Hôm sau ăn sáng xong, Hồ Vân Phi liền lái xe đưa Lâm Bình Bình đến công ty.
Trong tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm, mọi người đang ồn ào khẩn trương bàn tán chuyện Tiểu Bạch Liên sắp lập gia đình! Bởi vì sáng sớm bọn họ đã nhận được thông báo của Cố tổng, này đúng là một tin giựt gân khiến lòng người lạnh lẽo mà! Vốn dĩ Lưu Tiểu Niên phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sau khi biết được chuyện này, cậu bắt đầu hết nhõng nhẽo lại cứng rắn đòi đi làm cho bằng được! Để đạt được mục đích, thậm chí không tiếc sử dụng tuyệt chiêu cuối, dùng sắc đẹp mê hoặc Cố tổng! Mà sau khi hưởng thụ thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của vợ xong, Cố Khải cảm thấy mỹ mãn nằm trên giường, rốt cuộc gật đầu cho đi!
Cho nên lúc này, nương nương mới phải vừa xoa thắt lưng vừa tích cực tham dự bày mưu tính kế, phải làm sao mới có thể giữ Tiểu Bạch Liên lại tới 8h tối, hơn nữa còn không cho cậu đến gần cửa sổ!
“Buổi sáng tốt lành.” Lúc đang thảo luận tới cao trào thì đột nhiên Tiểu Bạch Liên ôm một hộp chocolate bự dùng khủy tay tiến vào.
Shit! Văn phòng đang ầm ầm lập tức im lặng như tờ, đặc biệt đặc biệt đều nhịp!!
“Làm sao vậy?” Lâm Bình Bình không hiểu gì hết.
“Bọn tôi… Còn tưởng là lão đại tới!” Trương Hữu Nhạc nhanh chóng lấy cớ.
“Đúng vậy đúng vậy!” Đào Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa!
“Mọi người đang nói gì lão đại vậy?” Tiểu Bạch Liên vừa nghe tới bát quái liền hưng trí bừng bừng, “Tôi cũng muốn nghe nữa!”
Trương Hữu Nhạc nhìn tổ trưởng cầu cứu!
Khương Đại Vệ hắng giọng một cái, còn chưa kịp nói, Đào Nhạc Nhạc đã lên tiếng nghiêm mặt nói, “Tiểu Niên đang kể cho tụi này nghe lão đại một đêm bảy lần vô cùng uy mãnh!”
Gì?! Lưu Tiểu Niên trợn mắt há hốc mồm, cái ly loảng xoảng rơi xuống đất!
Nằm không cũng trúng đạn nà xao!!!!!!!!!
“Quao!” Ánh mắt Tiểu Bạch Liên sùng bái nhìn về phía nương nương! Một! Đêm! Bảy! Lần!
“Không không không phải a!” Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể xỉu mọe cho rồi!
“Có bự hơm?” Tiểu Bạch Liên hạ giọng.
Đệt! Tất cả mọi người phấn khích vểnh tai! Kích cỡ của lão đại này nọ! Thiệt là khiến người ta đặc biệt đặc biệt chú ý mà!
Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, sao hôm nay mình lại muốn đi làm chớ a a a!
“Nói mau nói mau!” Lâm Bình Bình còn thúc giục! Chỉ có Lạc Vi Nhã rất bất mãn, “Văn phòng còn có một người khác phái đó, mấy người chú ý ảnh hưởng tới tui chút đi!”
“Khác phái?! Sao em không biết?! Ai vậy ta?!” Đào Nhạc Nhạc chấn động, không sợ chết hỏi.
Một giây sau liền có một trái quýt bay tới!
“Cám ơn, sao chị biết em chưa ăn sáng vậy!” Đào Nhạc Nhạc một tay tiếp được, thần tình cảm kích bóc vỏ!
Lạc Vi Nhã lãnh diễm nói, “Lần sau dùng giày cao gót đập chú mày!”
“Đàn ông con trai mang giày cao gót làm gì!” Đào Nhạc Nhạc vừa ăn quýt vừa than thở.
“Tổ trưởng!!” Bởi vì hôm nay Lạc Vi Nhã mặc váy ngắn nên không thuận tiện phát huy, đành phải phẫn nộ nhìn Khương Đại Vệ!
Khương tổ trưởng buông tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“Cái đôi cẩu nam nam các người!” Lạc Vi Nhã nói ra lời kinh người.
Cẩu nam nam?! Khương tổ trưởng nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, quả thực chính là thiên lôi cuồn cuộn, hai người cãi nhau thì mắc mớ gì tới tui! Kêu tui làm chi!!
Một ngày sung sướng trôi qua rất nhanh, gần tới giờ tan tầm, Lâm Bình Bình vừa mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người, Khương Đại Vệ lại tàn nhẫn gọi cậu lại, “Khoan đi đã!”
“Còn có việc?” Lâm Bình Bình hỏi.
“Lão đại vừa mới gọi, nói chúng ta cần phải làm thêm một kế hoạch nữa.” Khương Đại Vệ cho cậu xem email, “Xem chút đi.”
“Gấp lắm hả?” Lâm Bình Bình về chỗ ngồi, có hơi buồn bực, “Sao bây giờ phải làm kế hoạch hai tháng sau chứ?”
“Công ty cạnh tranh khốc liệt như vậy, tổ trò chơi bên cạnh đã làm xong bản dự thảo nửa năm sau luôn rồi kìa!” Khương Đại Vệ thực nghiêm túc, “Chúng ta tuyệt đối không thể lạc hậu được!
“Đúng!!!” Đào Nhạc Nhạc nghiêm túc nắm tay! Sau đó lấy trong ngăn kéo ra một dải băng đỏ buộc lên đầu, bên trên còn dùng bút highlight viết ‘cố lên come on’, đặc biệt Trung Anh đối lập!
…
Lâm Bình Bình 囧 một chút, ngoan ngoãn mở word ra, thuận tiện nhắn tin cho Hồ Vân Phi, báo cáo tối nay mình không về nhà ăn cơm.
Cách mạng bước đầu thắng lợi, mọi người cảm thấy thực vui mừng!
Tiếng chuông tan tầm vang lên, tổ trò chơi lại không ai ra về!
Đm sao mà đi được chứ! Loại cảnh tượng ngàn năm có một này! Nghĩ sao có thế bỏ qua được!
Nửa tiếng sau, Lâm Bình Bình bắt đầu lo âu, liên tiếp nhìn di động!
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm đó giờ, nếu như mình có việc không về nhà, hắn nhất định sẽ hỏi rõ ràng nguyên nhân, còn hỏi mấy giờ tan tầm để tới đón mình nữa, sao hôm nay lại không có phản ứng gì thế này!
Lâm Bình Bình do dự vạn phần, lại thử thăm dò nhắn thêm tin nữa – Chắc phải 8h em mới xong việc được đó ~(ʘvʘ)~
Tuy rằng đã chèn thêm icon bán manh rồi nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời!
Chẳng lẽ ảnh giận rồi? Hôm qua đã nói, tối nay sẽ nấu cá hấp cho ảnh ăn mà! Tiểu Bạch Liên nhất thời lo lắng lo lắng, đặc biệt đặc biệt muốn về nhà! Nhưng lại ngại đi, bởi vì các đồng nghiệp vẫn còn đang lách cách gõ phím, ngay cả nương nương bệnh nặng mới khỏi cũng giữ vững cương vị! Cho nên đành phải âm thầm hu hu hu một phen!
Nhưng thật ra các đồng nghiệp không ai làm việc cả, mọi người đang bận ở trên nhóm chat tám đến khí thế ngất trời! Cùng nhau thảo luận đêm nay Hồ tổng tỉ mỉ chuẩn bị cầu hôn! Thiệt là lãng mạn!
“Bình Bình cậu làm sao vậy?” Bởi vì Lưu Tiểu Niên ngồi kế bên cậu, nên đúng lúc phát hiện Tiểu Bạch Liên có gì đó là lạ… Sau lại mặt nhăn mày nhó thế này!
“Anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi, chắc là giận rồi.” Yêu nghiệt ai oán vạn phần.
Các đồng nghiệp trong văn phòng đm một tiếng! Sau đó một phút, Hồ tổng đồng loạt nhận được vô số tin nhắn kiểu ‘Sao anh có thể không trả lời tin nhắn của Bình Bình chứ!’ ‘Mau trả lời tin nhắn đi! Bình Bình nghĩ anh giận rồi kìa!’ linh tinh!
Đệt! Vậy cũng có thể suy nghĩ lung tung được hả! Hồ tổng bắt đầu sâu sắc nghĩ lại, bình thường mình quản ẻm hơi nghiêm thì phải!
— Được, anh biết rồi. Hồ Vân Phi bấm nửa ngày mới bấm ra nổi bốn chữ này! Bởi vì hắn cũng có hơi khẩn trương!
Nhưng mà sau khi Lâm Bình Bình nhận được tin nhắn… lại càng thêm khẩn cmn trương! Bởi vì bình thường ngữ khí của ảnh không lạnh lùng như này a nhất định là giận rồi nói không chừng còn đang đập chén nữa đó!
Oa! Tiểu Bạch Liên hỏng mất vạn phần, mình có nên về nhà trước không đây!
Năm phút sau, Hồ tổng nhận được tin nhắn của Lưu Tiểu Niên — Anh nhắn gì cho Bình Bình vậy? Hình như cậu ấy xem xong lại càng khẩn trương a!
Hồ tổng nhìn chằm chằm màn hình di động, lập tức cảm thấy muốn hóa Sparta! Cái gì gọi là càng gấp càng loạn? Chính là đây!
Vì thế hắn trực tiếp gọi qua!
Tiểu Bạch Liên sau khi nhìn thấy tên hiện trên màn hình, lập tức sợ đến kẹp chặt hai chân muốn đi toilet! Bởi vì lúc nãy cậu đang miên man suy nghĩ một chút cảnh tượng ‘sau khi về nhà bị hung hăng trừng phạt’ này nọ! Đặc biệt đặc biệt không hài hòa! Cho nên không không không dám bắt máy! Nhưng mà di động chốc chốc lại vang lên, không hề có ý định dừng lại, Tiểu Bạch Liên nơm nớp lo sợ, đành phải chạy ra khỏi văn phòng nghe máy!
Đào Nhạc Nhạc rón ra rón rén đi qua, bất chấp tất cả dán lên tường vì mọi người mà nghe lén tin tức! Y như một con thằn lằn!
“Mấy giờ tan tầm?” Hồ Vân Phi hỏi.
“Tám chín giờ gì đó, em sẽ ráng về sớm chút.” Lâm Bình Bình thực chột dạ.
“Ok, lúc đó anh tới đón em.” Hồ Vân Phi thản nhiên nói.
“Dạ.”Tiểu Bạch Liên thực không yên, sao sao sao lại bình tĩnh như vậy! Này rõ ràng là bình yên trước bão táp mà! Tình tiết nặng khẩu vị từng xem trước đây lách cách nảy lên trong lòng, cậu cảm thấy hôm nay nhất định mình sẽ bị trói trong xe, bị dùng hết các loại thủ đoạn trừng phạt tra tấn chà đạp!
Tiểu Bạch Liên sợ đến nhũn cả chân, kiềm lòng không được sờ sờ dấu răng trên mông hôm qua bị hắn cắn!
Đau lắm đó! Cuồng S gì đó thiệt đáng sợ oe oe oe oe!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua thong thả, thật vất vả mới đến 7h50, tim các đồng nghiệp đều hưng phấn không chịu được!
Bởi vì dựa theo kịch bản trước đây, lúc này Hồ tổng hẳn là phải mang theo một xe bong bóng khí phách, sau đó mọi người chỉ cần đưa Tiểu Bạch Liên đến bên cửa sổ, để cậu thưởng thức ánh đèn đường mờ nhạt, bong bóng hồng hồng bay rợp trời cùng Hồ tổng tà mị cuồng quyến, vậy là đại công cáo thành một nửa rồi!
Đúng vậy, tình tiết ác tục vậy đó! Nhưng mà tất cả mọi người đều thực chờ mong! Bởi vì rất đáng yêu!
Năm phút qua đi, Khương tổ trưởng lại chậm trễ không nhận được tin nhắn nào, Đào Nhạc Nhạc thật sự nhịn không được tò mò, vì thế không để ý ánh mắt ngăn cản mãnh liệt của mọi người, nhào tới bên cửa sổ!
Hồ tổng quả nhiên ở bãi đỗ xe dưới lầu! Nhưng mà! Ngoài cửa sổ đang có một trận cuồng phong! Thổi bụi bay đầy trời! Còn có bịch nylon nữa chớ!
Này cũng quá nhọ rồi! Đào Nhạc Nhạc thần tình thống khổ quay mặt về… quả thực không đành lòng nhìn thẳng!
Hồ Vân Phi lúc này cũng rất muốn chửi má nó! Rất muốn đi đập đài khí tượng! Đm tin thời tiết không chuẩn chút nào! Hắn thử thả một quả bong bóng ra, lập tức bị gió cuốn bay mất xác!
Lại một trận cuồng phong thổi tới, kiểu tóc đẹp trai của Hồ tổng bị thổi thành ổ quạ, ngay cả keo vuốt tóc cũng không cách nào cứu vãn được!
Shit!!! Hắn luống cuống ngồi lại vào xe, nhắn tin cho Khương Đại Vệ — Bỏ qua bước này! Trực tiếp đưa ẻm tới phòng 8018 khách sạn La Mã!
Sau khi mọi người biết được chuyện khổ bức này, đều than thở trên group chat một chút số nhọ như đít nồi linh tinh, sau đó bắt đầu thương lượng phải làm sao dụ Lâm Bình Bình đến khách sạn La Mã! Bởi vì theo kịch bản cũ, bước này là Hồ tổng tự mình hoàn thành a! Cho nên căn bản không hề có chuẩn bị!
“A! Làm việc mệt quá đi!” Đào Nhạc Nhạc đột nhiên phẫn nộ rít gào một tiếng!
Tiểu Bạch Liên bị hết hồn, buồn bực nhìn hắn!
“Tôi cũng mệt quá!” Lưu Tiểu Niên duỗi người.
“Tôi cũng vậy.” Lạc Vi Nhã mảnh mai gục lên bàn! Nhìn như một em gái chân chính!
“…Tôi cũng mệt nữa.” Ánh mắt Lâm Bình Bình sáng long lanh, nếu như tất cả mọi người đều mệt, vậy tan tầm về nhà sớm chút đi!
“Tất cả mọi người đều mệt à?” Khương tổ trưởng uy nghiêm hỏi.
Tiểu Bạch Liên liều mạng gật đầu!
“Hay là tôi mời mọi người đến La Mã KTV hát karaoke nha?” Khương tổ trưởng đặc biệt dũng cảm!
“Được!!!” Tiếng hoan hô lập tức vang lên, thậm chí Đào Nhạc Nhạc còn hưng phấn đứng lên bàn!
Lâm Bình Bình có hơi thốn! Cậu hu hu hu nói, “Hay là tôi không đi nhen!”
Đờ mờ ai cũng có thể không đi, nhưng cậu thì phải đi a! Khương tổ trưởng rít gào trong lòng! Cậu mà không đi sẽ thành tôi mời khách thật đó!
“Cậu trốn tránh tập thể!” Đào Nhạc Nhạc hiên ngang lẫm liệt!
“Cậu không tham gia hoạt động công ty!” Lạc Vi Nhã sắc bén vạch trần!
“Cậu không yêu thương Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm!” Trương Hữu Nhạc đập bàn!
“Tôi thất vọng cậu quá.” Khương tổ trưởng thống khổ đỡ trán.
“Tôi tôi tôi thật sự không có mà.” Lâm Bình Bình khẩn trương, cảm thấy mình hết đường chối cãi.
“Vậy đi với tụi tôi đi.” Lưu Tiểu Niên đặc biệt chân thành!
Mọi người đều dùng ánh mắt mãnh liệt khiển trách cậu! Nương nương cũng đích thân mời cậu rồi! Loại ơn trạch trời ban này cậu cũng dám cô phụ?! Coi chừng lão đại giận dữ bây giờ!
Lâm Bình Bình bị nhìn đến lạnh sống lưng, đành phải gọi cho Hồ Vân Phi, cố lấy dũng khí khiếp sợ nói, “12h đêm nay em về được không?”
Oe oe oe ảnh nhất định sẽ phẫn nộ rít gào cho coi! Tiểu Bạch Liên tự giác để di động ra xa lỗ tai một chút!
Nhưng ngoài dự liệu của cậu, Hồ Vân Phi chỉ thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng.
“Anh không giận à?” Lâm Bình Bình chột dạ vạn phần.
“Không có, đi chơi vui vẻ.” Sau khi Hồ tổng nói hai câu thì vội vàng cúp máy.
Này thật sự quá khác thường a! Tiểu Bạch Liên cảm thấy chân mình nhũn ra, quả thực là tâm như tro tàn, càng thêm tin tưởng chắc chắn sau khi về nhà mình sẽ bị hung hăng trừng phạt! Quả thực phải khóc đến mù mắt!
Khách sạn La Mã là kiến trúc xa hoa nhất thành phố này, đặc biệt phù hợp khí chất tà mị của Hồ tổng! Không chỉ có phòng khách xanh vàng rực rỡ, mà ngay cả phòng karaoke cũng đặc biệt ngợp trong vàng son!
“Hoan nghênh quý khách!” Đoàn người còn chưa đi vào, cửa thủy tinh cao ngất đã được mở ra, bên trái là một loạt cô em cup D, bên phải là một hàng anh giai trẻ đẹp, đồng loạt cúi chào bọn họ!
Đào Nhạc Nhạc chưa từng thấy qua cảnh này, vì thế thực nhút nhát trốn sau lưng Khương tổ trưởng! Đơ mờ thiệt nhiều chụy gái! Đáng sợ quá hà! Trên hành lang trải thảm lông dê quý giá đẹp đẽ, bước lên cả người như bay bổng, Đào Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn thảm trắng như tuyết, lại nhìn giày chơi bóng bẩn hề hề của mình, thực chột dạ túm ống tay áo Khương Đại Vệ, “Em em em muốn đi toilet.”
Cũng chỉ có nhiêu đó tiền đồ thôi! Khương tổ trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mang hắn đi toilet.
Tay nắm cửa vàng 18k chói mắt vô cùng, Đào Nhạc Nhạc xoắn xuýt sờ soạng một chút, cảm thấy đặc biệt nhẵn nhụi trơn bóng!
Vòi nước bằng thủy tinh được khảm hoa cũng thực lóng lánh bức người, Đào Nhạc Nhạc lại gần xem xét một phen, cảm thấy sắp mù mắt!
Góc sáng sủa đằng kia thậm chí còn đặt sofa Italy bằng da thật nữa chứ! Đào Nhạc Nhạc ngồi lên nhún như điên, cảm thấy dị thường thoải mái!
“Nhanh chút coi!” Khương tổ trưởng thật sự nhịn không được, “Chúng ta còn có chính sự phải làm!”
Đào Nhạc Nhạc đành phải lưu luyến ngừng nghiên cứu sofa, quay đầu định đi tiểu nhưng mà… Lại không tìm thấy bồn tiểu!
“Nhịn không nổi nữa!” Đào Nhạc Nhạc thống khổ che giữa hai chân!
…
Lần này Khương tổ trưởng không khinh bỉ cậu! Bởi vì chính Khương tổ trưởng cũng không tìm thấy bồn tiểu đâu hết! Đệt! Rõ ràng ngoài cửa ghi là toilet nam mà! Sao lại không có bồn tiểu chứ! Rõ ràng là lừa đảo người tiêu dùng!
“Chẳng lẽ tiểu vô cái bình này luôn?” Đào Nhạc Nhạc chó cùng rứt giậu, nhìn cái bình thủy tinh khổng lồ dưới đất bắt đầu cởi dây lưng!
“Không cần bần vậy đâu nha!” Khương tổ trưởng rít gào!
“Nhưng mà thật sự nhịn không được nữa!” Đào Nhạc Nhạc kẹp hai chân, hai mắt rưng rưng!
Khương Đại Vệ cũng thực khẩn trương, vừa chuẩn bị dẫn cậu ra hoa viên đối diện, cửa toilet lại đột nhiên bị đẩy ra! Một đại ca đầu trọc đi vào! Đeo dây chuyền vàng lớn, mặc áo sơ mi chim cò hoa lá hẹ, đặc biệt có khí chất nhà giàu mới nổi! Vừa nhìn là biết người có tiền!
Quanh thân đại ca tràn đầy không khí tà mị, tùy tay ấn một cái nút trên tường, sau đó mặt tường màu vàng chậm rãi mở ra, lộ ra bồn tiểu cũng màu vàng nốt!
Cánh cửa thế giới mới được mở ra!
Đào Nhạc Nhạc đi đến bắt chước làm theo, quả nhiên thành công tiến vào một gian nhỏ!
Khương Đại Vệ nhẹ nhàng thở ra, thế giới của kẻ có tiền thật phức tạp!
Đại ca đầu trọc giải quyết vấn đề xong, ngâm nga một điệu dân ca rồi rời đi! Nhưng Đào Nhạc Nhạc lại chậm chạp không chịu đi ra!
“Xong chưa?” Khương tổ trưởng mất hết kiên nhẫn, thực áp lực rít gào!
“…Chưa.” Đào Nhạc Nhạc ỉu xìu đẩy cửa ra, đặc biệt ủy khuất nhìn Khương tổ trưởng, “Em tiểu không được…”
Khương Đại Vệ giật mình, “Tuyến tiền liệt cậu có vấn đề?”
“Không.” Đào Nhạc Nhạc cơ hồ sắp khóc, “Trong bồn tiểu có thả cánh hoa hồng, em em em khẩn trương!”
Khinh nhờn thứ tốt đẹp như vậy, mình làm làm làm không được a!
…
Shit! Khương tổ trưởng không biết mình nên dùng biểu tình gì để nhìn cậu!
Sắc mặt Đào Nhạc Nhạc trắng bệch, hiển nhiên đã nghẹn đến chịu không nổi rồi! Khương Đại Vệ quyết đoán mang cậu ra khỏi khách sạn, đến công viên đối diện giải quyết vấn đề. Đào Nhạc Nhạc đối mặt với một bức tường đất run rẩy cởi dây lưng, rốt cuộc cũng thuận lợi thở phào nhẹ nhõm! Nhất thời cảm thấy như bắn pháo hoa trong lòng! Đúng là hông gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời!
“Cậu xem chút tiền đồ của cậu kìa!” Vừa đi về, Khương tổ trưởng vừa liên miên cằn nhằn khinh bỉ cậu.
“Kẻ có tiền thật biến thái, cư nhiên lại tiểu lên vàng!” Đào Nhạc Nhạc còn sợ hãi trong lòng.
Bởi vì có hơi lãng phí thời gian, bởi vậy chờ lúc Khương Đại Vệ và Đào Nhạc Nhạc trở lại phòng karaoke thì mọi người đã bắt đầu nhiệt liệt ca hát! Đồng hồ treo tường chỉ 8h50, cách 9h Hồ tổng dặn còn mười phút!
Khương tổ trưởng hắng giọng một cái, các tổ viên nháy mắt ngầm hiểu! Bắt đầu lấy đĩa quay chơi trò chơi! Kim chỉ quay hai vòng, thành công dừng trước mặt Tiểu Bạch Liên!
Nói giỡn, đối với Lạc Vi Nhã lăn lộn lâu năm trong hộp đêm mà nói, loại ăn gian này nọ cũng quá dễ dàng đi!
Hức! Sao lần đầu tiên lại là mình chớ! Lâm Bình Bình buồn bực vạn phần, “Tôi chọn nói thật lòng.”
“Miêu tả một chút lần đầu của cậu và Hồ tổng, phải hơn năm ngàn chữ mới được.” Lạc Vi Nhã đặc biệt cấp lực!
Ai da! Mọi người đều quắn quéo vểnh tai! Ngay cả nương nương cũng không ngoại lệ!
“Sao lại là vấn đề này chứ!” Tiểu Bạch Liên lệ rơi đầy mặt, “Tôi từ chối trả lời!”
“Nể mặt đồng nghiệp, cho cậu cơ hội khác nè.” Đào Nhạc Nhạc biểu hiện tình hữu nghị đầy đủ với đồng nghiệp, “Có muốn đổi thành đại mạo hiểm hay không?”
“Muốn!” Lâm Bình Bình liều mạng gật đầu! Năm ngàn chữ miêu tả lần H đầu tiên gì đó hu hu hu! Không cần đâu!
“Được rồi, vậy lên phòng khách sạn 8081, hỏi xin người ở trong một điếu thuốc đi.” Đào Nhạc Nhạc thành công nói ra mục đích cuối cùng.
“Hả?” Lâm Bình Bình giật mình, “Cậu bắt tôi đi gõ cửa phòng người lạ sao?”
“Này đã coi như mức dễ nhất rồi, nếu đổi thành Đào Nhạc Nhạc, bọn tôi nhất định sẽ bảo hắn tỏ tình với em gái trong sảnh!” Lạc Vi Nhã nhìn cậu, “Hay là cậu thích đi tỏ tình hơn?”
“Đương nhiên không muốn!” Tiểu Bạch Liên quyết đoán cự tuyệt, tùy tiện đến gần em gái gì đó nếu để tên cuồng bạo lực kia biết nhất định sẽ bị đánh đòn cho coi!
“Vậy lên 8081 xin đi.” Đào Nhạc Nhạc kéo cậu dậy, “Để cho công bằng,… tôi đi với cậu, đỡ xấu hổ!”
“Lỡ đâu người bên trong đang…” Nếu đúng vậy thì biết làm sao đây? Lâm Bình Bình ý đồ giãy giụa lần cuối!
“Nếu gõ cửa không ai ra, cũng coi như cậu qua ải!” Đào Nhạc Nhạc mạnh mẽ đẩy cậu ra cửa, sung sướng vào thang máy!
Nếu không phải Hồ tổng đã nói rõ cấm đại đội Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm cùng đến thì mọi người đã đặc biệt đi theo phía sau rồi!
Mọi người quắn quéo không thôi, điên cuồng não bổ cảnh tiểu yêu nghiệt sau khi mở cửa ra thấy Hồ tổng thì sẽ khiếp sợ cùng ngọt ngào như thế nào!
Khương Đại Vệ vừa cảm khái thật lãng mạn, vừa mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Rốt cuộc là sai chỗ nào ta…
“Cái đệt!!!!!!!!” Ngay lúc mọi người đang vui sướng, trước mắt Khương tổ trưởng đột nhiên tối sầm, hỏng mất đứng lên!
“Làm sao vậy?” Các tổ viên bị hoảng sợ.
“Vừa rồi Đào Nhạc Nhạc nói phòng số mấy?” Mặt Khương tổ trưởng trắng bệch!
“808… A!!!” Nói được một nửa Trương Hữu Nhạc cũng hóa đá cmnr! Đờ mờ phải là 8018 mới đúng!!!!!!!! Đi lộn phòng rồi!!!!!!!!!!!
Đm cái loại sai lầm tê tâm liệt phế này! Lạc Vi Nhã nhanh chóng lấy điện thoại thông báo Đào Nhạc Nhạc, lại phát hiện điện thoại hắn đang nằm trên sofa!
“Bình Bình cũng không mang di động, làm sao bây giờ?” Lưu Tiểu Niên khẩn trương vạn phần!
Còn có thể làm sao nữa, ra ngoài đuổi theo a! Nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm tràn ra khỏi phòng điên cuồng ấn nút thang máy, khiến người qua đường ai cũng phải ngoái nhìn!
Nhưng khách sạn La Mã hơn tám mươi tầng lận, chờ thang máy đâu có dễ!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lâm Bình Bình đứng trước cửa 8081, thực ủy khuất nhìn Đào Nhạc Nhạc cuối hành lang.
Đào Nhạc Nhạc nắm tay ‘Cố lên’ với cậu! Ánh mắt đặc biệt kiên quyết!
Hức! Tránh không thoát rồi… Tiểu Bạch Liên hít một hơi, do dự gõ cửa, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng ai ra mở cửa nha!
Nhưng trời không chiều lòng người, sau khi gõ cửa một lúc, cửa phòng được người bên trong mở ra, một đại ca đầu trọc bước ra cửa!
“Ngài ngài ngài có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?” Lâm Bình Bình run run hỏi.
Đại ca đầu trọc đánh giá cậu một chút, cảm thấy quả thật rất xinh đẹp, vì thế đặc biệt vừa lòng! Xoay người hướng vào trong, “Vào đi.”
…
Tiểu Bạch Liên nghĩ chắc hắn muốn đi lấy thuốc cho mình, vì thế… đi vô luôn.
Đào Nhạc Nhạc núp bị cánh cửa che khuất không nhìn được, chỉ thấy Lâm Bình Bình đi vào phòng, vì thế mãn nguyện chảy nước mắt!
Đờ mờ thành công rồi a!
Hồ tổng anh làm tốt lắm!
Ba phút sau, tiểu yêu nghiệt còn chưa ra cửa, nhất định là đang triền miên nóng bỏng đến mù mắt chó rồi! Lúc Đào Nhạc Nhạc đang định trở về báo cáo đã đại công cáo thành thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, tổ viên nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm rầm rập chạy ra!
“Ủa, sao mọi người lại lên đây?” Đào Nhạc Nhạc thực buồn bực, sau đó lại khoe, “Đáng tiếc tới chậm rồi, Bình Bình đã đi vào trong!”
“…Đi vào đâu?” Khương tổ trưởng nơm nớp lo sợ.
“8081 đó.” Đào Nhạc Nhạc chỉ về phía phòng đằng kia, đặc biệt kiêu ngạo!
Oh shit cái đờ mờ nhà nó! Khương tổ trưởng lập tức muốn xỉu!
Sao lại máu cún vậy được chớ!
Trong tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm, mọi người đang ồn ào khẩn trương bàn tán chuyện Tiểu Bạch Liên sắp lập gia đình! Bởi vì sáng sớm bọn họ đã nhận được thông báo của Cố tổng, này đúng là một tin giựt gân khiến lòng người lạnh lẽo mà! Vốn dĩ Lưu Tiểu Niên phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sau khi biết được chuyện này, cậu bắt đầu hết nhõng nhẽo lại cứng rắn đòi đi làm cho bằng được! Để đạt được mục đích, thậm chí không tiếc sử dụng tuyệt chiêu cuối, dùng sắc đẹp mê hoặc Cố tổng! Mà sau khi hưởng thụ thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của vợ xong, Cố Khải cảm thấy mỹ mãn nằm trên giường, rốt cuộc gật đầu cho đi!
Cho nên lúc này, nương nương mới phải vừa xoa thắt lưng vừa tích cực tham dự bày mưu tính kế, phải làm sao mới có thể giữ Tiểu Bạch Liên lại tới 8h tối, hơn nữa còn không cho cậu đến gần cửa sổ!
“Buổi sáng tốt lành.” Lúc đang thảo luận tới cao trào thì đột nhiên Tiểu Bạch Liên ôm một hộp chocolate bự dùng khủy tay tiến vào.
Shit! Văn phòng đang ầm ầm lập tức im lặng như tờ, đặc biệt đặc biệt đều nhịp!!
“Làm sao vậy?” Lâm Bình Bình không hiểu gì hết.
“Bọn tôi… Còn tưởng là lão đại tới!” Trương Hữu Nhạc nhanh chóng lấy cớ.
“Đúng vậy đúng vậy!” Đào Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa!
“Mọi người đang nói gì lão đại vậy?” Tiểu Bạch Liên vừa nghe tới bát quái liền hưng trí bừng bừng, “Tôi cũng muốn nghe nữa!”
Trương Hữu Nhạc nhìn tổ trưởng cầu cứu!
Khương Đại Vệ hắng giọng một cái, còn chưa kịp nói, Đào Nhạc Nhạc đã lên tiếng nghiêm mặt nói, “Tiểu Niên đang kể cho tụi này nghe lão đại một đêm bảy lần vô cùng uy mãnh!”
Gì?! Lưu Tiểu Niên trợn mắt há hốc mồm, cái ly loảng xoảng rơi xuống đất!
Nằm không cũng trúng đạn nà xao!!!!!!!!!
“Quao!” Ánh mắt Tiểu Bạch Liên sùng bái nhìn về phía nương nương! Một! Đêm! Bảy! Lần!
“Không không không phải a!” Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể xỉu mọe cho rồi!
“Có bự hơm?” Tiểu Bạch Liên hạ giọng.
Đệt! Tất cả mọi người phấn khích vểnh tai! Kích cỡ của lão đại này nọ! Thiệt là khiến người ta đặc biệt đặc biệt chú ý mà!
Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, sao hôm nay mình lại muốn đi làm chớ a a a!
“Nói mau nói mau!” Lâm Bình Bình còn thúc giục! Chỉ có Lạc Vi Nhã rất bất mãn, “Văn phòng còn có một người khác phái đó, mấy người chú ý ảnh hưởng tới tui chút đi!”
“Khác phái?! Sao em không biết?! Ai vậy ta?!” Đào Nhạc Nhạc chấn động, không sợ chết hỏi.
Một giây sau liền có một trái quýt bay tới!
“Cám ơn, sao chị biết em chưa ăn sáng vậy!” Đào Nhạc Nhạc một tay tiếp được, thần tình cảm kích bóc vỏ!
Lạc Vi Nhã lãnh diễm nói, “Lần sau dùng giày cao gót đập chú mày!”
“Đàn ông con trai mang giày cao gót làm gì!” Đào Nhạc Nhạc vừa ăn quýt vừa than thở.
“Tổ trưởng!!” Bởi vì hôm nay Lạc Vi Nhã mặc váy ngắn nên không thuận tiện phát huy, đành phải phẫn nộ nhìn Khương Đại Vệ!
Khương tổ trưởng buông tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“Cái đôi cẩu nam nam các người!” Lạc Vi Nhã nói ra lời kinh người.
Cẩu nam nam?! Khương tổ trưởng nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, quả thực chính là thiên lôi cuồn cuộn, hai người cãi nhau thì mắc mớ gì tới tui! Kêu tui làm chi!!
Một ngày sung sướng trôi qua rất nhanh, gần tới giờ tan tầm, Lâm Bình Bình vừa mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người, Khương Đại Vệ lại tàn nhẫn gọi cậu lại, “Khoan đi đã!”
“Còn có việc?” Lâm Bình Bình hỏi.
“Lão đại vừa mới gọi, nói chúng ta cần phải làm thêm một kế hoạch nữa.” Khương Đại Vệ cho cậu xem email, “Xem chút đi.”
“Gấp lắm hả?” Lâm Bình Bình về chỗ ngồi, có hơi buồn bực, “Sao bây giờ phải làm kế hoạch hai tháng sau chứ?”
“Công ty cạnh tranh khốc liệt như vậy, tổ trò chơi bên cạnh đã làm xong bản dự thảo nửa năm sau luôn rồi kìa!” Khương Đại Vệ thực nghiêm túc, “Chúng ta tuyệt đối không thể lạc hậu được!
“Đúng!!!” Đào Nhạc Nhạc nghiêm túc nắm tay! Sau đó lấy trong ngăn kéo ra một dải băng đỏ buộc lên đầu, bên trên còn dùng bút highlight viết ‘cố lên come on’, đặc biệt Trung Anh đối lập!
…
Lâm Bình Bình 囧 một chút, ngoan ngoãn mở word ra, thuận tiện nhắn tin cho Hồ Vân Phi, báo cáo tối nay mình không về nhà ăn cơm.
Cách mạng bước đầu thắng lợi, mọi người cảm thấy thực vui mừng!
Tiếng chuông tan tầm vang lên, tổ trò chơi lại không ai ra về!
Đm sao mà đi được chứ! Loại cảnh tượng ngàn năm có một này! Nghĩ sao có thế bỏ qua được!
Nửa tiếng sau, Lâm Bình Bình bắt đầu lo âu, liên tiếp nhìn di động!
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm đó giờ, nếu như mình có việc không về nhà, hắn nhất định sẽ hỏi rõ ràng nguyên nhân, còn hỏi mấy giờ tan tầm để tới đón mình nữa, sao hôm nay lại không có phản ứng gì thế này!
Lâm Bình Bình do dự vạn phần, lại thử thăm dò nhắn thêm tin nữa – Chắc phải 8h em mới xong việc được đó ~(ʘvʘ)~
Tuy rằng đã chèn thêm icon bán manh rồi nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời!
Chẳng lẽ ảnh giận rồi? Hôm qua đã nói, tối nay sẽ nấu cá hấp cho ảnh ăn mà! Tiểu Bạch Liên nhất thời lo lắng lo lắng, đặc biệt đặc biệt muốn về nhà! Nhưng lại ngại đi, bởi vì các đồng nghiệp vẫn còn đang lách cách gõ phím, ngay cả nương nương bệnh nặng mới khỏi cũng giữ vững cương vị! Cho nên đành phải âm thầm hu hu hu một phen!
Nhưng thật ra các đồng nghiệp không ai làm việc cả, mọi người đang bận ở trên nhóm chat tám đến khí thế ngất trời! Cùng nhau thảo luận đêm nay Hồ tổng tỉ mỉ chuẩn bị cầu hôn! Thiệt là lãng mạn!
“Bình Bình cậu làm sao vậy?” Bởi vì Lưu Tiểu Niên ngồi kế bên cậu, nên đúng lúc phát hiện Tiểu Bạch Liên có gì đó là lạ… Sau lại mặt nhăn mày nhó thế này!
“Anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi, chắc là giận rồi.” Yêu nghiệt ai oán vạn phần.
Các đồng nghiệp trong văn phòng đm một tiếng! Sau đó một phút, Hồ tổng đồng loạt nhận được vô số tin nhắn kiểu ‘Sao anh có thể không trả lời tin nhắn của Bình Bình chứ!’ ‘Mau trả lời tin nhắn đi! Bình Bình nghĩ anh giận rồi kìa!’ linh tinh!
Đệt! Vậy cũng có thể suy nghĩ lung tung được hả! Hồ tổng bắt đầu sâu sắc nghĩ lại, bình thường mình quản ẻm hơi nghiêm thì phải!
— Được, anh biết rồi. Hồ Vân Phi bấm nửa ngày mới bấm ra nổi bốn chữ này! Bởi vì hắn cũng có hơi khẩn trương!
Nhưng mà sau khi Lâm Bình Bình nhận được tin nhắn… lại càng thêm khẩn cmn trương! Bởi vì bình thường ngữ khí của ảnh không lạnh lùng như này a nhất định là giận rồi nói không chừng còn đang đập chén nữa đó!
Oa! Tiểu Bạch Liên hỏng mất vạn phần, mình có nên về nhà trước không đây!
Năm phút sau, Hồ tổng nhận được tin nhắn của Lưu Tiểu Niên — Anh nhắn gì cho Bình Bình vậy? Hình như cậu ấy xem xong lại càng khẩn trương a!
Hồ tổng nhìn chằm chằm màn hình di động, lập tức cảm thấy muốn hóa Sparta! Cái gì gọi là càng gấp càng loạn? Chính là đây!
Vì thế hắn trực tiếp gọi qua!
Tiểu Bạch Liên sau khi nhìn thấy tên hiện trên màn hình, lập tức sợ đến kẹp chặt hai chân muốn đi toilet! Bởi vì lúc nãy cậu đang miên man suy nghĩ một chút cảnh tượng ‘sau khi về nhà bị hung hăng trừng phạt’ này nọ! Đặc biệt đặc biệt không hài hòa! Cho nên không không không dám bắt máy! Nhưng mà di động chốc chốc lại vang lên, không hề có ý định dừng lại, Tiểu Bạch Liên nơm nớp lo sợ, đành phải chạy ra khỏi văn phòng nghe máy!
Đào Nhạc Nhạc rón ra rón rén đi qua, bất chấp tất cả dán lên tường vì mọi người mà nghe lén tin tức! Y như một con thằn lằn!
“Mấy giờ tan tầm?” Hồ Vân Phi hỏi.
“Tám chín giờ gì đó, em sẽ ráng về sớm chút.” Lâm Bình Bình thực chột dạ.
“Ok, lúc đó anh tới đón em.” Hồ Vân Phi thản nhiên nói.
“Dạ.”Tiểu Bạch Liên thực không yên, sao sao sao lại bình tĩnh như vậy! Này rõ ràng là bình yên trước bão táp mà! Tình tiết nặng khẩu vị từng xem trước đây lách cách nảy lên trong lòng, cậu cảm thấy hôm nay nhất định mình sẽ bị trói trong xe, bị dùng hết các loại thủ đoạn trừng phạt tra tấn chà đạp!
Tiểu Bạch Liên sợ đến nhũn cả chân, kiềm lòng không được sờ sờ dấu răng trên mông hôm qua bị hắn cắn!
Đau lắm đó! Cuồng S gì đó thiệt đáng sợ oe oe oe oe!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua thong thả, thật vất vả mới đến 7h50, tim các đồng nghiệp đều hưng phấn không chịu được!
Bởi vì dựa theo kịch bản trước đây, lúc này Hồ tổng hẳn là phải mang theo một xe bong bóng khí phách, sau đó mọi người chỉ cần đưa Tiểu Bạch Liên đến bên cửa sổ, để cậu thưởng thức ánh đèn đường mờ nhạt, bong bóng hồng hồng bay rợp trời cùng Hồ tổng tà mị cuồng quyến, vậy là đại công cáo thành một nửa rồi!
Đúng vậy, tình tiết ác tục vậy đó! Nhưng mà tất cả mọi người đều thực chờ mong! Bởi vì rất đáng yêu!
Năm phút qua đi, Khương tổ trưởng lại chậm trễ không nhận được tin nhắn nào, Đào Nhạc Nhạc thật sự nhịn không được tò mò, vì thế không để ý ánh mắt ngăn cản mãnh liệt của mọi người, nhào tới bên cửa sổ!
Hồ tổng quả nhiên ở bãi đỗ xe dưới lầu! Nhưng mà! Ngoài cửa sổ đang có một trận cuồng phong! Thổi bụi bay đầy trời! Còn có bịch nylon nữa chớ!
Này cũng quá nhọ rồi! Đào Nhạc Nhạc thần tình thống khổ quay mặt về… quả thực không đành lòng nhìn thẳng!
Hồ Vân Phi lúc này cũng rất muốn chửi má nó! Rất muốn đi đập đài khí tượng! Đm tin thời tiết không chuẩn chút nào! Hắn thử thả một quả bong bóng ra, lập tức bị gió cuốn bay mất xác!
Lại một trận cuồng phong thổi tới, kiểu tóc đẹp trai của Hồ tổng bị thổi thành ổ quạ, ngay cả keo vuốt tóc cũng không cách nào cứu vãn được!
Shit!!! Hắn luống cuống ngồi lại vào xe, nhắn tin cho Khương Đại Vệ — Bỏ qua bước này! Trực tiếp đưa ẻm tới phòng 8018 khách sạn La Mã!
Sau khi mọi người biết được chuyện khổ bức này, đều than thở trên group chat một chút số nhọ như đít nồi linh tinh, sau đó bắt đầu thương lượng phải làm sao dụ Lâm Bình Bình đến khách sạn La Mã! Bởi vì theo kịch bản cũ, bước này là Hồ tổng tự mình hoàn thành a! Cho nên căn bản không hề có chuẩn bị!
“A! Làm việc mệt quá đi!” Đào Nhạc Nhạc đột nhiên phẫn nộ rít gào một tiếng!
Tiểu Bạch Liên bị hết hồn, buồn bực nhìn hắn!
“Tôi cũng mệt quá!” Lưu Tiểu Niên duỗi người.
“Tôi cũng vậy.” Lạc Vi Nhã mảnh mai gục lên bàn! Nhìn như một em gái chân chính!
“…Tôi cũng mệt nữa.” Ánh mắt Lâm Bình Bình sáng long lanh, nếu như tất cả mọi người đều mệt, vậy tan tầm về nhà sớm chút đi!
“Tất cả mọi người đều mệt à?” Khương tổ trưởng uy nghiêm hỏi.
Tiểu Bạch Liên liều mạng gật đầu!
“Hay là tôi mời mọi người đến La Mã KTV hát karaoke nha?” Khương tổ trưởng đặc biệt dũng cảm!
“Được!!!” Tiếng hoan hô lập tức vang lên, thậm chí Đào Nhạc Nhạc còn hưng phấn đứng lên bàn!
Lâm Bình Bình có hơi thốn! Cậu hu hu hu nói, “Hay là tôi không đi nhen!”
Đờ mờ ai cũng có thể không đi, nhưng cậu thì phải đi a! Khương tổ trưởng rít gào trong lòng! Cậu mà không đi sẽ thành tôi mời khách thật đó!
“Cậu trốn tránh tập thể!” Đào Nhạc Nhạc hiên ngang lẫm liệt!
“Cậu không tham gia hoạt động công ty!” Lạc Vi Nhã sắc bén vạch trần!
“Cậu không yêu thương Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm!” Trương Hữu Nhạc đập bàn!
“Tôi thất vọng cậu quá.” Khương tổ trưởng thống khổ đỡ trán.
“Tôi tôi tôi thật sự không có mà.” Lâm Bình Bình khẩn trương, cảm thấy mình hết đường chối cãi.
“Vậy đi với tụi tôi đi.” Lưu Tiểu Niên đặc biệt chân thành!
Mọi người đều dùng ánh mắt mãnh liệt khiển trách cậu! Nương nương cũng đích thân mời cậu rồi! Loại ơn trạch trời ban này cậu cũng dám cô phụ?! Coi chừng lão đại giận dữ bây giờ!
Lâm Bình Bình bị nhìn đến lạnh sống lưng, đành phải gọi cho Hồ Vân Phi, cố lấy dũng khí khiếp sợ nói, “12h đêm nay em về được không?”
Oe oe oe ảnh nhất định sẽ phẫn nộ rít gào cho coi! Tiểu Bạch Liên tự giác để di động ra xa lỗ tai một chút!
Nhưng ngoài dự liệu của cậu, Hồ Vân Phi chỉ thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng.
“Anh không giận à?” Lâm Bình Bình chột dạ vạn phần.
“Không có, đi chơi vui vẻ.” Sau khi Hồ tổng nói hai câu thì vội vàng cúp máy.
Này thật sự quá khác thường a! Tiểu Bạch Liên cảm thấy chân mình nhũn ra, quả thực là tâm như tro tàn, càng thêm tin tưởng chắc chắn sau khi về nhà mình sẽ bị hung hăng trừng phạt! Quả thực phải khóc đến mù mắt!
Khách sạn La Mã là kiến trúc xa hoa nhất thành phố này, đặc biệt phù hợp khí chất tà mị của Hồ tổng! Không chỉ có phòng khách xanh vàng rực rỡ, mà ngay cả phòng karaoke cũng đặc biệt ngợp trong vàng son!
“Hoan nghênh quý khách!” Đoàn người còn chưa đi vào, cửa thủy tinh cao ngất đã được mở ra, bên trái là một loạt cô em cup D, bên phải là một hàng anh giai trẻ đẹp, đồng loạt cúi chào bọn họ!
Đào Nhạc Nhạc chưa từng thấy qua cảnh này, vì thế thực nhút nhát trốn sau lưng Khương tổ trưởng! Đơ mờ thiệt nhiều chụy gái! Đáng sợ quá hà! Trên hành lang trải thảm lông dê quý giá đẹp đẽ, bước lên cả người như bay bổng, Đào Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn thảm trắng như tuyết, lại nhìn giày chơi bóng bẩn hề hề của mình, thực chột dạ túm ống tay áo Khương Đại Vệ, “Em em em muốn đi toilet.”
Cũng chỉ có nhiêu đó tiền đồ thôi! Khương tổ trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mang hắn đi toilet.
Tay nắm cửa vàng 18k chói mắt vô cùng, Đào Nhạc Nhạc xoắn xuýt sờ soạng một chút, cảm thấy đặc biệt nhẵn nhụi trơn bóng!
Vòi nước bằng thủy tinh được khảm hoa cũng thực lóng lánh bức người, Đào Nhạc Nhạc lại gần xem xét một phen, cảm thấy sắp mù mắt!
Góc sáng sủa đằng kia thậm chí còn đặt sofa Italy bằng da thật nữa chứ! Đào Nhạc Nhạc ngồi lên nhún như điên, cảm thấy dị thường thoải mái!
“Nhanh chút coi!” Khương tổ trưởng thật sự nhịn không được, “Chúng ta còn có chính sự phải làm!”
Đào Nhạc Nhạc đành phải lưu luyến ngừng nghiên cứu sofa, quay đầu định đi tiểu nhưng mà… Lại không tìm thấy bồn tiểu!
“Nhịn không nổi nữa!” Đào Nhạc Nhạc thống khổ che giữa hai chân!
…
Lần này Khương tổ trưởng không khinh bỉ cậu! Bởi vì chính Khương tổ trưởng cũng không tìm thấy bồn tiểu đâu hết! Đệt! Rõ ràng ngoài cửa ghi là toilet nam mà! Sao lại không có bồn tiểu chứ! Rõ ràng là lừa đảo người tiêu dùng!
“Chẳng lẽ tiểu vô cái bình này luôn?” Đào Nhạc Nhạc chó cùng rứt giậu, nhìn cái bình thủy tinh khổng lồ dưới đất bắt đầu cởi dây lưng!
“Không cần bần vậy đâu nha!” Khương tổ trưởng rít gào!
“Nhưng mà thật sự nhịn không được nữa!” Đào Nhạc Nhạc kẹp hai chân, hai mắt rưng rưng!
Khương Đại Vệ cũng thực khẩn trương, vừa chuẩn bị dẫn cậu ra hoa viên đối diện, cửa toilet lại đột nhiên bị đẩy ra! Một đại ca đầu trọc đi vào! Đeo dây chuyền vàng lớn, mặc áo sơ mi chim cò hoa lá hẹ, đặc biệt có khí chất nhà giàu mới nổi! Vừa nhìn là biết người có tiền!
Quanh thân đại ca tràn đầy không khí tà mị, tùy tay ấn một cái nút trên tường, sau đó mặt tường màu vàng chậm rãi mở ra, lộ ra bồn tiểu cũng màu vàng nốt!
Cánh cửa thế giới mới được mở ra!
Đào Nhạc Nhạc đi đến bắt chước làm theo, quả nhiên thành công tiến vào một gian nhỏ!
Khương Đại Vệ nhẹ nhàng thở ra, thế giới của kẻ có tiền thật phức tạp!
Đại ca đầu trọc giải quyết vấn đề xong, ngâm nga một điệu dân ca rồi rời đi! Nhưng Đào Nhạc Nhạc lại chậm chạp không chịu đi ra!
“Xong chưa?” Khương tổ trưởng mất hết kiên nhẫn, thực áp lực rít gào!
“…Chưa.” Đào Nhạc Nhạc ỉu xìu đẩy cửa ra, đặc biệt ủy khuất nhìn Khương tổ trưởng, “Em tiểu không được…”
Khương Đại Vệ giật mình, “Tuyến tiền liệt cậu có vấn đề?”
“Không.” Đào Nhạc Nhạc cơ hồ sắp khóc, “Trong bồn tiểu có thả cánh hoa hồng, em em em khẩn trương!”
Khinh nhờn thứ tốt đẹp như vậy, mình làm làm làm không được a!
…
Shit! Khương tổ trưởng không biết mình nên dùng biểu tình gì để nhìn cậu!
Sắc mặt Đào Nhạc Nhạc trắng bệch, hiển nhiên đã nghẹn đến chịu không nổi rồi! Khương Đại Vệ quyết đoán mang cậu ra khỏi khách sạn, đến công viên đối diện giải quyết vấn đề. Đào Nhạc Nhạc đối mặt với một bức tường đất run rẩy cởi dây lưng, rốt cuộc cũng thuận lợi thở phào nhẹ nhõm! Nhất thời cảm thấy như bắn pháo hoa trong lòng! Đúng là hông gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời!
“Cậu xem chút tiền đồ của cậu kìa!” Vừa đi về, Khương tổ trưởng vừa liên miên cằn nhằn khinh bỉ cậu.
“Kẻ có tiền thật biến thái, cư nhiên lại tiểu lên vàng!” Đào Nhạc Nhạc còn sợ hãi trong lòng.
Bởi vì có hơi lãng phí thời gian, bởi vậy chờ lúc Khương Đại Vệ và Đào Nhạc Nhạc trở lại phòng karaoke thì mọi người đã bắt đầu nhiệt liệt ca hát! Đồng hồ treo tường chỉ 8h50, cách 9h Hồ tổng dặn còn mười phút!
Khương tổ trưởng hắng giọng một cái, các tổ viên nháy mắt ngầm hiểu! Bắt đầu lấy đĩa quay chơi trò chơi! Kim chỉ quay hai vòng, thành công dừng trước mặt Tiểu Bạch Liên!
Nói giỡn, đối với Lạc Vi Nhã lăn lộn lâu năm trong hộp đêm mà nói, loại ăn gian này nọ cũng quá dễ dàng đi!
Hức! Sao lần đầu tiên lại là mình chớ! Lâm Bình Bình buồn bực vạn phần, “Tôi chọn nói thật lòng.”
“Miêu tả một chút lần đầu của cậu và Hồ tổng, phải hơn năm ngàn chữ mới được.” Lạc Vi Nhã đặc biệt cấp lực!
Ai da! Mọi người đều quắn quéo vểnh tai! Ngay cả nương nương cũng không ngoại lệ!
“Sao lại là vấn đề này chứ!” Tiểu Bạch Liên lệ rơi đầy mặt, “Tôi từ chối trả lời!”
“Nể mặt đồng nghiệp, cho cậu cơ hội khác nè.” Đào Nhạc Nhạc biểu hiện tình hữu nghị đầy đủ với đồng nghiệp, “Có muốn đổi thành đại mạo hiểm hay không?”
“Muốn!” Lâm Bình Bình liều mạng gật đầu! Năm ngàn chữ miêu tả lần H đầu tiên gì đó hu hu hu! Không cần đâu!
“Được rồi, vậy lên phòng khách sạn 8081, hỏi xin người ở trong một điếu thuốc đi.” Đào Nhạc Nhạc thành công nói ra mục đích cuối cùng.
“Hả?” Lâm Bình Bình giật mình, “Cậu bắt tôi đi gõ cửa phòng người lạ sao?”
“Này đã coi như mức dễ nhất rồi, nếu đổi thành Đào Nhạc Nhạc, bọn tôi nhất định sẽ bảo hắn tỏ tình với em gái trong sảnh!” Lạc Vi Nhã nhìn cậu, “Hay là cậu thích đi tỏ tình hơn?”
“Đương nhiên không muốn!” Tiểu Bạch Liên quyết đoán cự tuyệt, tùy tiện đến gần em gái gì đó nếu để tên cuồng bạo lực kia biết nhất định sẽ bị đánh đòn cho coi!
“Vậy lên 8081 xin đi.” Đào Nhạc Nhạc kéo cậu dậy, “Để cho công bằng,… tôi đi với cậu, đỡ xấu hổ!”
“Lỡ đâu người bên trong đang…” Nếu đúng vậy thì biết làm sao đây? Lâm Bình Bình ý đồ giãy giụa lần cuối!
“Nếu gõ cửa không ai ra, cũng coi như cậu qua ải!” Đào Nhạc Nhạc mạnh mẽ đẩy cậu ra cửa, sung sướng vào thang máy!
Nếu không phải Hồ tổng đã nói rõ cấm đại đội Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm cùng đến thì mọi người đã đặc biệt đi theo phía sau rồi!
Mọi người quắn quéo không thôi, điên cuồng não bổ cảnh tiểu yêu nghiệt sau khi mở cửa ra thấy Hồ tổng thì sẽ khiếp sợ cùng ngọt ngào như thế nào!
Khương Đại Vệ vừa cảm khái thật lãng mạn, vừa mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Rốt cuộc là sai chỗ nào ta…
“Cái đệt!!!!!!!!” Ngay lúc mọi người đang vui sướng, trước mắt Khương tổ trưởng đột nhiên tối sầm, hỏng mất đứng lên!
“Làm sao vậy?” Các tổ viên bị hoảng sợ.
“Vừa rồi Đào Nhạc Nhạc nói phòng số mấy?” Mặt Khương tổ trưởng trắng bệch!
“808… A!!!” Nói được một nửa Trương Hữu Nhạc cũng hóa đá cmnr! Đờ mờ phải là 8018 mới đúng!!!!!!!! Đi lộn phòng rồi!!!!!!!!!!!
Đm cái loại sai lầm tê tâm liệt phế này! Lạc Vi Nhã nhanh chóng lấy điện thoại thông báo Đào Nhạc Nhạc, lại phát hiện điện thoại hắn đang nằm trên sofa!
“Bình Bình cũng không mang di động, làm sao bây giờ?” Lưu Tiểu Niên khẩn trương vạn phần!
Còn có thể làm sao nữa, ra ngoài đuổi theo a! Nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm tràn ra khỏi phòng điên cuồng ấn nút thang máy, khiến người qua đường ai cũng phải ngoái nhìn!
Nhưng khách sạn La Mã hơn tám mươi tầng lận, chờ thang máy đâu có dễ!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lâm Bình Bình đứng trước cửa 8081, thực ủy khuất nhìn Đào Nhạc Nhạc cuối hành lang.
Đào Nhạc Nhạc nắm tay ‘Cố lên’ với cậu! Ánh mắt đặc biệt kiên quyết!
Hức! Tránh không thoát rồi… Tiểu Bạch Liên hít một hơi, do dự gõ cửa, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng ai ra mở cửa nha!
Nhưng trời không chiều lòng người, sau khi gõ cửa một lúc, cửa phòng được người bên trong mở ra, một đại ca đầu trọc bước ra cửa!
“Ngài ngài ngài có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?” Lâm Bình Bình run run hỏi.
Đại ca đầu trọc đánh giá cậu một chút, cảm thấy quả thật rất xinh đẹp, vì thế đặc biệt vừa lòng! Xoay người hướng vào trong, “Vào đi.”
…
Tiểu Bạch Liên nghĩ chắc hắn muốn đi lấy thuốc cho mình, vì thế… đi vô luôn.
Đào Nhạc Nhạc núp bị cánh cửa che khuất không nhìn được, chỉ thấy Lâm Bình Bình đi vào phòng, vì thế mãn nguyện chảy nước mắt!
Đờ mờ thành công rồi a!
Hồ tổng anh làm tốt lắm!
Ba phút sau, tiểu yêu nghiệt còn chưa ra cửa, nhất định là đang triền miên nóng bỏng đến mù mắt chó rồi! Lúc Đào Nhạc Nhạc đang định trở về báo cáo đã đại công cáo thành thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, tổ viên nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm rầm rập chạy ra!
“Ủa, sao mọi người lại lên đây?” Đào Nhạc Nhạc thực buồn bực, sau đó lại khoe, “Đáng tiếc tới chậm rồi, Bình Bình đã đi vào trong!”
“…Đi vào đâu?” Khương tổ trưởng nơm nớp lo sợ.
“8081 đó.” Đào Nhạc Nhạc chỉ về phía phòng đằng kia, đặc biệt kiêu ngạo!
Oh shit cái đờ mờ nhà nó! Khương tổ trưởng lập tức muốn xỉu!
Sao lại máu cún vậy được chớ!
/88
|