“Vương Lực, đợi sau khi dự án của tập đoàn Đại Đường này ổn định và đi vào nề nếp thì bên phía cậu sẽ bắt đầu tìm kiếm một ít dự án xã hội. Nhớ rõ, chúng ta không tiếp nhận dự án thông thường. Chúng ta chỉ làm những dự án chất lượng cao.” Diệp Lăng Thiên nói.
Tuy Diệp Lăng Thiên sắp xếp như thế nhưng cuối cùng vẫn chia nhau làm hai mươi ba khu chung cư với Trần Tuấn Lương. Trần Tuấn Lương chịu trách nhiệm mười hai khu chung cư, anh chịu trách nhiệm mười một khu chung cư. Hai người cùng khảo sát thực địa, hơn nữa còn lập phương án tại chỗ. Những chuyện này chỉ có thể do hai người bọn họ làm, không thể giao cho những người khác. Ví dụ như giao cho Châu Ngọc Lâm, Châu Ngọc Lâm cũng không làm được việc này, mà bọn họ cũng không yên tâm để anh ta làm. Nhưng nếu để một mình Trần Tuấn Lương khảo sát và lập phương án của hai mươi ba khu chung cư trong thời gian ba ngày đúng là hơi khó. Cho dù Diệp Lăng Thiên và anh ta hai người cùng làm, mỗi người làm một nửa cũng cảm thấy không đủ thời gian.
Diệp Lăng Thiên mang theo một chồng tập vẽ, sau khi vào từng khu chung cư, anh quan sát trước, sau đó vẽ lại mặt bằng của khu chung cư, ghi lại một số chú ý đặc biệt lên đó. Sau đó quay về lập kế hoạch. Cho dù là như vậy anh cũng phải mất ba bốn ngày, bận rộn từ sáng đến tối mới hoàn thành việc này. Bên phía Trần Tuấn Lương về cơ bản cũng làm như vậy.
“Tính ra chưa? Dự toán chi phí của chúng ta là bao nhiêu?” Cuối tuần, Diệp Lăng Thiên đã yêu cầu một số nhân viên có liên quan tăng ca, trong đó có Vương Lực.
“Theo thống kê của phương án thì chúng ta cần có tổng cộng chín trăm ba mươi bảy nhân viên. Tiền lương hàng tháng cho những người này khoảng mười chín tỷ tám trăm triệu. Tổng chi phí tiền lương một năm là hai trăm ba mươi bảy tỷ sáu trăm triệu. Ngoài ra, tổng chi phí thiết bị mà chúng ta cần lắp đặt là chín tỷ sáu trăm triệu. Trong này bao gồm chi phí thiết bị và chi phí nhân công, … vân vân, là hai trăm bốn mươi bảy tỷ hai trăm triệu. Nói cách khác chỉ mỗi chi phí cố định thôi mà chúng ta đã cần tới hai trăm bốn mươi bảy tỷ. Theo tỷ lệ đầu tư và quy mô của công ty chúng ta, chúng ta sẽ có một tỷ lệ nhất định. Ít nhất chúng ta phải nhân chi phí cố định của công ty với hệ số 1.3 mới ra được tổng chi phí của chúng ta, tức là tương đương với ba trăm hai mươi mốt tỷ ba trăm sáu mươi triệu. Con số mà tôi nói chỉ là đại khái, còn chi tiết cụ thể đều ở đây.” Vương Lực đưa cho Diệp Lăng Thiên một xấp báo cáo, sáu tờ giấy. Trên đó dày đặc các bảng tính và con số khiến Lăng Diệp Thiên nhìn vào liền cảm thấy da đầu tê dại. Những việc này chỉ có người có chuyên môn mới nhìn hiểu được.
“Vậy cậu cho rằng chúng ta nên báo giá bao nhiêu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ít nhất báo giá của chúng ta không thể thấp hơn một chấm bốn của tổng chi phí, tương đương với bốn trăm năm mươi tỷ. Đây cũng là dự toán của chúng ta. Nên biết, công ty của chúng ta phải vận hành, hơn nữa sẽ có những tình huống bất ngờ khác xảy ra nữa. Ngoài ra, phần hoạch toán trước đó không bao gồm tiền thưởng cho nhân viên. Cho nên chúng ta tính ra bốn trăm năm mươi tỷ hẳn là giá sàn của chúng ta. Thêm vào đó công ty chúng ta mới khởi nghiệp năm nay, cho nên các nghiệp vụ khác của công ty sẽ rất khó làm trong năm nay. Tất cả chi phí của công ty có khả năng đều phải tính vào dự án này cho nên cuối cùng chúng ta dự tính giá sàn hợp lý nhất của công ty chúng ta là khoảng năm trăm lẻ bốn tỷ.”
“Nói cách khác chúng ta nên báo giá trên năm trăm lẻ bốn tỷ không thể thấp hơn con số này?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi.
“Đúng, nếu thấp hơn năm trăm lẻ bốn tỷ thì lợi nhuận năm nay của công ty chúng ta sẽ rất ít.” Vương Lực gật đầu .
“Hơn mấy trăm tỷ? Con số này có nhiều quá không? Công ty quản lý chung cư có thể chấp nhận báo giá này không?” Diệp Lăng Thiên hơi run lên. Chỉ tính mỗi tổng chi phí bảo vệ một năm của hai mươi mấy khu chung cư cộng lại đã hơn năm trăm tỷ, con số này cũng quá khủng bố rồi.
Vương Lực mỉm cười, sau đó nói: “Lúc bọn họ giao số liệu này cho tôi, chúng tôi đã cùng nhau tính toán rất lâu. Nhưng cuối cùng lúc chúng tôi tính ra được con số này tôi cũng sợ hết hồn. Mấy người chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm, sợ là tính sai. Cho nên đã tính tới tính lui hết ba lần, cuối cùng xác thực là con số này. Sau đó chúng tôi liền tính toán tổng chi phí quản lý của hai mươi ba khu chung cư này của bọn họ trong một năm. Chúng tôi không biết những chỗ khác thế nào, nhưng lại hiểu rất rõ về khu chung cư Trừng Hải nơi chúng tôi đang làm việc. Khu chung cư Trừng Hải tổng cộng có mười sáu tòa nhà cao tầng. Mỗi tòa đều có mười ba tầng, mỗi tầng có năm đơn nguyên, mỗi đơn nguyên có bốn hộ. Vì vậy một tầng có hai mươi hộ. Một tòa nhà sẽ là ba trăm sáu mươi hộ, mười sáu tòa nhà tương đương mười ba ngàn bảy trăm sáu mươi hộ. Chỗ anh ta đều là khu chung cư cao cấp. Tôi đã cho người hỏi tình hình phí quản lý ở đó rồi. Cụ thể một mét vuông bao nhiêu thì tôi không biết, nhưng tôi biết được, chỗ anh ta, một tháng mỗi hộ đóng phí quản lý khoảng một triệu hai. Nếu tính như vậy thì mỗi tháng phí quản lý của khu chung cư Trừng Hải là mười sáu tỷ năm trăm triệu. Một năm sẽ là một trăm chín mươi tám tỷ. Dựa vào khu chung cư Trừng Hải tính ra chí phi cuối cùng của chúng ta là hai mươi mốt tỷ ba trăm triệu. Theo tính toán trước đó của chúng ta, tổng chi phí nhân với một chấm ba tương đương với hai mươi bảy tỷ sáu trăm chín mươi triệu. Cho dù báo giá của chúng ta nhân với một chấm tư thì cũng chỉ có ba mươi tám tỷ bảy trăm triệu. Nếu so sánh hai giá này với nhau, thì báo giá của chúng ta cũng mới chiếm có hơn mười chín chưa tới hai mươi phần trăm trong tổng chi phí quản lý của công ty quản lý. Tôi đã đi tìm hiểu qua, ở các công ty quản lý nói chung, phí quản lý dành cho bảo vệ thông thường là khoảng hai mươi phần trăm. Nói cách khác thật ra báo giá của chúng ta cũng chỉ ở mức bình thường. Tôi có một nhân viên trước đây từng làm việc cho một công ty bảo vệ khác. Theo giới thiệu của anh ta thì báo giá ở công ty cũ của anh ta còn đắt hơn rất nhiều. Nghe nói giá sàn gấp hai lần tổng chi phí của chúng ta, trong khi chúng ta chỉ nhân với một chấm tư. Cho nên báo giá mà chúng ta đưa ra cũng không khác của bọn họ là mấy. Sự thật đã chứng minh đúng là như vậy. Tôi đã nhờ anh ta tính toán giùm tôi. Nếu đưa dự án này cho công ty cũ của anh ta làm thì ước tính sẽ chênh lệch bao nhiêu. Cuối cùng anh ta tính sơ bộ giá sàn cũng trên bốn trăm năm mươi tỷ. Vì vậy tôi cảm thấy báo giá của chúng ta nên nằm vào khoảng sáu trăm tỷ là hợp lý nhất. Không cao không thấp, cũng nằm trong phạm vi mà chúng ta có thể chấp nhận được. Dù sao, quả thật dịch vụ của chúng ta tốt hơn các công ty bảo vệ khác rất nhiều. Tôi cho là như vậy. Không phải lần đó chủ tịch Lý đã nói bọn họ nên tăng phí bảo vệ cho hợp lý sao? Tôi nghĩ, nếu chủ tịch Lục đã nói không quan tâm đến chi phí chỉ cần làm tốt dịch vụ bảo vệ là được. Vậy thì theo tôi đoán, ít nhất cũng phải nâng lên thành năm chấm. Theo tính toán của chúng tôi, sáu tỷ vừa vặn chiếm khoảng hai mươi lăm phần trăm phí quản lý của bọn họ. Cá nhân tôi cho rằng, giá sàn của bọn họ chắc hẳn cũng dao động trong khoảng sáu trăm tỷ.” Vương Lực chậm rãi phân tích cho Lăng Thiên Diệp nghe từng chi tiết một.
Tuy Diệp Lăng Thiên sắp xếp như thế nhưng cuối cùng vẫn chia nhau làm hai mươi ba khu chung cư với Trần Tuấn Lương. Trần Tuấn Lương chịu trách nhiệm mười hai khu chung cư, anh chịu trách nhiệm mười một khu chung cư. Hai người cùng khảo sát thực địa, hơn nữa còn lập phương án tại chỗ. Những chuyện này chỉ có thể do hai người bọn họ làm, không thể giao cho những người khác. Ví dụ như giao cho Châu Ngọc Lâm, Châu Ngọc Lâm cũng không làm được việc này, mà bọn họ cũng không yên tâm để anh ta làm. Nhưng nếu để một mình Trần Tuấn Lương khảo sát và lập phương án của hai mươi ba khu chung cư trong thời gian ba ngày đúng là hơi khó. Cho dù Diệp Lăng Thiên và anh ta hai người cùng làm, mỗi người làm một nửa cũng cảm thấy không đủ thời gian.
Diệp Lăng Thiên mang theo một chồng tập vẽ, sau khi vào từng khu chung cư, anh quan sát trước, sau đó vẽ lại mặt bằng của khu chung cư, ghi lại một số chú ý đặc biệt lên đó. Sau đó quay về lập kế hoạch. Cho dù là như vậy anh cũng phải mất ba bốn ngày, bận rộn từ sáng đến tối mới hoàn thành việc này. Bên phía Trần Tuấn Lương về cơ bản cũng làm như vậy.
“Tính ra chưa? Dự toán chi phí của chúng ta là bao nhiêu?” Cuối tuần, Diệp Lăng Thiên đã yêu cầu một số nhân viên có liên quan tăng ca, trong đó có Vương Lực.
“Theo thống kê của phương án thì chúng ta cần có tổng cộng chín trăm ba mươi bảy nhân viên. Tiền lương hàng tháng cho những người này khoảng mười chín tỷ tám trăm triệu. Tổng chi phí tiền lương một năm là hai trăm ba mươi bảy tỷ sáu trăm triệu. Ngoài ra, tổng chi phí thiết bị mà chúng ta cần lắp đặt là chín tỷ sáu trăm triệu. Trong này bao gồm chi phí thiết bị và chi phí nhân công, … vân vân, là hai trăm bốn mươi bảy tỷ hai trăm triệu. Nói cách khác chỉ mỗi chi phí cố định thôi mà chúng ta đã cần tới hai trăm bốn mươi bảy tỷ. Theo tỷ lệ đầu tư và quy mô của công ty chúng ta, chúng ta sẽ có một tỷ lệ nhất định. Ít nhất chúng ta phải nhân chi phí cố định của công ty với hệ số 1.3 mới ra được tổng chi phí của chúng ta, tức là tương đương với ba trăm hai mươi mốt tỷ ba trăm sáu mươi triệu. Con số mà tôi nói chỉ là đại khái, còn chi tiết cụ thể đều ở đây.” Vương Lực đưa cho Diệp Lăng Thiên một xấp báo cáo, sáu tờ giấy. Trên đó dày đặc các bảng tính và con số khiến Lăng Diệp Thiên nhìn vào liền cảm thấy da đầu tê dại. Những việc này chỉ có người có chuyên môn mới nhìn hiểu được.
“Vậy cậu cho rằng chúng ta nên báo giá bao nhiêu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ít nhất báo giá của chúng ta không thể thấp hơn một chấm bốn của tổng chi phí, tương đương với bốn trăm năm mươi tỷ. Đây cũng là dự toán của chúng ta. Nên biết, công ty của chúng ta phải vận hành, hơn nữa sẽ có những tình huống bất ngờ khác xảy ra nữa. Ngoài ra, phần hoạch toán trước đó không bao gồm tiền thưởng cho nhân viên. Cho nên chúng ta tính ra bốn trăm năm mươi tỷ hẳn là giá sàn của chúng ta. Thêm vào đó công ty chúng ta mới khởi nghiệp năm nay, cho nên các nghiệp vụ khác của công ty sẽ rất khó làm trong năm nay. Tất cả chi phí của công ty có khả năng đều phải tính vào dự án này cho nên cuối cùng chúng ta dự tính giá sàn hợp lý nhất của công ty chúng ta là khoảng năm trăm lẻ bốn tỷ.”
“Nói cách khác chúng ta nên báo giá trên năm trăm lẻ bốn tỷ không thể thấp hơn con số này?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi.
“Đúng, nếu thấp hơn năm trăm lẻ bốn tỷ thì lợi nhuận năm nay của công ty chúng ta sẽ rất ít.” Vương Lực gật đầu .
“Hơn mấy trăm tỷ? Con số này có nhiều quá không? Công ty quản lý chung cư có thể chấp nhận báo giá này không?” Diệp Lăng Thiên hơi run lên. Chỉ tính mỗi tổng chi phí bảo vệ một năm của hai mươi mấy khu chung cư cộng lại đã hơn năm trăm tỷ, con số này cũng quá khủng bố rồi.
Vương Lực mỉm cười, sau đó nói: “Lúc bọn họ giao số liệu này cho tôi, chúng tôi đã cùng nhau tính toán rất lâu. Nhưng cuối cùng lúc chúng tôi tính ra được con số này tôi cũng sợ hết hồn. Mấy người chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm, sợ là tính sai. Cho nên đã tính tới tính lui hết ba lần, cuối cùng xác thực là con số này. Sau đó chúng tôi liền tính toán tổng chi phí quản lý của hai mươi ba khu chung cư này của bọn họ trong một năm. Chúng tôi không biết những chỗ khác thế nào, nhưng lại hiểu rất rõ về khu chung cư Trừng Hải nơi chúng tôi đang làm việc. Khu chung cư Trừng Hải tổng cộng có mười sáu tòa nhà cao tầng. Mỗi tòa đều có mười ba tầng, mỗi tầng có năm đơn nguyên, mỗi đơn nguyên có bốn hộ. Vì vậy một tầng có hai mươi hộ. Một tòa nhà sẽ là ba trăm sáu mươi hộ, mười sáu tòa nhà tương đương mười ba ngàn bảy trăm sáu mươi hộ. Chỗ anh ta đều là khu chung cư cao cấp. Tôi đã cho người hỏi tình hình phí quản lý ở đó rồi. Cụ thể một mét vuông bao nhiêu thì tôi không biết, nhưng tôi biết được, chỗ anh ta, một tháng mỗi hộ đóng phí quản lý khoảng một triệu hai. Nếu tính như vậy thì mỗi tháng phí quản lý của khu chung cư Trừng Hải là mười sáu tỷ năm trăm triệu. Một năm sẽ là một trăm chín mươi tám tỷ. Dựa vào khu chung cư Trừng Hải tính ra chí phi cuối cùng của chúng ta là hai mươi mốt tỷ ba trăm triệu. Theo tính toán trước đó của chúng ta, tổng chi phí nhân với một chấm ba tương đương với hai mươi bảy tỷ sáu trăm chín mươi triệu. Cho dù báo giá của chúng ta nhân với một chấm tư thì cũng chỉ có ba mươi tám tỷ bảy trăm triệu. Nếu so sánh hai giá này với nhau, thì báo giá của chúng ta cũng mới chiếm có hơn mười chín chưa tới hai mươi phần trăm trong tổng chi phí quản lý của công ty quản lý. Tôi đã đi tìm hiểu qua, ở các công ty quản lý nói chung, phí quản lý dành cho bảo vệ thông thường là khoảng hai mươi phần trăm. Nói cách khác thật ra báo giá của chúng ta cũng chỉ ở mức bình thường. Tôi có một nhân viên trước đây từng làm việc cho một công ty bảo vệ khác. Theo giới thiệu của anh ta thì báo giá ở công ty cũ của anh ta còn đắt hơn rất nhiều. Nghe nói giá sàn gấp hai lần tổng chi phí của chúng ta, trong khi chúng ta chỉ nhân với một chấm tư. Cho nên báo giá mà chúng ta đưa ra cũng không khác của bọn họ là mấy. Sự thật đã chứng minh đúng là như vậy. Tôi đã nhờ anh ta tính toán giùm tôi. Nếu đưa dự án này cho công ty cũ của anh ta làm thì ước tính sẽ chênh lệch bao nhiêu. Cuối cùng anh ta tính sơ bộ giá sàn cũng trên bốn trăm năm mươi tỷ. Vì vậy tôi cảm thấy báo giá của chúng ta nên nằm vào khoảng sáu trăm tỷ là hợp lý nhất. Không cao không thấp, cũng nằm trong phạm vi mà chúng ta có thể chấp nhận được. Dù sao, quả thật dịch vụ của chúng ta tốt hơn các công ty bảo vệ khác rất nhiều. Tôi cho là như vậy. Không phải lần đó chủ tịch Lý đã nói bọn họ nên tăng phí bảo vệ cho hợp lý sao? Tôi nghĩ, nếu chủ tịch Lục đã nói không quan tâm đến chi phí chỉ cần làm tốt dịch vụ bảo vệ là được. Vậy thì theo tôi đoán, ít nhất cũng phải nâng lên thành năm chấm. Theo tính toán của chúng tôi, sáu tỷ vừa vặn chiếm khoảng hai mươi lăm phần trăm phí quản lý của bọn họ. Cá nhân tôi cho rằng, giá sàn của bọn họ chắc hẳn cũng dao động trong khoảng sáu trăm tỷ.” Vương Lực chậm rãi phân tích cho Lăng Thiên Diệp nghe từng chi tiết một.
/841
|