Chương 22.2: Người phụ nữ tên Mẫn Chỉ (2)
Mộc Minh đi qua mở cửa xe, Tô Ảnh mới phản ứng kịp, đi theo Phó Thịnh cùng xuống xe.
Phó Thịnh đi nhanh về phía trước, Tô Ảnh và Mộc Minh đi theo sau.
Tô Ảnh không nhịn được hỏi Mộc Minh: “Trợ lý Mộc Minh, nơi này là nơi nào?”
Mộc Minh thấp giọng giải thích: “Sơn trang này là biệt viện riêng của tổng giám đốc, tên là Thịnh biệt viện, là lúc tổng giám đốc mười tám tuổi, chủ tịch tặng cho anh ấy làm quà sinh nhật. Sau khi tổng giám đốc trưởng thành, hầu như tất cả thời gian đều là ở chỗ này, tổng giám đốc ở chỗ nào, chúng ta liền ở chỗ đó.”
Tô Ảnh khẩn trương gật đầu bày tỏ đã biết.
Sau khi tiến vào sơn trang, lập tức có người ra đón: “Cậu cả đã trở lại, chị Lý nói lần này cậu sẽ ở lại đây?”
Phó Thịnh ném áo khoác cho ông ta: “Ừm, đây là Tô Ảnh, trợ lý đời sống của tôi, ông đi sắp xếp chỗ ở cho cô ấy.”
Tô Ảnh khẩn trương chào hỏi với đối phương: “Chào bác, cháu là Tô Ảnh.”
Đối phương nhanh chóng nhìn thoáng qua Tô Ảnh, hiển nhiên đã sớm biết sự tồn tại của cô, gật đầu nói: “Chào cô Tô, phòng của cô đã chuẩn bị xong, vì thuậnt iện cho việc chăm sóc tổng giám đốc, phòng của cô ở ngày bên cạnh phòng của tổng giám đốc. Có việc gì cần, cứ việc nói với tôi là được. Tôi là quản gia ở biệt viện này, tôi họ Lâm.”
Tô Ảnh lập tức nói: “Vâng, cảm ơn quản gia Lâm.”
Quản gia Lâm lập tức lại nói thêm: “Cô đã là trợ lý đời sống của cậu cả, vậy thì những vấn đề sinh hoạt hàng ngày của cậu cả xin nhờ cô Tô rồi! Tổng giám đốc rất thích sạch sẽ, không thích người khác động vào đồ của cậu ấy, cho nên việc này cũng xin nhờ cô Tô để tâm từng chút một.”
Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người: “Vâng ạ!”
Quản gia Lâm nhìn thấy cô hiểu chuyện như thế, vừa lòng gật đầu nói: “Mật mã phòng của tổng giám đốc là 85794613, ngoài ra, thư phòng của tổng giám đốc có giá sách, không có sự cho phép của tổng giám đốc, tuyệt đối không được mở ra…”
Quản gia Lâm bắt đầu thao thao bất tuyệt dặn dò vài chuyện với Tô Ảnh, Tô Ảnh nhanh chóng ghi nhờ từng việc một mà ông nói, không ngừng nhắc nhở bản thân mình, tuyệt đối không thể phạm sai lầm!
Nói cách khác, cô nhất định sẽ bị đuổi đi!
Sau khi tiếp nhận công việc xong, cuối cùng Tô Ảnh thấy phòng mình là như thê nào.
Lúc cô nhìn thấy phòng của mình và phòng của Phó Thịnh thông với nhau, tự nhiên chết đứng ở đó.
Rõ ràng là hai căn phòng, nhưng ở giữa lại mở một cái cửa, hai căn phòng cứ như thế mà tiếp sát nhau.
Chắc là vì để tiện cho việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày?
Ừm, nghe nói trước kia trợ lý đời sống của anh ta đều là nam, cho nên làm một cánh cửa ở giữa, dường như cũng không có gì không ổn.
Nhưng mình lại là nữ.
Phó Thịnh vậy mà không thèm để ý sao?
Chẳng lẽ anh đã quên sự tồn tại của cánh cửa này rồi?
Không phải anh ta ghét nhất là bị phụ nữ bám lấy sao?
Có cánh cửa như thế, thật sự anh ta không sợ chính mình nửa đêm lẻn vào sao?
Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bị gõ vang, Tô Ảnh chạy nhanh qua mở cửa, chỉ thấy Mộc Minh đứng bên ngoài, mỉm cười nói với cô: “Đêm nay tổng giám đốc ăn khuya.”
Tô Ảnh mới nhìn thấy bàn ăn trong tay Mộc Minh, khẩn trương đưa tay nhận lấy, nói: “Trợ lý Mộc Minh, có chuyện muốn nói với anh một chút. Anh xem, phòng của tôi và tổng giám đốc Phó, lại có một cánh cửa… tổng giám đốc chán ghét nhất là phụ nữ đến gần mình, anh xem có phải nên dỡ cánh cửa này xuống, chặn một bức tường thì tốt hơn?”
Mộc Minh tự nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc không hề nói đến, vậy thì không cần để ý. Được rồi, đi đưa đồ ăn khuya đi! Tôi cũng tan tầm trở về đây!”
/1156
|