Sau khi ba người ăn cơm tối xong thì Hứa Hiểu Tinh liền nói lời tạm biệt, Diệp Lăng Thiên nhìn khung cảnh lộn xộn ở bên ngoài tối đen như mực, cho nên tiễn Hứa Hiểu Tinh. Hai người bọn họ chậm rãi đi với nhau, trong hoàn cảnh tối tăm như thế này, Hứa Hiểu Tinh thật sự hơi sợ hãi, mất tự nhiên mà đi sát bên cạnh của Diệp Lăng Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, anh có dự định gì không?” Hứa Hiểu Tinh lại hỏi Diệp Lăng Thiên lần nữa.
“Tôi muốn tự mình làm chuyện làm ăn, khả năng dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì công việc này thích hợp với tôi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Buôn bán nhỏ hả? Tại sao lại đột nhiên nhớ tới kinh doanh vậy?” Hứa Hiểu Tinh cũng hơi tò mò mà nhìn Diệp Lăng Thiên, thật ra cô rất khó gán ghép Diệp Lăng Thiên cùng với một người làm ăn nhỏ liên hệ với nhau.
“Tôi phải chăm sóc cho Diệp Sương, còn phải kiếm tiền, nếu như đi làm thì thời gian là của người khác, hơn nữa tôi lại không có bằng cấp, chỉ có thể làm mấy việc nặng nhọc, tôi nghĩ tiền lương chắc chắn sẽ không cao, rất khó để duy trì, cho nên nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có thể làm chút việc kinh doanh.” Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói.
“Vậy anh đã suy nghĩ kỹ muốn làm ăn gì chưa?” Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu hỏi, Diệp Lăng Thiên nói không phải là không có lý.
“Tạm thời thì còn chưa nghĩ ra, có điều là Hiểu Tinh, có một chuyện, có lẽ là cần cô giúp đỡ một chút.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh rồi nói.
“Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra là được.” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Tôi… tôi… có lẽ cần… mượn cô một chút tiền, chuyện này tôi…” Diệp Lăng Thiên lắp bắp nói, để Diệp Lăng Thiên chủ động mở miệng nói chuyện đi vay tiền thì đây đúng là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng mà anh lại không thể không bỏ tiền được.
“Anh cần tiền để làm vốn làm ăn có đúng không?” Hứa Hiểu Tinh lập tức liền hiểu suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên. Sau đó mình thì đi đến bên cạnh xe, mở túi xách của mình ra, lấy ví tiền từ bên trong ra, lấy một tấm thẻ đưa cho Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Anh cứ cầm cái thẻ này đi, tiền tiết kiệm của tôi đều ở bên trong hết đó, chắc là có được sáu trăm triệu, anh muốn dùng bao nhiêu thì cứ tự mình lấy. Ở bên kia tôi còn có thẻ lương, tôi cũng không thiếu tiền tiêu, cứ để thẻ ở chỗ của anh, lúc nào tôi muốn dùng thì lại đến chỗ của anh lấy. Nếu như thiếu thì anh cứ nói với tôi, tôi lại nghĩ cách cho anh. À đúng rồi, mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
“Không cần nhiều như vậy đâu, tôi mới tính toán được… hơn ba mươi triệu là đủ rồi.” Diệp Lăng Thiên đã tính toán xong rồi mới nói.
“Nếu như anh đã muốn làm ăn thì bản thân cũng phải thủ một chút tiền làm vốn để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp, trong nhà cũng còn cần phải sống, anh cũng nên có chút tiền. Lúc nào nghĩ kỹ muốn làm cái gì thì nói với tôi một tiếng, khoảng thời gian này tôi tương đối bận rộn, bởi vì phải thi cử, chờ đến lúc tôi làm xong rồi thì lại đi tìm anh, tôi đi trước nha.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì bước lên xe.
“Cô chờ một lát.” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh muốn bước lên xe, vội vàng kêu.
“Sao vậy?” Hứa Hiểu Tinh kỳ quái hỏi.
“Sinh… sinh… sinh nhật của cô là lúc nào vậy?” Diệp Lăng Thiên lúng túng hỏi, Hứa Hiểu Tinh đưa cho anh một cái thẻ, nói cho anh biết mật khẩu là sinh nhật của cô ấy, nhưng mà Diệp Lăng Thiên căn bản cũng không biết sinh nhật của Hứa Hiểu Tinh là ngày nào.
Hứa Hiểu Tinh liền lập tức nổi giận, tức giận nói với Diệp Lăng Thiên: “Tự mình đoán đi, đoán không ra thì anh đừng mong dùng được tiền ở trong đây.” Nói xong liền dẫm lên chân ga mà lái xe đi.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt nhìn chiếc xe hơi nhanh chóng rời khỏi, cũng chỉ có thể cười khổ một lần nữa.
Sau khi xe chạy được một đoạn rồi, sự tức giận lúc đầu ở trên mặt của Hứa Hiểu Tinh đã thay đổi bằng một nụ cười. Diệp Lăng Thiên có thể chủ động mở miệng vay tiền với cô ấy, cái này khiến cho Hứa Hiểu Tinh cực kỳ vui vẻ. nghĩ đến chuyện này, cô ấy lại dừng xe ở ven đường, sau đó lấy điện thoại ra gửi một cái tin nhắn cho Diệp Lăng Thiên, bên trong tin nhắn chính là ngày sinh nhật của cô ấy.
Hứa Hiểu Tinh vừa mới lái xe đến dưới lầu, còn chưa đi vào cửa nhà thì điện thoại lại vang lên, người gọi điện thoại đến chính là Lý Vũ Hân.
“Sao vậy chị cả? Lúc này gọi điện thoại cho tớ là chuẩn bị làm cái gì đây?” Hứa Hiểu Tinh vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa nói với Lý Vũ Hân.
“Bà chị à, tối nay có chuyện gì không đó? Nếu không thì đến đây chơi với tớ đi, một mình tớ ở nhà thật là buồn chán quá đi thôi.” Lý Vũ Hân hỏi.
“Đáng đời cậu đó, nên phiền chán đến chết mấy người có tiền giống như cậu đi, rõ ràng là có một mình ở, lại cố chấp muốn ở một căn biệt thự lớn như thế này, buồn cũng đáng lắm đó. Ngoài cô đơn ra, có phải là còn hơi sợ hãi nữa không?” Hứa Hiểu Tinh đắc ý nói.
“Hứa Hiểu Tinh, cậu có phải là người hay không vậy hả? Căn nhà này là của ba tớ, cũng không phải là của tớ, tớ cũng không thể nào bán căn biệt thự này đi để mua một căn nhà lầu được, có qua hay là không?” Lý Vũ Hân hỏi lần nữa.
“Chị cả à, tớ thật sự không qua được đâu, gần đây rất bận, bây giờ không phải là đến cuối kỳ rồi đó ư, nhóm của bọn tớ còn phải ra đề thi, lại sắp sắp xếp làm giám thị cho kỳ thi cuối kỳ, công việc cũng nhiều, thật sự không có thời gian đâu. Nếu như một mình cậu ở nhà cảm thấy sợ hãi thì cứ lái xe đến nhà của tớ đây này, sáng tớ phải vội vàng đi làm, từ chỗ của cậu đến trường học của tớ cũng phải chạy nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ rồi.” Cuối cùng Hứa Hiểu Tinh cũng thỏa hiệp.
“Vậy cậu nói đó nha, tớ lập tức đến ngay, cậu chờ tớ đó.” Lý Vũ Hân nói xong rồi thì cúp điện thoại.
“Haiz, cô gái này thật là đáng thương, vẫn là Diệp Lăng Thiên nói rất đúng, có tiền cũng không nhất định biểu thị cho sự vui vẻ.” Sau khi Hứa Hiểu Tinh cúp điện thoại thì cảm thán một câu, sau đó liền đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hứa Hiểu Tinh vừa mới tắm xong đi ra, tóc cũng còn chưa sấy khô thì đã nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Lý Vũ Hân.
“Cậu lái xe nhanh quá đó nha, không có vượt đèn đỏ đó chứ?” Hứa Hiểu Tinh vừa lau lau tóc của mình vừa nói.
“Bây giờ xe ở trên đường cũng không nhiều.” Lý Vũ Hân nằm xuống ở trên ghế sofa.
“Sao vậy? Ở nhà một mình sợ rồi à?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Không sợ, có cái gì phải sợ đâu.”
“Vậy đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm cái gì?” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Không phải là sợ đâu, chính là… chỉ là cảm thấy hơi cô đơn. Một căn nhà lớn như vậy, mỗi lần về nhà thì chỉ có một mình, nếu như tớ không mở tivi lêm thì trong nhà cũng không hề có một chút âm thanh nào.” Lý Vũ Hân nói.
Hứa Hiểu Tinh nhìn Lý Vũ Hân rồi hỏi: “Không phải trước kia cậu vẫn sống ở nhà một mình như vậy sao? Sao lại không thấy cậu nói cô đơn vậy?”
“Thì, thì đúng là như thế, nhưng mà không biết tại sao khoảng thời gian này tớ lại có cảm giác đó.”
“Tớ thấy cậu ấy hả, là do Lăng Thiên đi rồi cho nên cậu không quen. Đáng đời cậu, ai kêu cậu lại để anh ấy đi dứt khoát như vậy chứ.”
“Hứa Hiểu Tinh, cái tên thấy sắc lại quên bạn nhà cậu, có người nào chỉa cùi chỏ ra bên ngoài giống như cậu không hả? Diệp Lăng Thiên muốn đi là do tớ ép buộc hả? Đó là do chính anh ta muốn đi, tớ cần phải giữ lại à? Chẳng lẽ anh ta muốn đi thì Lý Vũ Hân tớ còn phải khóc lóc quỳ gối cầu xin anh ta hay sao? Tớ nói cho cậu biết, đừng có tiếp tục nhắc anh ta với tớ nữa, nếu như cậu nhắc anh ta với tớ thì tớ sẽ giận cậu.” Lúc này Lý Vũ Hân liền phẫn nộ.
“Được được được, tớ không nói nữa. Cho nên nói á, đáng đời cậu cô đơn buồn tẻ. Có tắm chưa vậy? Còn chưa tắm thì nhanh chóng đi tắm đi.” Hứa Hiểu Tinh vừa cười vừa nói.
“Diệp Lăng Thiên, anh có dự định gì không?” Hứa Hiểu Tinh lại hỏi Diệp Lăng Thiên lần nữa.
“Tôi muốn tự mình làm chuyện làm ăn, khả năng dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì công việc này thích hợp với tôi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Buôn bán nhỏ hả? Tại sao lại đột nhiên nhớ tới kinh doanh vậy?” Hứa Hiểu Tinh cũng hơi tò mò mà nhìn Diệp Lăng Thiên, thật ra cô rất khó gán ghép Diệp Lăng Thiên cùng với một người làm ăn nhỏ liên hệ với nhau.
“Tôi phải chăm sóc cho Diệp Sương, còn phải kiếm tiền, nếu như đi làm thì thời gian là của người khác, hơn nữa tôi lại không có bằng cấp, chỉ có thể làm mấy việc nặng nhọc, tôi nghĩ tiền lương chắc chắn sẽ không cao, rất khó để duy trì, cho nên nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có thể làm chút việc kinh doanh.” Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói.
“Vậy anh đã suy nghĩ kỹ muốn làm ăn gì chưa?” Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu hỏi, Diệp Lăng Thiên nói không phải là không có lý.
“Tạm thời thì còn chưa nghĩ ra, có điều là Hiểu Tinh, có một chuyện, có lẽ là cần cô giúp đỡ một chút.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh rồi nói.
“Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra là được.” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Tôi… tôi… có lẽ cần… mượn cô một chút tiền, chuyện này tôi…” Diệp Lăng Thiên lắp bắp nói, để Diệp Lăng Thiên chủ động mở miệng nói chuyện đi vay tiền thì đây đúng là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng mà anh lại không thể không bỏ tiền được.
“Anh cần tiền để làm vốn làm ăn có đúng không?” Hứa Hiểu Tinh lập tức liền hiểu suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên. Sau đó mình thì đi đến bên cạnh xe, mở túi xách của mình ra, lấy ví tiền từ bên trong ra, lấy một tấm thẻ đưa cho Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Anh cứ cầm cái thẻ này đi, tiền tiết kiệm của tôi đều ở bên trong hết đó, chắc là có được sáu trăm triệu, anh muốn dùng bao nhiêu thì cứ tự mình lấy. Ở bên kia tôi còn có thẻ lương, tôi cũng không thiếu tiền tiêu, cứ để thẻ ở chỗ của anh, lúc nào tôi muốn dùng thì lại đến chỗ của anh lấy. Nếu như thiếu thì anh cứ nói với tôi, tôi lại nghĩ cách cho anh. À đúng rồi, mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
“Không cần nhiều như vậy đâu, tôi mới tính toán được… hơn ba mươi triệu là đủ rồi.” Diệp Lăng Thiên đã tính toán xong rồi mới nói.
“Nếu như anh đã muốn làm ăn thì bản thân cũng phải thủ một chút tiền làm vốn để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp, trong nhà cũng còn cần phải sống, anh cũng nên có chút tiền. Lúc nào nghĩ kỹ muốn làm cái gì thì nói với tôi một tiếng, khoảng thời gian này tôi tương đối bận rộn, bởi vì phải thi cử, chờ đến lúc tôi làm xong rồi thì lại đi tìm anh, tôi đi trước nha.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì bước lên xe.
“Cô chờ một lát.” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh muốn bước lên xe, vội vàng kêu.
“Sao vậy?” Hứa Hiểu Tinh kỳ quái hỏi.
“Sinh… sinh… sinh nhật của cô là lúc nào vậy?” Diệp Lăng Thiên lúng túng hỏi, Hứa Hiểu Tinh đưa cho anh một cái thẻ, nói cho anh biết mật khẩu là sinh nhật của cô ấy, nhưng mà Diệp Lăng Thiên căn bản cũng không biết sinh nhật của Hứa Hiểu Tinh là ngày nào.
Hứa Hiểu Tinh liền lập tức nổi giận, tức giận nói với Diệp Lăng Thiên: “Tự mình đoán đi, đoán không ra thì anh đừng mong dùng được tiền ở trong đây.” Nói xong liền dẫm lên chân ga mà lái xe đi.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt nhìn chiếc xe hơi nhanh chóng rời khỏi, cũng chỉ có thể cười khổ một lần nữa.
Sau khi xe chạy được một đoạn rồi, sự tức giận lúc đầu ở trên mặt của Hứa Hiểu Tinh đã thay đổi bằng một nụ cười. Diệp Lăng Thiên có thể chủ động mở miệng vay tiền với cô ấy, cái này khiến cho Hứa Hiểu Tinh cực kỳ vui vẻ. nghĩ đến chuyện này, cô ấy lại dừng xe ở ven đường, sau đó lấy điện thoại ra gửi một cái tin nhắn cho Diệp Lăng Thiên, bên trong tin nhắn chính là ngày sinh nhật của cô ấy.
Hứa Hiểu Tinh vừa mới lái xe đến dưới lầu, còn chưa đi vào cửa nhà thì điện thoại lại vang lên, người gọi điện thoại đến chính là Lý Vũ Hân.
“Sao vậy chị cả? Lúc này gọi điện thoại cho tớ là chuẩn bị làm cái gì đây?” Hứa Hiểu Tinh vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa nói với Lý Vũ Hân.
“Bà chị à, tối nay có chuyện gì không đó? Nếu không thì đến đây chơi với tớ đi, một mình tớ ở nhà thật là buồn chán quá đi thôi.” Lý Vũ Hân hỏi.
“Đáng đời cậu đó, nên phiền chán đến chết mấy người có tiền giống như cậu đi, rõ ràng là có một mình ở, lại cố chấp muốn ở một căn biệt thự lớn như thế này, buồn cũng đáng lắm đó. Ngoài cô đơn ra, có phải là còn hơi sợ hãi nữa không?” Hứa Hiểu Tinh đắc ý nói.
“Hứa Hiểu Tinh, cậu có phải là người hay không vậy hả? Căn nhà này là của ba tớ, cũng không phải là của tớ, tớ cũng không thể nào bán căn biệt thự này đi để mua một căn nhà lầu được, có qua hay là không?” Lý Vũ Hân hỏi lần nữa.
“Chị cả à, tớ thật sự không qua được đâu, gần đây rất bận, bây giờ không phải là đến cuối kỳ rồi đó ư, nhóm của bọn tớ còn phải ra đề thi, lại sắp sắp xếp làm giám thị cho kỳ thi cuối kỳ, công việc cũng nhiều, thật sự không có thời gian đâu. Nếu như một mình cậu ở nhà cảm thấy sợ hãi thì cứ lái xe đến nhà của tớ đây này, sáng tớ phải vội vàng đi làm, từ chỗ của cậu đến trường học của tớ cũng phải chạy nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ rồi.” Cuối cùng Hứa Hiểu Tinh cũng thỏa hiệp.
“Vậy cậu nói đó nha, tớ lập tức đến ngay, cậu chờ tớ đó.” Lý Vũ Hân nói xong rồi thì cúp điện thoại.
“Haiz, cô gái này thật là đáng thương, vẫn là Diệp Lăng Thiên nói rất đúng, có tiền cũng không nhất định biểu thị cho sự vui vẻ.” Sau khi Hứa Hiểu Tinh cúp điện thoại thì cảm thán một câu, sau đó liền đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hứa Hiểu Tinh vừa mới tắm xong đi ra, tóc cũng còn chưa sấy khô thì đã nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Lý Vũ Hân.
“Cậu lái xe nhanh quá đó nha, không có vượt đèn đỏ đó chứ?” Hứa Hiểu Tinh vừa lau lau tóc của mình vừa nói.
“Bây giờ xe ở trên đường cũng không nhiều.” Lý Vũ Hân nằm xuống ở trên ghế sofa.
“Sao vậy? Ở nhà một mình sợ rồi à?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Không sợ, có cái gì phải sợ đâu.”
“Vậy đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm cái gì?” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Không phải là sợ đâu, chính là… chỉ là cảm thấy hơi cô đơn. Một căn nhà lớn như vậy, mỗi lần về nhà thì chỉ có một mình, nếu như tớ không mở tivi lêm thì trong nhà cũng không hề có một chút âm thanh nào.” Lý Vũ Hân nói.
Hứa Hiểu Tinh nhìn Lý Vũ Hân rồi hỏi: “Không phải trước kia cậu vẫn sống ở nhà một mình như vậy sao? Sao lại không thấy cậu nói cô đơn vậy?”
“Thì, thì đúng là như thế, nhưng mà không biết tại sao khoảng thời gian này tớ lại có cảm giác đó.”
“Tớ thấy cậu ấy hả, là do Lăng Thiên đi rồi cho nên cậu không quen. Đáng đời cậu, ai kêu cậu lại để anh ấy đi dứt khoát như vậy chứ.”
“Hứa Hiểu Tinh, cái tên thấy sắc lại quên bạn nhà cậu, có người nào chỉa cùi chỏ ra bên ngoài giống như cậu không hả? Diệp Lăng Thiên muốn đi là do tớ ép buộc hả? Đó là do chính anh ta muốn đi, tớ cần phải giữ lại à? Chẳng lẽ anh ta muốn đi thì Lý Vũ Hân tớ còn phải khóc lóc quỳ gối cầu xin anh ta hay sao? Tớ nói cho cậu biết, đừng có tiếp tục nhắc anh ta với tớ nữa, nếu như cậu nhắc anh ta với tớ thì tớ sẽ giận cậu.” Lúc này Lý Vũ Hân liền phẫn nộ.
“Được được được, tớ không nói nữa. Cho nên nói á, đáng đời cậu cô đơn buồn tẻ. Có tắm chưa vậy? Còn chưa tắm thì nhanh chóng đi tắm đi.” Hứa Hiểu Tinh vừa cười vừa nói.
/841
|