Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm bắt đầu mỗi ngày đều bận bịu trong cửa hàng Giải Phóng. Cửa hàng Giải Phóng là cửa hàng Diệp Lăng Thiên bỏ ra nhiều tâm huyết nhất, không vì lý do gì khác, mà vì anh đầu tư rất lớn vào cửa hàng này. Diệp Lăng Thiên cầm lấy bảng thu chi của toàn bộ cửa hàng Giải Phóng, tổng cộng anh đã đầu tư vào cửa hàng Giải Phóng hai mươi mốt tỷ sáu trăm triệu đồng, có thể nói là nhiều hơn con số mà trước kia Diệp Lăng Thiên đã ước lượng. Hiện trên sổ sách của công ty chỉ còn lại một ít vốn lưu động bình thường, phần lớn tiền đã đầu tư vào cửa hàng Giải Phóng rồi, nên với Diệp Lăng Thiên mà nói, cửa hàng Giải Phóng chỉ có thể thành công không thể thất bại.
Sự kiên cường của Lý Vũ Hân khiến Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi giật mình, theo như Hứa Hiểu Tinh nói thì Lý Vũ Hân rất ổn, hàng ngày cô vẫn làm việc bình thường, chỉ là, lượng công việc có chút kinh người. Cô gần như dồn toàn bộ tinh lực vào công việc, hầu như tối nào cũng tăng ca đến hơn chín giờ mới về, vừa rạng sáng hôm sau lại đi, ngày nào cũng vậy. Diệp Lăng Thiên hiểu suy nghĩ của Lý Vũ Hân, nên nhìn thấy Lý Vũ Hân như vậy anh cũng cảm thấy hết sức yên tâm.
Một tháng sau, đúng thời hạn đã định, cửa hàng Giải Phóng khai trương. Vì cửa hàng này mà Diệp Lăng Thiên đã bận rộn mất hơn hai tháng, tất nhiên, công sức anh bỏ ra là đáng giá. Cửa hàng này là cửa hàng có quy mô lớn nhất, cao cấp nhất trong ba cửa hàng của Diệp Lăng Thiên, đồng thời cũng là cửa hàng có nhiều nhân viên nhất.
Trước khi khai trương, Diệp Lăng Thiên đã dùng hơn nửa tháng để quảng cáo, phát tờ rơi, quảng cáo trên màn hình quảng cáo của quảng trường v.v…, mà ngày khai trương, công ty quảng cáo lại tiếp tục quảng cáo cho cửa hàng này, chỉ là hoạt động lần này có khác trước. Phía công ty quảng cáo giúp Diệp Lăng Thiên tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ ngay tại cổng công ty, quy mô không lớn. Tổng cộng cũng chỉ có ba ca sĩ, mỗi ca sĩ hát hai bài, tất nhiên, không phải là ca sĩ nổi tiếng, cộng thêm một màn ảo thuật và hai điệu múa. Phần lớn thời gian còn lại đều là người chủ trì giới thiệu và tuyên truyền cho cửa hàng của Diệp Lăng Thiên, hiệu quả khá tốt, tập trung khá đông người.
Cường độ tuyên truyền trước khi khai trương rất dày đặc. Diệp Lăng Thiên đã bỏ ra trọn vẹn bốn tỷ hai tiền phí cho lần tuyên truyền này, nên tổng đầu tư vào cửa hàng đã lên đến con số kỷ lục hai mươi hai tỷ tám trăm triệu đồng.
Cửa hàng đã có Vương Lực phụ trách toàn bộ, nên Diệp Lăng Thiên đi lòng vòng tầng trên tầng dưới, vừa đi vừa hút thuốc, thật ra trong lòng anh hết sức căng thẳng.
Thành quả ngày đầu tiên rất quan trọng, về cơ bản lượng tiêu thụ của mấy ngày khai trương sẽ đại biểu cho lượng tiêu thụ sau này của cửa hàng. Dù sao, việc kinh doanh ăn uống có quan hệ rất mật thiết với lưu lượng, về cơ bản, một ngày có chừng nào người tới ăn cơm thì nếu không có gì bất ngờ mỗi ngày cũng sẽ có chừng đó khách hàng.
Cũng may, Diệp Lăng Thiên rất có lòng tin với thương hiệu cửa hàng mình, trải qua gần một năm, món nướng của cựu chiến binh khá được lớp thanh nhiên thành phố A ưa thích, nên anh không hề lo lắng kinh doanh ế ẩm.
Diệp Lăng Thiên cố ý chọn thời điểm khai trương là vào thứ bảy, vì theo kinh nghiệm thì thứ bảy là thời điểm quảng trường đông đúc nhất.
Vì đã có kinh nghiệm nên ngày khai trương mọi việc đều được thực hiện rất thuận lợi, không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Hôm đó, Diệp Lăng Thiên ở lại cửa hàng Giải Phóng đến tận hai giờ đêm. Sau khi tan làm, các nhân viên đã về hết, Diệp Lăng Thiên mới cùng Vương Lực ngồi trong phòng làm việc, nghe Vương Lực tập hợp, sau đó nói về tình hình ngày hôm nay.
“Hôm nay, doanh thu là hơn năm trăm bốn mươi sáu triệu.” Vương Lực vừa dùng túi văn kiện sắp xếp cẩn thận doanh thu ngày hôm nay vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
“Năm trăm bốn mươi sáu triệu à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày. Anh không hài lòng lắm với con số này. Doanh thu này tương đương với của cửa hàng Xuân Thiên, nhưng chi phí hàng tháng cho cửa hàng này cao hơn cửa hàng Xuân Thiên khá nhiều. Mặt khác, đầu tư vào đây gấp đôi đầu tư vào Xuân Thiên, nên doanh thu này chỉ có thể coi là tạm được mà thôi.
“Hình như không tốt lắm, cậu đã từng tính toán hàng tháng chúng ta chi vào cửa hàng này bao nhiêu chưa?” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc hỏi Vương Lực.
“Nếu cộng thêm tiền thuê, thì chi phí hàng tháng vào khoảng sáu tỷ đến sáu tỷ ba. Vì hôm nay là thứ bảy, nên nếu dựa vào doanh thu hôm nay mà tính thì doanh thu một tháng của chúng ta chưa được mười sáu tỷ năm trăm triệu đồng, có lẽ chỉ được mười lăm tỷ, một tháng có lẽ cửa hàng này của chúng ta lãi được khoảng hai tỷ tư.” Vương Lực chậm rãi tính.
Nghe vậy, Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Như vậy là tương đương với cửa hàng Du Lâm, tạm được rồi, ít nhất một tháng vẫn có thể kiếm được khá nhiều tiền, ít nhất không bị lỗ, đúng không?”
“Anh Diệp, tôi cảm thấy, chúng ta không thể dùng doanh thu hôm nay để tính, chúng ta phải xem doanh thu một tuần nữa rồi tính mới là hợp lý nhất, tốt nhất sau một tháng rồi tính. Nếu tôi đoán không sai, thì doanh thu của cửa hàng này sẽ càng ngày càng cao, hoàn toàn có thể đạt được doanh thu mỗi ngày lên đến sáu trăm chín mươi triệu đến bảy trăm hai mươi triệu.” Vương Lực chậm rãi phân tích.
“Tại sao?”
“Theo như thành tích khai trương của cửa hàng Xuân Thiên thì doanh thu ngày khai trương của cửa hàng Xuân Thiên cũng không phải hết sức lý tưởng. Khi đó, chúng ta cảm thấy có vẻ khá tốt nhưng trên thực tế là vì chúng ta đã phát phiếu chiết khấu, ngày đầu tiên chúng ta đã nhận được khoản chiết khấu mấy trăm triệu, nên nếu chúng ta trừ đi khoản chiết khấu từ doanh thu ngày đầu tiên của cửa hàng Xuân Thiên thì sẽ nhận ra thật ra cũng không tốt lắm. Nên tôi cảm thấy, sau này cửa hàng này của chúng ta sẽ càng ngày càng làm ăn phát đạt. Mặt khác, tôi nói như vậy là có lý do của nó. Hôm nay mặc dù đã đi vào hoạt động rồi, được đánh giá khá tốt, nhưng hầu hết mọi người đã sớm có kế hoạch buổi trưa muốn ăn gì buổi tối muốn ăn gì, bởi vì chúng ta vừa khai trương, nên chắc chắn chúng ta không có trong kế hoạch của bọn họ. Mặt khác …” Vương Lực chậm rãi phân tích.
“Cậu phân tích rất có lý, dù thế nào, thì với tình hình hôm nay mà nói, việc đầu tư vào cửa hàng này của chúng ta đã thành công. Xét từ góc độ đầu tư hai mươi tư tỷ mà thu được lợi nhuận hàng tháng là hai tỷ mốt thì khoản đầu tư này cũng không tệ, tối thiểu, chỉ cần hơn một năm là có thể thu được vốn. Được rồi, tình hình cụ thể để sau này hãy xem xét, tan làm rồi, cậu về nhà đi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười, sau đó rời đi.
Hai ngày tiếp theo, Diệp Lăng Thiên vẫn đến công ty làm việc, tình hình đúng như Vương Lực đã dự đoán, việc làm ăn của cửa hàng Giải Phóng đúng là đã từ từ có biến chuyển tốt, sau một tuần, doanh thu mỗi ngày tăng lên đến khoảng sáu trăm sáu mươi đến sáu trăm chín mươi triệu, thứ bảy có thể tới bảy trăm năm mươi triệu, có vẻ rất tốt, cứ theo đà này thì lợi nhuận hàng tháng có thể đạt tới bốn tỷ tám, như vậy là rất tốt rồi. Mặc dù vẫn ngang với cửa hàng Xuân Thiên, nhưng Diệp Lăng Thiên không cảm thấy bất ngờ, cửa hàng Xuân Thiên là cửa hàng đầu tiên. Diệp Lăng Thiên không có khả năng khiến mỗi cửa hàng hàng tháng đều có thể kiếm nhiều tiền như cửa hàng Xuân Thiên. Có một điều chắc chắn là càng nhiều cửa hàng thì càng không thể thu được lợi nhuận đầy đủ. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Lăng Thiên xác định số lượng chi nhánh không thể vượt quá tám đến mười cửa hàng. Dù sao, thị trường giống như chiếc bánh gatô, bánh gatô chỉ lớn chừng đó, nếu anh chia cho càng nhiều người thì phần mỗi người được chia càng ít đi.
Sự kiên cường của Lý Vũ Hân khiến Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi giật mình, theo như Hứa Hiểu Tinh nói thì Lý Vũ Hân rất ổn, hàng ngày cô vẫn làm việc bình thường, chỉ là, lượng công việc có chút kinh người. Cô gần như dồn toàn bộ tinh lực vào công việc, hầu như tối nào cũng tăng ca đến hơn chín giờ mới về, vừa rạng sáng hôm sau lại đi, ngày nào cũng vậy. Diệp Lăng Thiên hiểu suy nghĩ của Lý Vũ Hân, nên nhìn thấy Lý Vũ Hân như vậy anh cũng cảm thấy hết sức yên tâm.
Một tháng sau, đúng thời hạn đã định, cửa hàng Giải Phóng khai trương. Vì cửa hàng này mà Diệp Lăng Thiên đã bận rộn mất hơn hai tháng, tất nhiên, công sức anh bỏ ra là đáng giá. Cửa hàng này là cửa hàng có quy mô lớn nhất, cao cấp nhất trong ba cửa hàng của Diệp Lăng Thiên, đồng thời cũng là cửa hàng có nhiều nhân viên nhất.
Trước khi khai trương, Diệp Lăng Thiên đã dùng hơn nửa tháng để quảng cáo, phát tờ rơi, quảng cáo trên màn hình quảng cáo của quảng trường v.v…, mà ngày khai trương, công ty quảng cáo lại tiếp tục quảng cáo cho cửa hàng này, chỉ là hoạt động lần này có khác trước. Phía công ty quảng cáo giúp Diệp Lăng Thiên tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ ngay tại cổng công ty, quy mô không lớn. Tổng cộng cũng chỉ có ba ca sĩ, mỗi ca sĩ hát hai bài, tất nhiên, không phải là ca sĩ nổi tiếng, cộng thêm một màn ảo thuật và hai điệu múa. Phần lớn thời gian còn lại đều là người chủ trì giới thiệu và tuyên truyền cho cửa hàng của Diệp Lăng Thiên, hiệu quả khá tốt, tập trung khá đông người.
Cường độ tuyên truyền trước khi khai trương rất dày đặc. Diệp Lăng Thiên đã bỏ ra trọn vẹn bốn tỷ hai tiền phí cho lần tuyên truyền này, nên tổng đầu tư vào cửa hàng đã lên đến con số kỷ lục hai mươi hai tỷ tám trăm triệu đồng.
Cửa hàng đã có Vương Lực phụ trách toàn bộ, nên Diệp Lăng Thiên đi lòng vòng tầng trên tầng dưới, vừa đi vừa hút thuốc, thật ra trong lòng anh hết sức căng thẳng.
Thành quả ngày đầu tiên rất quan trọng, về cơ bản lượng tiêu thụ của mấy ngày khai trương sẽ đại biểu cho lượng tiêu thụ sau này của cửa hàng. Dù sao, việc kinh doanh ăn uống có quan hệ rất mật thiết với lưu lượng, về cơ bản, một ngày có chừng nào người tới ăn cơm thì nếu không có gì bất ngờ mỗi ngày cũng sẽ có chừng đó khách hàng.
Cũng may, Diệp Lăng Thiên rất có lòng tin với thương hiệu cửa hàng mình, trải qua gần một năm, món nướng của cựu chiến binh khá được lớp thanh nhiên thành phố A ưa thích, nên anh không hề lo lắng kinh doanh ế ẩm.
Diệp Lăng Thiên cố ý chọn thời điểm khai trương là vào thứ bảy, vì theo kinh nghiệm thì thứ bảy là thời điểm quảng trường đông đúc nhất.
Vì đã có kinh nghiệm nên ngày khai trương mọi việc đều được thực hiện rất thuận lợi, không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Hôm đó, Diệp Lăng Thiên ở lại cửa hàng Giải Phóng đến tận hai giờ đêm. Sau khi tan làm, các nhân viên đã về hết, Diệp Lăng Thiên mới cùng Vương Lực ngồi trong phòng làm việc, nghe Vương Lực tập hợp, sau đó nói về tình hình ngày hôm nay.
“Hôm nay, doanh thu là hơn năm trăm bốn mươi sáu triệu.” Vương Lực vừa dùng túi văn kiện sắp xếp cẩn thận doanh thu ngày hôm nay vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
“Năm trăm bốn mươi sáu triệu à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày. Anh không hài lòng lắm với con số này. Doanh thu này tương đương với của cửa hàng Xuân Thiên, nhưng chi phí hàng tháng cho cửa hàng này cao hơn cửa hàng Xuân Thiên khá nhiều. Mặt khác, đầu tư vào đây gấp đôi đầu tư vào Xuân Thiên, nên doanh thu này chỉ có thể coi là tạm được mà thôi.
“Hình như không tốt lắm, cậu đã từng tính toán hàng tháng chúng ta chi vào cửa hàng này bao nhiêu chưa?” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc hỏi Vương Lực.
“Nếu cộng thêm tiền thuê, thì chi phí hàng tháng vào khoảng sáu tỷ đến sáu tỷ ba. Vì hôm nay là thứ bảy, nên nếu dựa vào doanh thu hôm nay mà tính thì doanh thu một tháng của chúng ta chưa được mười sáu tỷ năm trăm triệu đồng, có lẽ chỉ được mười lăm tỷ, một tháng có lẽ cửa hàng này của chúng ta lãi được khoảng hai tỷ tư.” Vương Lực chậm rãi tính.
Nghe vậy, Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Như vậy là tương đương với cửa hàng Du Lâm, tạm được rồi, ít nhất một tháng vẫn có thể kiếm được khá nhiều tiền, ít nhất không bị lỗ, đúng không?”
“Anh Diệp, tôi cảm thấy, chúng ta không thể dùng doanh thu hôm nay để tính, chúng ta phải xem doanh thu một tuần nữa rồi tính mới là hợp lý nhất, tốt nhất sau một tháng rồi tính. Nếu tôi đoán không sai, thì doanh thu của cửa hàng này sẽ càng ngày càng cao, hoàn toàn có thể đạt được doanh thu mỗi ngày lên đến sáu trăm chín mươi triệu đến bảy trăm hai mươi triệu.” Vương Lực chậm rãi phân tích.
“Tại sao?”
“Theo như thành tích khai trương của cửa hàng Xuân Thiên thì doanh thu ngày khai trương của cửa hàng Xuân Thiên cũng không phải hết sức lý tưởng. Khi đó, chúng ta cảm thấy có vẻ khá tốt nhưng trên thực tế là vì chúng ta đã phát phiếu chiết khấu, ngày đầu tiên chúng ta đã nhận được khoản chiết khấu mấy trăm triệu, nên nếu chúng ta trừ đi khoản chiết khấu từ doanh thu ngày đầu tiên của cửa hàng Xuân Thiên thì sẽ nhận ra thật ra cũng không tốt lắm. Nên tôi cảm thấy, sau này cửa hàng này của chúng ta sẽ càng ngày càng làm ăn phát đạt. Mặt khác, tôi nói như vậy là có lý do của nó. Hôm nay mặc dù đã đi vào hoạt động rồi, được đánh giá khá tốt, nhưng hầu hết mọi người đã sớm có kế hoạch buổi trưa muốn ăn gì buổi tối muốn ăn gì, bởi vì chúng ta vừa khai trương, nên chắc chắn chúng ta không có trong kế hoạch của bọn họ. Mặt khác …” Vương Lực chậm rãi phân tích.
“Cậu phân tích rất có lý, dù thế nào, thì với tình hình hôm nay mà nói, việc đầu tư vào cửa hàng này của chúng ta đã thành công. Xét từ góc độ đầu tư hai mươi tư tỷ mà thu được lợi nhuận hàng tháng là hai tỷ mốt thì khoản đầu tư này cũng không tệ, tối thiểu, chỉ cần hơn một năm là có thể thu được vốn. Được rồi, tình hình cụ thể để sau này hãy xem xét, tan làm rồi, cậu về nhà đi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười, sau đó rời đi.
Hai ngày tiếp theo, Diệp Lăng Thiên vẫn đến công ty làm việc, tình hình đúng như Vương Lực đã dự đoán, việc làm ăn của cửa hàng Giải Phóng đúng là đã từ từ có biến chuyển tốt, sau một tuần, doanh thu mỗi ngày tăng lên đến khoảng sáu trăm sáu mươi đến sáu trăm chín mươi triệu, thứ bảy có thể tới bảy trăm năm mươi triệu, có vẻ rất tốt, cứ theo đà này thì lợi nhuận hàng tháng có thể đạt tới bốn tỷ tám, như vậy là rất tốt rồi. Mặc dù vẫn ngang với cửa hàng Xuân Thiên, nhưng Diệp Lăng Thiên không cảm thấy bất ngờ, cửa hàng Xuân Thiên là cửa hàng đầu tiên. Diệp Lăng Thiên không có khả năng khiến mỗi cửa hàng hàng tháng đều có thể kiếm nhiều tiền như cửa hàng Xuân Thiên. Có một điều chắc chắn là càng nhiều cửa hàng thì càng không thể thu được lợi nhuận đầy đủ. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Lăng Thiên xác định số lượng chi nhánh không thể vượt quá tám đến mười cửa hàng. Dù sao, thị trường giống như chiếc bánh gatô, bánh gatô chỉ lớn chừng đó, nếu anh chia cho càng nhiều người thì phần mỗi người được chia càng ít đi.
/841
|