“Mua tất cả mấy thứ này cộng lại chắc cũng mất khoảng triệu rưỡi hai triệu nhỉ, cụ thể là bao nhiêu thì tôi chưa tính rõ, nhưng chắc cũng khoảng một triệu bảy trăm nghìn. Hai người cứ ăn đi, nếu chưa no thì để tôi gọi thêm chút mỳ cho.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Oa, anh, cho dù hôm nay chúng ta đã bỏ ra một triệu bảy trăm thì chúng ta cũng kiếm được một triệu bảy rồi. Nếu mỗi ngày anh đều kiếm được một triệu bảy, một tháng sẽ là năm mươi triệu, đấy là chưa tính hôm nay anh còn không nhập nhiều hàng. Nếu anh mua nhiều hàng hơn không phải sẽ càng kiếm được nhiều hơn sao? Anh à, sao anh lại thông minh thế?” Diệp Sương tính toán một lát rồi hào hứng nói.
“Em vui mừng cái gì? Nếu như hôm nay không phải may mắn có Hứa Hiểu Tinh ở đây, thì sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Hơn nữa còn sắp nghỉ hè rồi, lúc ấy ít học sinh chúng ta còn buôn bán thế nào được.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đưa thẻ ngân hàng của mình cho Hứa Hiểu Tinh: ” Hứa Hiểu Tinh, đây là thẻ của cô. Tổng cộng tôi đã lấy ra trong đó hơn 45 triệu, mua sắm những thứ này hết vài chục triệu rồi, số tiền còn dư lại tôi vẫn đang cầm ở đây để phòng ngừa lỡ như có điều gì đó xảy ra. Đợi đến khi tôi kiếm được tiền rồi tôi sẽ trả lại cho cô.”
“Tôi đã nói anh cứ cầm đi mà, bây giờ tôi vẫn chưa tiêu gì đến tiền cả, chờ đến khi nào tôi muốn dùng thì lấy từ chỗ anh là được rồi, anh cần lấy đi.” Hứa Hiểu Tinh ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn món gì đó.
“Để tôi giữ không ổn đâu, cô vẫn nên lấy về đi.” Diệp Lăng Thiên nhìn tấm thẻ thật sự không biết phải làm thế nào, trong tấm thẻ này có 600 triệu, cứ nhận lấy như vậy, Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất không thoải mái.
“Sao thế? Tôi tin tưởng anh như vậy mà anh không tin chính mình sao? Nếu anh thật sự cầm tiền của tôi trốn mất thì tôi cũng chấp nhận thôi. Nếu Diệp Lăng Thiên mà làm việc ấy, thì ngược lại tôi còn cảm thấy rất vui, vì ít ra tôi sẽ không còn phải lo lắng anh sẽ chịu thiệt thòi vì cái tính ngay thẳng của mình nữa.” Hứa Hiểu Tinh cười ha ha nói.
Bị Hứa Hiểu Tinh nói như vậy, Diệp Lăng Thiên đang cầm tấm thẻ thật sự không biết phải nói thế nào nữa, cuối cùng bất đắc dĩ anh đành phải cầm tấm thẻ cho vào ví của mình một lần nữa.
“Lăng Thiên, tối mai nhớ phải nướng cho tôi một cái đùi dê như hôm nay tôi nghe mấy tên nhà giàu mới nổi kia nói đùi dê do anh nướng ăn vô cùng ngon, khen nó rất tuyệt vời, khen nhiều đến mức thiếu chút nữa tôi đã phải chạy đến lấy một chút ăn thử rồi, cho dù thế nào thì ngày mai tôi phải thử nghiệm món đùi dê nướng của anh mới được, tối mai tôi sẽ nhịn cơm để dành bụng sẵn. Tôi hỏi này, tay nghề nướng thịt này anh học từ đâu vậy? Trước đây khi ở trong bộ đội ngoài việc học tiếng Pháp ra còn phải học nướng đồ ăn nữa sao?” Hứa Hiểu Tinh cảm thấy rất kỳ lạ nên hỏi anh, cô luôn có cảm giác Diệp Lăng Thiên có thể làm được rất nhiều việc.
“Chị dâu, vậy là chị không biết rồi, tay nghề nướng đồ ăn này của anh trai em là vừa mới học được đấy. Chị không biết đâu, mấy ngày trước đồ ăn anh ấy nước ra cho em ăn là em nhổ ra ngay, từ mười ngày trước em đã bắt đầu phải ăn đồ nướng thay cơm rồi, mỗi tối em đều không biết anh ấy mang từ đâu về một đống đồ nướng, xong không nấu cơm cho em, mỗi ngày đều ăn đồ nướng. Sau này thì tự mình mua một cái bếp lò về nướng, suốt ngày nướng đồ. Trước đây chỉ có buổi tối mới ăn đồ nướng thôi, sau này một ngày ba bữa đã đổi hết thành đồ nướng rồi.”
“Lúc ban đầu mới học cách nướng đúng là rất khó nuốt, em ăn vào là muốn phun ra, sau này không biết thế nào càng nướng càng thấy ngon. Thật ra lúc ấy em cũng ngốc thật, lẽ ra phải đoán ra được anh đang chuẩn bị bán đồ nướng chứ, haiz, bây giờ em mới nhận ra mình ngốc thật đấy.” Diệp Sương tự nói lẩm bẩm, sau đó mói phát hiện ra là mình ngốc.
Ba người vừa nói vừa cười một lát nữa, sau đó Hứa Hiểu Tinh ăn xong muốn ra về thì Diệp Lăng Thiên đứng dậy tiễn cô ra ngoài.
“Anh có mệt không? Nếu mệt thì về nghỉ đi, không sao đâu, không phải tiễn tôi.” Lúc xuống lầu Hứa Hiểu Tinh nói với Diệp Lăng Thiên.
“Để tôi tiễn cô, chỗ này không có đèn bên ngoài rất tối, hơn nữa cũng rối loạn, khu vực này có rất nhiều người xấu, không an toàn.” Diệp Lăng Thiên nói với cô. Trong mỗi thành phố đều có những khu như vậy, nơi dành cho người vô gia cư và những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.
“Anh lo lắng cho tôi à?” Hứa Hiểu Tinh vui vẻ nói.
Diệp Lăng Thiên hơi sững sờ, anh không biết nên trả lời lại thế nào, chỉ ậm ừ một tiếng. Bởi vì đúng là bản thân anh có lo lắng cho Hứa Hiểu Tinh, nếu không thì sao anh phải tiễn cô chứ? Chẳng qua anh cảm thấy hai chữ lo lắng trong lời cô nói khác với sự lo lắng mà anh đang nghĩ.
“Lăng Thiên, anh không định sẽ bán đồ nướng như thế này mãi chứ?” Hứa Hiểu Tinh nhẹ nhàng hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi cảm thấy làm công việc này cũng rất tốt mà, chỉ cần làm tốt, thì tôi nghĩ cũng có thể kiếm được tiền.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên trả lời. . đam mỹ hài
“Ừ, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, cho dù anh làm gì tôi đều ủng hộ anh, cũng luôn tin tưởng anh nhất định có thể làm được tốt nhất. Nhưng mà, tôi hy vọng anh có thể để ý đến sức khỏe của mình, nếu như anh vẫn luôn dốc hết sức làm việc liều mạng như hôm nay, thì sớm muộn gì cơ thể của anh cũng không chịu nổi. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, nếu như anh làm cho sức khỏe của mình trở nên yếu kém thì còn dựa vào cái gì để kiếm tiền?”
“Thật ra trên suốt quãng đường đi tôi đã cẩn thận nghĩ thay anh rồi, tạm thời anh cứ làm việc này đi, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, anh có thể mở quầy bán hàng một tháng, một năm, nhưng không thể mở cả đời chứ? Hơn nữa mỗi ngày đều làm như vậy anh không cảm thấy quá mệt sao?”
“Mặt khác, theo tôi biết, thì con đường này sắp bị phá bỏ chuyển đi nơi khác rồi, đối với tình hình ở chỗ này, trường học đối diện vô cùng không hài lòng, thậm chí còn cho rằng chỗ này làm ảnh hưởng đến bộ mặt tốt đẹp của thành phố, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến hình tượng của mấy trường đại học xung quanh đây. Cho nên, những trường học quanh đây kiên quyết không cho phép con đường bán hàng rong này xuất hiện nữa, tôi nghe được từ chỗ mấy người lãnh đạo trong trường, mấy tháng nữa con đường này sẽ bị phá bỏ chuyển đi chỗ khác, sau đó sẽ xây dựng một hành lang học tập văn hóa ở chỗ này, hai bên sẽ treo tranh ảnh và giới thiệu về những nhân vật nổi tiếng. Đến lúc ấy thì anh sẽ không còn chỗ bán hàng nữa, cho nên anh nghĩ cách khác sớm một chút đi.”
“Theo ý của tôi, thì anh nên tìm một địa điểm thuê để mở quán đồ nướng, làm ăn có đường lối quy củ như vậy thì sau này anh cũng không mệt mỏi nữa, mỗi ngày khỏi phải kéo nhiều đồ đạc chạy đi chạy lại như vậy, hơn nữa khách hàng cũng cảm thấy như vậy tốt hơn bây giờ nhiều. Tốt nhất là thuê ở gần trường học. Chỗ này gần trường học của tôi nên tôi cũng quen biết với vài người, có thể giúp anh tìm được vị trí tương đối khá. dù sao khu vực quanh đây cũng đều thuộc về trường học của chúng tôi cả, anh cảm thấy thế nào?” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cẩn thận suy nghĩ về những lời Hứa Hiểu Tinh nói một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Cô nói rất đúng, dù sao thì việc bán hàng rong cũng không phải kế lâu dài, tìm được một cửa hàng đúng là tốt hơn nhiều, nhưng mà tạm thời tôi không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa tôi cũng chưa quen việc mở cửa hàng, đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, chờ mấy tháng nữa sau khi tôi quen việc cũng có tiền rồi thì tính tiếp.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút rồi nói.
“Oa, anh, cho dù hôm nay chúng ta đã bỏ ra một triệu bảy trăm thì chúng ta cũng kiếm được một triệu bảy rồi. Nếu mỗi ngày anh đều kiếm được một triệu bảy, một tháng sẽ là năm mươi triệu, đấy là chưa tính hôm nay anh còn không nhập nhiều hàng. Nếu anh mua nhiều hàng hơn không phải sẽ càng kiếm được nhiều hơn sao? Anh à, sao anh lại thông minh thế?” Diệp Sương tính toán một lát rồi hào hứng nói.
“Em vui mừng cái gì? Nếu như hôm nay không phải may mắn có Hứa Hiểu Tinh ở đây, thì sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Hơn nữa còn sắp nghỉ hè rồi, lúc ấy ít học sinh chúng ta còn buôn bán thế nào được.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đưa thẻ ngân hàng của mình cho Hứa Hiểu Tinh: ” Hứa Hiểu Tinh, đây là thẻ của cô. Tổng cộng tôi đã lấy ra trong đó hơn 45 triệu, mua sắm những thứ này hết vài chục triệu rồi, số tiền còn dư lại tôi vẫn đang cầm ở đây để phòng ngừa lỡ như có điều gì đó xảy ra. Đợi đến khi tôi kiếm được tiền rồi tôi sẽ trả lại cho cô.”
“Tôi đã nói anh cứ cầm đi mà, bây giờ tôi vẫn chưa tiêu gì đến tiền cả, chờ đến khi nào tôi muốn dùng thì lấy từ chỗ anh là được rồi, anh cần lấy đi.” Hứa Hiểu Tinh ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn món gì đó.
“Để tôi giữ không ổn đâu, cô vẫn nên lấy về đi.” Diệp Lăng Thiên nhìn tấm thẻ thật sự không biết phải làm thế nào, trong tấm thẻ này có 600 triệu, cứ nhận lấy như vậy, Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất không thoải mái.
“Sao thế? Tôi tin tưởng anh như vậy mà anh không tin chính mình sao? Nếu anh thật sự cầm tiền của tôi trốn mất thì tôi cũng chấp nhận thôi. Nếu Diệp Lăng Thiên mà làm việc ấy, thì ngược lại tôi còn cảm thấy rất vui, vì ít ra tôi sẽ không còn phải lo lắng anh sẽ chịu thiệt thòi vì cái tính ngay thẳng của mình nữa.” Hứa Hiểu Tinh cười ha ha nói.
Bị Hứa Hiểu Tinh nói như vậy, Diệp Lăng Thiên đang cầm tấm thẻ thật sự không biết phải nói thế nào nữa, cuối cùng bất đắc dĩ anh đành phải cầm tấm thẻ cho vào ví của mình một lần nữa.
“Lăng Thiên, tối mai nhớ phải nướng cho tôi một cái đùi dê như hôm nay tôi nghe mấy tên nhà giàu mới nổi kia nói đùi dê do anh nướng ăn vô cùng ngon, khen nó rất tuyệt vời, khen nhiều đến mức thiếu chút nữa tôi đã phải chạy đến lấy một chút ăn thử rồi, cho dù thế nào thì ngày mai tôi phải thử nghiệm món đùi dê nướng của anh mới được, tối mai tôi sẽ nhịn cơm để dành bụng sẵn. Tôi hỏi này, tay nghề nướng thịt này anh học từ đâu vậy? Trước đây khi ở trong bộ đội ngoài việc học tiếng Pháp ra còn phải học nướng đồ ăn nữa sao?” Hứa Hiểu Tinh cảm thấy rất kỳ lạ nên hỏi anh, cô luôn có cảm giác Diệp Lăng Thiên có thể làm được rất nhiều việc.
“Chị dâu, vậy là chị không biết rồi, tay nghề nướng đồ ăn này của anh trai em là vừa mới học được đấy. Chị không biết đâu, mấy ngày trước đồ ăn anh ấy nước ra cho em ăn là em nhổ ra ngay, từ mười ngày trước em đã bắt đầu phải ăn đồ nướng thay cơm rồi, mỗi tối em đều không biết anh ấy mang từ đâu về một đống đồ nướng, xong không nấu cơm cho em, mỗi ngày đều ăn đồ nướng. Sau này thì tự mình mua một cái bếp lò về nướng, suốt ngày nướng đồ. Trước đây chỉ có buổi tối mới ăn đồ nướng thôi, sau này một ngày ba bữa đã đổi hết thành đồ nướng rồi.”
“Lúc ban đầu mới học cách nướng đúng là rất khó nuốt, em ăn vào là muốn phun ra, sau này không biết thế nào càng nướng càng thấy ngon. Thật ra lúc ấy em cũng ngốc thật, lẽ ra phải đoán ra được anh đang chuẩn bị bán đồ nướng chứ, haiz, bây giờ em mới nhận ra mình ngốc thật đấy.” Diệp Sương tự nói lẩm bẩm, sau đó mói phát hiện ra là mình ngốc.
Ba người vừa nói vừa cười một lát nữa, sau đó Hứa Hiểu Tinh ăn xong muốn ra về thì Diệp Lăng Thiên đứng dậy tiễn cô ra ngoài.
“Anh có mệt không? Nếu mệt thì về nghỉ đi, không sao đâu, không phải tiễn tôi.” Lúc xuống lầu Hứa Hiểu Tinh nói với Diệp Lăng Thiên.
“Để tôi tiễn cô, chỗ này không có đèn bên ngoài rất tối, hơn nữa cũng rối loạn, khu vực này có rất nhiều người xấu, không an toàn.” Diệp Lăng Thiên nói với cô. Trong mỗi thành phố đều có những khu như vậy, nơi dành cho người vô gia cư và những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.
“Anh lo lắng cho tôi à?” Hứa Hiểu Tinh vui vẻ nói.
Diệp Lăng Thiên hơi sững sờ, anh không biết nên trả lời lại thế nào, chỉ ậm ừ một tiếng. Bởi vì đúng là bản thân anh có lo lắng cho Hứa Hiểu Tinh, nếu không thì sao anh phải tiễn cô chứ? Chẳng qua anh cảm thấy hai chữ lo lắng trong lời cô nói khác với sự lo lắng mà anh đang nghĩ.
“Lăng Thiên, anh không định sẽ bán đồ nướng như thế này mãi chứ?” Hứa Hiểu Tinh nhẹ nhàng hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi cảm thấy làm công việc này cũng rất tốt mà, chỉ cần làm tốt, thì tôi nghĩ cũng có thể kiếm được tiền.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên trả lời. . đam mỹ hài
“Ừ, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, cho dù anh làm gì tôi đều ủng hộ anh, cũng luôn tin tưởng anh nhất định có thể làm được tốt nhất. Nhưng mà, tôi hy vọng anh có thể để ý đến sức khỏe của mình, nếu như anh vẫn luôn dốc hết sức làm việc liều mạng như hôm nay, thì sớm muộn gì cơ thể của anh cũng không chịu nổi. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, nếu như anh làm cho sức khỏe của mình trở nên yếu kém thì còn dựa vào cái gì để kiếm tiền?”
“Thật ra trên suốt quãng đường đi tôi đã cẩn thận nghĩ thay anh rồi, tạm thời anh cứ làm việc này đi, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, anh có thể mở quầy bán hàng một tháng, một năm, nhưng không thể mở cả đời chứ? Hơn nữa mỗi ngày đều làm như vậy anh không cảm thấy quá mệt sao?”
“Mặt khác, theo tôi biết, thì con đường này sắp bị phá bỏ chuyển đi nơi khác rồi, đối với tình hình ở chỗ này, trường học đối diện vô cùng không hài lòng, thậm chí còn cho rằng chỗ này làm ảnh hưởng đến bộ mặt tốt đẹp của thành phố, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến hình tượng của mấy trường đại học xung quanh đây. Cho nên, những trường học quanh đây kiên quyết không cho phép con đường bán hàng rong này xuất hiện nữa, tôi nghe được từ chỗ mấy người lãnh đạo trong trường, mấy tháng nữa con đường này sẽ bị phá bỏ chuyển đi chỗ khác, sau đó sẽ xây dựng một hành lang học tập văn hóa ở chỗ này, hai bên sẽ treo tranh ảnh và giới thiệu về những nhân vật nổi tiếng. Đến lúc ấy thì anh sẽ không còn chỗ bán hàng nữa, cho nên anh nghĩ cách khác sớm một chút đi.”
“Theo ý của tôi, thì anh nên tìm một địa điểm thuê để mở quán đồ nướng, làm ăn có đường lối quy củ như vậy thì sau này anh cũng không mệt mỏi nữa, mỗi ngày khỏi phải kéo nhiều đồ đạc chạy đi chạy lại như vậy, hơn nữa khách hàng cũng cảm thấy như vậy tốt hơn bây giờ nhiều. Tốt nhất là thuê ở gần trường học. Chỗ này gần trường học của tôi nên tôi cũng quen biết với vài người, có thể giúp anh tìm được vị trí tương đối khá. dù sao khu vực quanh đây cũng đều thuộc về trường học của chúng tôi cả, anh cảm thấy thế nào?” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cẩn thận suy nghĩ về những lời Hứa Hiểu Tinh nói một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Cô nói rất đúng, dù sao thì việc bán hàng rong cũng không phải kế lâu dài, tìm được một cửa hàng đúng là tốt hơn nhiều, nhưng mà tạm thời tôi không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa tôi cũng chưa quen việc mở cửa hàng, đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, chờ mấy tháng nữa sau khi tôi quen việc cũng có tiền rồi thì tính tiếp.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút rồi nói.
/841
|