có thể đứng không?”
Lục Triển Phong đang tìm gel bôi trơn dừng tay lại, kinh ngạc không kịp bình tĩnh nhìn cậu.
Lần đầu tiên đó, xác định là muốn… đứng?!
Em zai rất ngoan cố, bởi vì cậu cảm thấy tư thế đó là gợi cảm nhất! Vì thế ánh mắt cậu đong đầy mong đợi! Còn dâm đãng liếm môi một chút!
Lục Triển Phong không nói hai lời, ôm người đặt lên thảm trải sàn, dồn vào góc tường hôn cuồng nhiệt.
Còn để cho yêu tinh này câu dẫn thêm nữa, mình sẽ điên mất!
Bác sĩ Lục trước nay luôn tao nhã không nhịn được, cảm xúc trong lòng vỡ òa!
Chân bị nâng lên quấn bên hông hắn, em zai cảm thấy đòe mòe chân không thẳng ra được! Vì từ nhỏ cậu không có năng khiếu thể thao cho lắm, giữ thăng bằng gì đó thiệt là khó khăn! Huống chi thứ gì đó còn bị hắn nắm trong tay, làm cho cả người đều tê dại! Một chút sức lực cũng không có!
“Em chắc chắn muốn làm tư thế này?” Lục Triển Phong có chút đau lòng cậu, mình thì không sao cả, nhưng với em ấy có quá khó không?
“Đúng!” Em zai nhìn vào gương nhìn thấy tư thế vừa gợi cảm lại mê người của mình, lập tức cảm thấy có mệt cũng đáng giá!
“Được rồi.” Lục Triển Phong vỗ mông cậu, vốn chỉ định trêu chọc một chút, kết quả em zai bị đổ nghiêng sang một bên, may mà hắn kịp thời ôm thắt lưng kéo về!
Nhưng cho dù là như thế! Chân em zai vẫn rất kiên định quấn bên hông bác sĩ Lục! Vô cùng vô cùng chuyên nghiệp!
…….
Như thế có 囧 quá không hả…
Vẻ mặt Lục Triển Phong rất phức tạp, trong lòng càng phức tạp hơn.
Lúc này em zai cũng thiệt xoắn xuýt, đòe mòe sao lại đứng im! Mỹ sắc trước mắt, chẳng lẽ không phải anh nên điên cuồng hóa sói sao? Vì thế cậu nhéo thắt lưng một chút, thở gấp thiệt mê người!
Thực ra bác sĩ Lục thực sự thực sự rất muốn cười một trận, nhưng để không đả kích em zai, hắn vẫn nhịn xuống!
“Ngoan, chúng ta về giường đi.” Lục Triển Phong dỗ cậu.
“Không!” Em zai rất bướng bỉnh, lần đầu tiên của mình nhất định phải khác người! Trên giường quá ác tục không phù hợp với khí chất nghệ sĩ của mình!
“Vậy nằm sấp trên bàn nha.” Lục Triển Phong bỏ chân cậu xuống.
Em zai do dự, bởi vì tư thế này không nhìn thấy khuôn mặt đập chai của bác sĩ Lục!
“Lần đầu sẽ rất đau, ngoan.” Bác sĩ Lục kéo cậu về phía nhà ăn.
Em zai phấn khích lên, cảnh tượng này hơi bị khẩu vị nặng! Mình cũng thích!
Bàn ăn thủy tinh rất lạnh, bác sĩ Lục luôn ôn nhu đại khái bị nhuốm màu tình dục không suy nghĩ nổi, trực tiếp ấn nửa người trên của em zai lên bàn!
Ông phắc!!!!!!!!!!!!! Em zai lập tức cả người tan vỡ!!!!! Toàn thân cậu lạnh buốt luôn rồi!!! Ngay cả chân cũng run rẩy!!!!! Suýt chút nữa hét toáng lên luôn!!!!
“Bảo bối, thả lỏng một chút.” Lục Triển Phong mở lọ gel bôi trơn, bôi lên mông nhỏ đáng yêu của em zai!
Tuy gel bôi trơn cũng rất lạnh, nhưng so với cái lạnh ban nãy thì rõ ràng chỉ là tiểu thần gặp đại thần mà thôi. Em zai ỉu xìu ghé vào bàn, trong lòng dựng thẳng ngón giữa đòe mè lạnh chết tui…..
Đến khi chất lỏng lạnh lẽo bị đẩy vào cơ thể, cảm giác không thoải mái mới kéo thần trí em zai về! Cậu lập tức trừng mắt, đòe mòe bắt đầu rồi?
Cậu vô cùng khẩn trương tóm lấy quả táo!
Ngón tay làm công việc mở rộng rất tận chức tận trách, cũng rất ôn nhu, em zai dần dần thả lỏng, choáng váng rầm rì một chút, thuận tiện buồn bực tại sao chẳng thấy thích chút nào chứ…
Cảm thấy nơi đó có thể tiếp nhận mình rồi, Lục Triển Phong rút tay ra, thay vào… thứ đồ khác.
“Ngao!” Em zai đau đến rú lên!
……
Bác sĩ Lục hắc tuyến một chút, sau đó ôn nhu tiếp tục.
Em zai khóc không ra nước mắt, đòe mòe thiệt là đau mà! Nhất định cúc hoa bị nứt ra rồi!
“… Được chưa?” Lục Triển Phong thấy cậu khóc trong lòng hơi chột dạ, tuy lần đầu rất đau, nhưng mình cũng không mất lý trí, em ấy sao lại khóc đến thảm thiết như vầy!
“Được!” Em zai tưởng tượng mình là liệt sĩ cách mạng!
“Quên đi.” Lục Triển Phong thở dài, “Đừng khóc, anh đi ra.”
“Không!!!!!!” Em zai sốt ruột.
“Anh không muốn thấy em bị đau.” Lục Triển Phong bất đắc dĩ.
“Em không đau!” Cảm thấy hắn còn muốn rút ra, em zai liều mạng thít chặt cơ mông! (=)))))))))))
“Ngoan, thả lỏng.” Sắc mặt bác sĩ Lục trắng bệch, “Em như thế anh cũng rất đau.”
……
Em zai ủy khuất xoay người, “Em có thể mà.”
“Không chịu được thì bảo anh.” Lục Triển Phong vỗ mông nhỏ.
“Ừm.” Em zai ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống bàn.
Lần đầu tiên luôn tràn ngập gian nan khốn khổ! Nhưng em zai thiệt kiên cường!
Chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác xa lạ lại kích thích, nhất là người phía sau liên tục va chạm vào người mình là bác sĩ Lục anh tuấn lại ôn nhu nha! Em zai vô cùng hạnh phúc rên rỉ!
“Thoải mái?” Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, cúi người ghé vào lưng cậu.
Cơ thể Cố Hi bị đụng chạm liên tục, đầu vú cọ qua cọ lại trên mặt bàn thủy tinh cứng rắn, có hơi đau lại có cảm giác quái lạ… Tiểu thuyết H cuối cùng đã đi trên cùng một đường ray với hiện thực, em zai cảm thấy mình giống như biến thành một tiểu yêu tinh tiêu hồn!
Vì em zai trong toàn bộ quá trình vẫn thở gấp không ngừng, liên tục rên rỉ, bác sĩ Lục hưng trí lại vô cùng vô cùng tốt! Cho nên sau đó, hoa cúc của em zai không chỉ cảm thấy tê tê, ngay cả giọng cũng hoàn toàn khản đặc, môi vô cùng vô cùng khô! Nhưng bác sĩ Lục vẫn đang vội vàng nỗ lực, hoàn toàn không cho cậu cái hôn môi từn êu! Vì thế em zai đành phải thò tay ra với lấy quả táo, cạp cạp ngoạm đầy một miệng.
Đòe mòe thiệt ngọt thiệt giòn!
Lục Triển Phong trợn mắt nhìn một màn này, không biết trong lòng mình thế nào.
May mà em zai không hoàn toàn bị quả táo câu mất lý trí, sau khi ăn một miếng xoa dịu được cổ họng khô khốc, ném quả táo trở về giỏ, tiếp tục thở gấp thiệt chuyên nghiệp!
Vì thế bác sĩ Lục bồi hồi bị cậu vừa làm cho tức lẫn muốn cười, động tác càng cuồng dã hơn!
“A!” Nơi nào đó trong thân thể bị hung hăng chạm vào, em zai bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên!
“Nơi này?” Lục Triển Phong cười gian ác.
Tiếc là em zai không nhìn thấy, vì lý trí đã bị đánh bay ra khỏi thân thể!
Thiệt giống như có luồng điện tràn ra, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.
Lục Triển Phong ôm cậu vào lòng, bắt đầu một hiệp mới.
Cảm giác lần này… khác với lúc trước nha… Cố Hi choáng váng, mờ mịt nhìn giỏ hoa quả trước mắt. Cuống họng rất khô rất khô, nhưng mà khí lực toàn thân đều mất hết, ngoại trừ mệt mỏi ghé vào bàn, ngay cả sức nâng tay cũng không có. Đại não trống rỗng, cảm giác tất cả quanh thân chỉ dừng lại ở nơi ngọt ngào lại điên cuồng kia.
Thiệt tốt… Em zai ngốc ngốc cắn môi dưới.
Rất hài hòa đó.
……
Ngày hôm sau, khi em zai tỉnh lại đã là giữa trưa, trong phòng có hương vị canh gà dễ chịu, phòng bếp vang lên tiếng bát đũa va chạm. Xốc chăn lên định xuống giường, nhưng ngồi lên cũng khó khăn!
Xoa bóp eo nhỏ đau nhức, em zai cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Nhớ rõ đêm qua lúc lửa tình bùng cháy, anh ấy thì thầm tâm tình bên tai mình, cả đời cũng không quên được.
Cố Hi nằm trên giường, cười ha ha.
“Vui vẻ như vậy?” Tiếng trêu chọc ôn nhu vang lên bên tai.
Em zai chôn mặt trong chăn liều mạng lắc đầu, vì cậu mắc cỡ! Lỗ tai đỏ bừng là bằng chứng!
“Anh nấu cháo, ngồi dậy ăn chút đi.” Lục Triển Phong ôm lấy cậu.
“Em muốn ăn trên giường.” Em zai xấu hổ xin xỏ vào trọng điểm. Bởi vì tiểu thuyết nào cũng viết như vầy!
“Có ai nói với em chưa, anh có tính khiết phích (bệnh ưa sạch sẽ), ghét nhất có người ngồi trên giường anh ăn?” Lục Triển Phong nhướn mày.
“A?” Em zai ủy khuất nhìn hắn, sao lại hung ác như thế!
“Nhưng mà, em là ngoại lệ.” Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, cong ngón tay chạm mũi cậu, “Em có thể làm bất cứ thứ gì trong căn phòng này.”
Thiệt là ôn nhu mà… Mũi em zai xót xót, nhào qua ôm hắn.
“Hối hận?” Lục Triển Phong vỗ lưng cậu, cười khẽ.
Em zai liều mạng lắc đầu, người tốt như vậy, thằng ngâu mới hối hận!
Làm một tiểu • thanh • tân ngạo kiều! Em zai đương nhiên sẽ không tự ăn cơm sau sự kiện vừa rồi! Cậu thoải mái tựa vào giường, hưởng thụ phục vụ đút cơm ôn nhu của bác sĩ Lục. Cứ như bị thương không phải là cúc hoa nhỏ non nớt, mà tay cậu bị gãy xương ấy!
May mà bác sĩ Lục cũng vui vẻ, trước khi muỗng nhỏ vào miệng cậu, còn đưa lên thổi cho nguội đã.
Vì hành động cẩn thận này, khiến em zai cảm thấy mình hạnh phúc đến phát điên, đúng vậy cậu không có tiền đồ như vại đóa! Cho nên sau khi ăn sáng xong, em zai gửi cho anh mình một tin nhắn —— Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Vốn chỉ đơn thuần muốn chia sẻ một chút cảm giác thung thướng trong lòng, cho nên không mong chờ tin nhắn trả lời! Bởi vì chênh lệch múi giờ nên ở Ý hiện tại mới là bốn năm giờ sáng, dù anh zai không toẹt zời như bác sĩ Lục nhà mình, nhưng kém cỏi nhất cũng có thể ôm ấp chị dâu! Sao mà trả lời tin nhắn được chứ!
Nhưng điện thoại trong tay cậu cố tình vang lên —— Lại làm sao thế?
Đòe mòe! Em zai hoảng sợ —— Anh không ngủ à?
Cố tổng xa xôi ngàn dặm đang rít gào, bởi vì chị dâu cậu điên rồi nha!
Hai người vốn chỉ định đi ăn Tiramisu, kết quả sau khi đi ngang qua khu phố trung tâm, nhìn thấy có người phát miễn phí soup và bánh mì viên, còn có âm nhạc và khiêu vũ ngoài trời! Lưu Tiểu Niên chưa nhìn thấy bao giờ lập tức phấn khởi, lôi kéo Cố Khải đi lĩnh bánh mì.
“Cái này là phúc lợi phát cho người nghèo đó.” Cố Khải nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
Kết quả bên cạnh lập tức truyền đến một tràng tiếng Trung không lưu loát, “Du khách cũng có thể nhận!”
Hai người quay đầu, nhìn thấy một người Châu Âu mập mạp đang cười tủm tỉm, “Trung Quốc! Tốt!”
……
Cố tổng không biết nói gì, đành phải trơ mắt nhìn vợ yêu và bác gái phát bánh mì khiêu vũ vòng tròn, sau đó vẻ mặt hưng phấn lĩnh hai bát soup ngô về.
“Ăn ngon lắm!” Đôi mắt Lưu Tiểu Niên hạnh phúc nheo lại, “Bọn họ hẹn em tối nay tham gia tiệc đêm!”
Cố tổng nhíu mày, “Em nghe hiểu tiếng Italy?”
“Không phải, có du học sinh Trung Quốc.” Lưu Tiểu Niên thiệt phấn khích, “Em đồng ý với họ rồi, tối nay anh đi cùng em đi?”
“… Anh rất mệt.” Cố Khải ý đồ thuyết phục vợ yêu về với thế giới hai người của mình. Cuồng gì đó hoan nha! Ăn xong miếng điểm tâm ngọt đáng yêu ‘Thuyền quanh đảo’ (chỗ này chắc là tiramisu đó) sau đó quay về khách sạn ôm vợ mới gọi là vương đạo.
“A, vậy anh về trước đi, bọn họ nói có thể đưa em về khách sạn được.” Ánh mắt Lưu Tiểu Niên sáng long lanh.
……
Phắc!
Cố tổng trong lòng dựng thẳng ngón giữa.
Tiệc đêm gì đó, đúng là đáng ghét nhất!
/88
|