“Nghe… nghe… đi” Lý Vũ Hân đẩy Diệp Lăng Thiên ra, thở hổn hển nói.
Tâm trạng Diệp Lăng Thiên lúc này cực kỳ chán nản, cuối cùng anh vẫn đè lên phía sau Lý Vũ Hân, vươn tay cầm lấy điện thoại rồi nhìn dãy số trên đó, Diệp Lăng Thiên lập tức tỉnh táo lại. Anh xoay người xuống khỏi người Lý Vũ Hân, ôm lấy cô rồi nằm xuống bên cạnh.
Nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đã đoán được là ai, mặt cô vẫn chưa hết đỏ, nhưng trong lòng đã bình tĩnh lại, cô hỏi: “Là Hiểu Tinh ư?”
“Đúng thế.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Vậy anh nghe đi, tôi đi đây, không được nói chuyện của tôi với anh cho cô ấy, nghe thấy chưa?” Lý Vũ Hân nói nhanh rồi xuống giường, chuẩn bị đi tìm quần áo.
Nhưng Diệp Lăng Thiên lại đột nhiên ôm cô vào lòng rồi nói: “Tối nay em đừng đi, ở lại với tôi.”
Lý Vũ Hân được Diệp Lăng Thiên ôm vào lòng thì lập tức yên tĩnh trở lại, không còn ý định rời đi nữa, vốn dĩ cô cũng muốn ở bên Diệp Lăng Thiên, sự dịu dàng giữa những người yêu nhau là viên kẹo ngọt nhất trên đời này, sao cô nỡ rời đi? Được vòng tay khoẻ khoắn của Diệp Lăng Thiên ôm vào lòng, cô lập tức từ bỏ sự kiên trì vừa rồi, nằm trong vòng tay anh như một chú cừu nhỏ, ôm chặt lấy cơ thể nóng ấm ấy nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn.
Diệp Lăng Thiên ôm Lý Vũ Hân, nhìn điện thoại, cuối cùng ấn nút trả lời.
“Anh ngủ chưa?” Giọng nói đã lâu không nghe thấy của Hứa Hiểu Tinh vang lên từ trong điện thoại, xa lạ mà lại quen thuộc.
“Ừm.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân trong lòng, trả lời lập lờ nước đôi.
“Sinh nhật vui vẻ, thành phố Y lúc này chắc đã qua mười hai giờ rồi nhỉ, tôi không chúc sớm chứ?” Hứa Hiểu Tinh cười.
“Gần một giờ rồi, cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ Lý Vũ Hân mua cho mình rồi nói.
“Cảm ơn cái gì? Năm ngoái khi tôi sinh nhật chẳng phải cũng có anh ở bên sao? Chỉ là năm nay tôi không thể đón sinh nhật cùng anh được nữa, chỉ đành gọi điện chúc mừng sinh nhật anh, nhưng anh có Vũ Hân ở bên rồi đúng không, Vũ Hân đâu? Cũng ngủ rồi à?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, thấy cô đang trừng mắt nhìn mình sau đó chỉ tay vào phòng của cô ở bên cạnh.
Diệp Lăng Thiên hiểu ý của Lý Vũ Hân, anh trả lời: “Chắc là ngủ rồi, cô ấy ở phòng bên.”
“Người phụ nữ đáng chết này, lẽ nào không chúc anh sinh nhật vui vẻ sao?” Hứa Hiểu Tinh oán giận.
“Chúc rồi, cũng đã tặng cho tôi một món quà, là một chiếc đồng hồ.” Diệp Lăng Thiên nói thật.
“Thế còn được, sao? Cảm động chứ? Ấm áp chứ?” Hứa Hiểu Tinh cười hỏi.
“Ừ, đúng.” Diệp Lăng Thiên lại trả lời lấp lửng, bây giờ anh đang vô cùng vô cùng ngượng ngùng nên chỉ có thể trả lời lập lờ nước đôi như vậy.
“Quan hệ của hai người bây giờ thế nào? Tới bước nào rồi?” Hứa Hiểu Tinh lại cười hì hì rồi hỏi.
Diệp Lăng Thiên lại nhìn Lý Vũ Hân, thấy cô lắc đầu nên anh đành phải nói: “Rất tốt, hiện nay cô ấy làm việc ở công ty tôi, tôi đã giao chuyện ăn uống ở công ty cho cô ấy quản lý, còn tôi thì mở một công ty bảo vệ khác.”
“Tôi không hỏi anh chuyện này, tôi không có thời gian quan tâm đến những chuyện lặt vặt của anh. Tôi hỏi anh về mối quan hệ của hai người cơ, nói thật đi, anh là người không biết nói dối, đừng lừa tôi.”
“Rất tốt mà, tôi và cô ấy… là bạn thân.” Thấy khẩu hình miệng Lý Vũ Hân nói là bạn thân, Diệp Lăng Thiên cũng chỉ đành nói theo như vậy. Thật ra anh cũng không biết mình với Lý Vũ Hân là quan hệ gì, nếu nói là người yêu thì họ chưa bao giờ tỏ tình hay hứa hẹn với nhau, nếu nói là bạn bè thì lại nằm trần trong một chiếc chăn.
“Bạn thân? Này, Diệp Lăng Thiên, anh có quá vô dụng không? Tôi đã đi lâu vậy rồi mà anh và cô ấy vẫn chỉ là bạn bè? Đi làm cả ngày với nhau, còn chung sống dưới một mái nhà, lẽ nào hai người không xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Anh như vậy thì bao giờ mới theo đuổi được cô ấy? Tôi còn sốt ruột thay cho anh. Đàn ông phải chủ động, anh hiểu không? Thật sự không được thì anh hãy ngang ngược xông lên, cô ấy sẽ theo anh thôi. Hiểu không?” Hứa Hiểu Tinh ở đầu dây bên kia rất kích động.
Nghe Hứa Hiểu Tinh nói vậy, ban đầu Diệp Lăng Thiên rất ngạc nhiên, sau đó không khỏi nhìn Lý Vũ Hân đang tức giận rồi cười lớn. Lý Vũ Hân thấy anh cười thì không khỏi cắn vào cánh tay anh, Diệp Lăng Thiên suýt nữa kêu ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nếu thật sự hét lên thì không biết Hứa Hiểu Tinh sẽ nghĩ gì.
“Anh cười cái gì? Tôi nói anh biết, lời tôi nói đều là thật, phương pháp này hoàn toàn khả thi.” Hứa Hiểu Tinh cũng không nghĩ nhiều.
“Cô ở bên đó thế nào? Sống có tốt không?” Diệp Lăng Thiên không muốn nói với Hứa Hiểu Tinh về chủ đề này nữa nên chuyển sang chủ đề khác.
“Rất tốt, trường học rất quan tâm mấy người chúng tôi, ăn, ở đều rất ổn, cũng không cho chúng tôi quá nhiều công việc, chúng tôi cũng khá rảnh rỗi. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là rất nhớ anh.” Cuối cùng Hứa Hiểu Tinh cũng nói ra.
Nghe thấy câu này của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên im lặng, Lý Vũ Hân cũng im lặng.
“Tôi cũng nhớ Vũ Hân, nhớ ba mẹ tôi. Đây là lần đầu tiên tôi ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi sống ở nước ngoài. Dù đi đâu thì những người xung quanh đều có màu tóc khác, màu mắt khác, chiều cao cũng khác, nói ngôn ngữ khác. Đôi lúc cảm thấy bản thân như một con quái vật chạy vào thế giới loài người, cảm giác này rất khó chịu, rất cô đơn, rất buồn bã, luôn cảm thấy mình là người duy nhất trên thế giới và mọi thứ xung quanh đều xa lạ. Nếu không phải vẫn còn vài đồng nghiệp có thể trò chuyện thì tôi nghĩ mình sẽ điên mất.” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Đó là do thời gian cô ở nước ngoài vẫn chưa lâu, lâu dần sẽ quen thôi, sẽ không còn cảm giác này nữa. Ai đi nước ngoài lúc đầu cũng sẽ có cảm giác này, đây là điều rất bình thường, cô điều chỉnh tốt tâm lý của mình, có thể thường xuyên giao tiếp với họ. Mặc dù tôi không có ấn tượng tốt về người dân nước B, nhưng hầu hết người dân nước B đều rất tốt, cũng rất nhiệt tình, họ sẵn sàng kết bạn.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói. Bây giờ anh đã rất có kinh nghiệm ở nước ngoài, anh đã đi ít nhất được gần một nửa các nước trên thế giới rồi.
Tâm trạng Diệp Lăng Thiên lúc này cực kỳ chán nản, cuối cùng anh vẫn đè lên phía sau Lý Vũ Hân, vươn tay cầm lấy điện thoại rồi nhìn dãy số trên đó, Diệp Lăng Thiên lập tức tỉnh táo lại. Anh xoay người xuống khỏi người Lý Vũ Hân, ôm lấy cô rồi nằm xuống bên cạnh.
Nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đã đoán được là ai, mặt cô vẫn chưa hết đỏ, nhưng trong lòng đã bình tĩnh lại, cô hỏi: “Là Hiểu Tinh ư?”
“Đúng thế.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Vậy anh nghe đi, tôi đi đây, không được nói chuyện của tôi với anh cho cô ấy, nghe thấy chưa?” Lý Vũ Hân nói nhanh rồi xuống giường, chuẩn bị đi tìm quần áo.
Nhưng Diệp Lăng Thiên lại đột nhiên ôm cô vào lòng rồi nói: “Tối nay em đừng đi, ở lại với tôi.”
Lý Vũ Hân được Diệp Lăng Thiên ôm vào lòng thì lập tức yên tĩnh trở lại, không còn ý định rời đi nữa, vốn dĩ cô cũng muốn ở bên Diệp Lăng Thiên, sự dịu dàng giữa những người yêu nhau là viên kẹo ngọt nhất trên đời này, sao cô nỡ rời đi? Được vòng tay khoẻ khoắn của Diệp Lăng Thiên ôm vào lòng, cô lập tức từ bỏ sự kiên trì vừa rồi, nằm trong vòng tay anh như một chú cừu nhỏ, ôm chặt lấy cơ thể nóng ấm ấy nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn.
Diệp Lăng Thiên ôm Lý Vũ Hân, nhìn điện thoại, cuối cùng ấn nút trả lời.
“Anh ngủ chưa?” Giọng nói đã lâu không nghe thấy của Hứa Hiểu Tinh vang lên từ trong điện thoại, xa lạ mà lại quen thuộc.
“Ừm.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân trong lòng, trả lời lập lờ nước đôi.
“Sinh nhật vui vẻ, thành phố Y lúc này chắc đã qua mười hai giờ rồi nhỉ, tôi không chúc sớm chứ?” Hứa Hiểu Tinh cười.
“Gần một giờ rồi, cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ Lý Vũ Hân mua cho mình rồi nói.
“Cảm ơn cái gì? Năm ngoái khi tôi sinh nhật chẳng phải cũng có anh ở bên sao? Chỉ là năm nay tôi không thể đón sinh nhật cùng anh được nữa, chỉ đành gọi điện chúc mừng sinh nhật anh, nhưng anh có Vũ Hân ở bên rồi đúng không, Vũ Hân đâu? Cũng ngủ rồi à?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, thấy cô đang trừng mắt nhìn mình sau đó chỉ tay vào phòng của cô ở bên cạnh.
Diệp Lăng Thiên hiểu ý của Lý Vũ Hân, anh trả lời: “Chắc là ngủ rồi, cô ấy ở phòng bên.”
“Người phụ nữ đáng chết này, lẽ nào không chúc anh sinh nhật vui vẻ sao?” Hứa Hiểu Tinh oán giận.
“Chúc rồi, cũng đã tặng cho tôi một món quà, là một chiếc đồng hồ.” Diệp Lăng Thiên nói thật.
“Thế còn được, sao? Cảm động chứ? Ấm áp chứ?” Hứa Hiểu Tinh cười hỏi.
“Ừ, đúng.” Diệp Lăng Thiên lại trả lời lấp lửng, bây giờ anh đang vô cùng vô cùng ngượng ngùng nên chỉ có thể trả lời lập lờ nước đôi như vậy.
“Quan hệ của hai người bây giờ thế nào? Tới bước nào rồi?” Hứa Hiểu Tinh lại cười hì hì rồi hỏi.
Diệp Lăng Thiên lại nhìn Lý Vũ Hân, thấy cô lắc đầu nên anh đành phải nói: “Rất tốt, hiện nay cô ấy làm việc ở công ty tôi, tôi đã giao chuyện ăn uống ở công ty cho cô ấy quản lý, còn tôi thì mở một công ty bảo vệ khác.”
“Tôi không hỏi anh chuyện này, tôi không có thời gian quan tâm đến những chuyện lặt vặt của anh. Tôi hỏi anh về mối quan hệ của hai người cơ, nói thật đi, anh là người không biết nói dối, đừng lừa tôi.”
“Rất tốt mà, tôi và cô ấy… là bạn thân.” Thấy khẩu hình miệng Lý Vũ Hân nói là bạn thân, Diệp Lăng Thiên cũng chỉ đành nói theo như vậy. Thật ra anh cũng không biết mình với Lý Vũ Hân là quan hệ gì, nếu nói là người yêu thì họ chưa bao giờ tỏ tình hay hứa hẹn với nhau, nếu nói là bạn bè thì lại nằm trần trong một chiếc chăn.
“Bạn thân? Này, Diệp Lăng Thiên, anh có quá vô dụng không? Tôi đã đi lâu vậy rồi mà anh và cô ấy vẫn chỉ là bạn bè? Đi làm cả ngày với nhau, còn chung sống dưới một mái nhà, lẽ nào hai người không xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Anh như vậy thì bao giờ mới theo đuổi được cô ấy? Tôi còn sốt ruột thay cho anh. Đàn ông phải chủ động, anh hiểu không? Thật sự không được thì anh hãy ngang ngược xông lên, cô ấy sẽ theo anh thôi. Hiểu không?” Hứa Hiểu Tinh ở đầu dây bên kia rất kích động.
Nghe Hứa Hiểu Tinh nói vậy, ban đầu Diệp Lăng Thiên rất ngạc nhiên, sau đó không khỏi nhìn Lý Vũ Hân đang tức giận rồi cười lớn. Lý Vũ Hân thấy anh cười thì không khỏi cắn vào cánh tay anh, Diệp Lăng Thiên suýt nữa kêu ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nếu thật sự hét lên thì không biết Hứa Hiểu Tinh sẽ nghĩ gì.
“Anh cười cái gì? Tôi nói anh biết, lời tôi nói đều là thật, phương pháp này hoàn toàn khả thi.” Hứa Hiểu Tinh cũng không nghĩ nhiều.
“Cô ở bên đó thế nào? Sống có tốt không?” Diệp Lăng Thiên không muốn nói với Hứa Hiểu Tinh về chủ đề này nữa nên chuyển sang chủ đề khác.
“Rất tốt, trường học rất quan tâm mấy người chúng tôi, ăn, ở đều rất ổn, cũng không cho chúng tôi quá nhiều công việc, chúng tôi cũng khá rảnh rỗi. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là rất nhớ anh.” Cuối cùng Hứa Hiểu Tinh cũng nói ra.
Nghe thấy câu này của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên im lặng, Lý Vũ Hân cũng im lặng.
“Tôi cũng nhớ Vũ Hân, nhớ ba mẹ tôi. Đây là lần đầu tiên tôi ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi sống ở nước ngoài. Dù đi đâu thì những người xung quanh đều có màu tóc khác, màu mắt khác, chiều cao cũng khác, nói ngôn ngữ khác. Đôi lúc cảm thấy bản thân như một con quái vật chạy vào thế giới loài người, cảm giác này rất khó chịu, rất cô đơn, rất buồn bã, luôn cảm thấy mình là người duy nhất trên thế giới và mọi thứ xung quanh đều xa lạ. Nếu không phải vẫn còn vài đồng nghiệp có thể trò chuyện thì tôi nghĩ mình sẽ điên mất.” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Đó là do thời gian cô ở nước ngoài vẫn chưa lâu, lâu dần sẽ quen thôi, sẽ không còn cảm giác này nữa. Ai đi nước ngoài lúc đầu cũng sẽ có cảm giác này, đây là điều rất bình thường, cô điều chỉnh tốt tâm lý của mình, có thể thường xuyên giao tiếp với họ. Mặc dù tôi không có ấn tượng tốt về người dân nước B, nhưng hầu hết người dân nước B đều rất tốt, cũng rất nhiệt tình, họ sẵn sàng kết bạn.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói. Bây giờ anh đã rất có kinh nghiệm ở nước ngoài, anh đã đi ít nhất được gần một nửa các nước trên thế giới rồi.
/841
|