Chương 7: Trở thành trợ lý của tổng giám đốc Phó.
“Nếu như một chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được, vậy thì đừng làm.” Phó Thịnh vung tay, Mộc Minh lập tức liếc mắt ra hiệu với Tô Ảnh, Tô Ảnh liền bưng lên một ly trà mới, mang đến trước mặt Phó Thịnh.
Anh hơi nheo mắt nhìn về phía cô, nhận lấy ly trà.
Tao nhã nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Thu hồi lại công ty, đưa đến Sơn Tây đào than đá.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Mộc Minh lập tức nghe lệnh.
Người đàn ông gầy yếu kia vừa nghe vậy, cả người run rẩy, lập tức quỳ xuống dưới chân Phó Thịnh: “Anh Thịnh, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi! Em nhất định sẽ hiếu thuận với ông nội! Em thực sự sẽ thay đổi!”
Phó Thịnh lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Cút!”
Anh cúi đầu nhìn mũi giày bị người đàn ông kia chạm phải, vô thức nhấc mày.
Tô Ảnh lập tức mang khăn tới, vừa định ngồi xổm xuống lau mũi giày cho Phó Thịnh.
Bỗng nhiên Phó Thịnh lại đứng lên, nói với Mộc Minh: “Đổi cái mới.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Mộc Minh đáp lời ngay lập tức.
Phó Thịnh đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Thông qua thử việc, ba ngày sau chính thức đi làm.”
Tô Ảnh sửng sốt, sao cơ? Đã thông qua thử việc rồi sao?
Vậy rốt cuộc nội dung công việc của cô là cái gì?
Lần đầu tiên Mộc Minh lộ ra ý cười vừa lòng dành cho Tô Ảnh: “Chúc mừng cô, cô Tô. Trong thời gian ba ngày này, cô hãy xử lý tốt việc tư của mình, sau ba ngày, tôi sẽ tới đón cô.”
“Vâng, cảm ơn!” Tô Ảnh vui mừng trả lời.
Tuy chính cô cũng không biết tại sao cô có thể thông qua vòng thử việc, nhưng cuốicuùng cũng đã lấy được công việc này rồi!
Vì chữa trị cho mẹ, cho dù là núi đao biển lửa, cô cũng phải xông vào một lần!
Trở lại bệnh viện, Tô Ảnh cầm chi phiếu mà Mộc Minh vừa đưa cho mình, đến tận lúc dùng nó để trả tiền viện phí, cô vẫn thấy như mình đang nằm mơ.
Cô thật sự đã trả hết viện phí cho mẹ cô rồi sao?
Thế là cô đã thật sự làm được rồi sao?
Còn lại 20 vạn, có thể chống đỡ được một thời gian dài rồi.
Cô nhất định phải làm việc thật tốt, không thể để người giúp đỡ cô thất vọng được!
Quay lại phòng bệnh, Tô Ảnh kể lại chuyện vừa rồi cho Tô Như Quân.
Tô Như Quân cũng khó mà tin được, qua một lúc lâu mới nói: “Tiểu Ảnh, nếu người ta đã giúp chúng ta nhiều như thế, con nhất định phải cố gắng làm việc báo đáp lại cho người ta! Hiện giờ ngoài con ra, mẹ đã hoàn toàn là hai bàn tay trắng rồi. Mẹ sống là vì con, lúc con đi làm việc, không cần lo cho mẹ đâu!”
“Mẹ…” Tô Ảnh lập tức ôm lấy Tô Như Quân, nói: “Con đã mời một dì giúp việc để chăm sóc cho mẹ rồi, chờ con quay lại, nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho mẹ! Mẹ, con không nỡ rời xa mẹ!”
Tô Như Quân đã không cầm được nước mắt, giơ tay vỗ vỗ sau lưng Tô Ảnh: “Đứa bé ngoan, mẹ tin tưởng con, nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng, sẽ không để cho nhà họ Tô phải hổ thẹn!”
Tô Ảnh dùng sức gật đầu: “Mẹ, con nhất định sẽ không để cho mẹ mất mặt.”
Thời gian ba ngày, Tô Ảnh bận rộn rất nhiều.
Nào là thuê nhà, nào là mời người giúp việc chăm sóc mẹ, sau khi xác nhận với bác sĩ là mẹ cô chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể khôi phục liền đưa người giúp việc đến chăm sóc mẹ.
Trong ngoài đều đã đặt mua toàn bộ, tiền bạc còn lại thì đều giao cho Tô Như Quân.
Tô Như Quân cũng muốn Tô Ảnh giữ lại chút tiền bạc, Tô Ảnh nói mãi cũng không được.
Cho dù cô là thân con gái, cũng muốn làm một người đầu đội trời chân đạp đất!
Cô muốn giống như con trai, có thể cố gắng phấn đấu, cố gắng kiếm tiền, chăm sóc tốt cho mẹ.
Cô nhất định phải kiên cường, cô nhất không được làm mất mặt dòng họ nhà mình.
Ba ngày sau đó, quả nhiên Mộc Minh rất đúng hẹn tới đón Tô Ảnh.
/1156
|