Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, cô biết có hỏi anh cũng không được gì nên ngoan ngoãn ngồi yên vị nhìn ra ngoài cửa sổ, có điều cô bỗng nhiên giật thót vì nhận ra mình cũng đang giống như Hứa Hiểu Tinh khi ngày càng tò mò hơn về Diệp Lăng Thiên, nghĩ vậy Lý Vũ Hân cũng giật mình theo.
Tới bệnh viện, Lý Vũ Hân khăng khăng muốn mua một giỏ hoa ở cổng, sau đó tự mình xách theo Diệp Lăng Thiên đến phòng bệnh của Diệp Sương, trong phòng bệnh, chỉ có hai người là Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh.
“Anh, anh đến rồi à.” Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trước, vừa thấy anh xuất hiện, gương mặt vốn dĩ đang lo lắng của Diệp Sương thoáng chốc đã hưng phấn trở lại, có thể thấy được cô mong Diệp Lăng Thiên xuất hiện đến nhường nào.
Nghe Diệp Sương nói, Hứa Hiểu Tinh vội vã quay lại nhìn, thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi vào cô ấy cũng vui mừng nói nhỏ với Diệp Lăng Thiên: “Nếu hôm nay anh không đến thì mặc kệ vì lý do gì đi nữa tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, vừa rồi tôi đã tìm giúp anh rất nhiều lý do giải thích vì sao anh không đến nên anh hãy nghĩ xem sẽ báo đáp tôi thế nào.”
“Diệp Sương, chúc em phẫu thuật thuận lợi, cũng chúc em sớm ngày khỏe lại.” Lý Vũ Hân xách theo giỏ hoa đặt cạnh giường Diệp Sương rồi cười nói với cô.
“Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp.” Diệp Sương nói chuyện rất khéo.
“Diệp Sương, cô đã bảo em rồi mà, sau này không được gọi cậu ấy là người đẹp nữa, em đã nghe chưa?” Hứa Hiểu Tinh giả vờ nổi giận.
“Cậu chỉ việc trốn vào một góc khóc là được, Diệp Sương, nghe chị nói nè, em không cần phải lo lắng đâu, sẽ không sao hết, làm phẫu thuật thật ra chỉ là tiêm một mũi thuốc mê sau đó em liền ngủ một giấc, chờ em tỉnh lại thì mọi chuyện đều xong hết rồi, không đau chút nào hết.” Lý Vũ Hân khoe khoang trước mặt Hứa Hiểu Tinh một chút rồi dịu dàng khuyên nhủ Diệp Sương.
“Thật sao? Nhưng em vẫn sợ.” Diệp Sương nghi ngờ nhìn Lý Vũ Hân hỏi.
“Sợ là chuyện đương nhiên, trước đây chị cũng từng làm phẫu thuật một lần, trước khi phẫu thuật chị đã rất lo lắng, lo đến mức tay chân run cầm cập, về sau khi bác sĩ đẩy chị vào phòng phẫu, chị còn không dám mở mắt nữa cơ. Có điều sau đó chị được tiêm một mũi thuốc mê nên chẳng còn biết gì nữa hết, khi tỉnh lại thì chị đã nằm trong phòng bệnh rồi, phẫu thuật cũng đã xong từ lâu, thật sự là chẳng có chuyện gì đâu nên em không cần lo lắng.” Lý Vũ Hân kiên trì an ủi Diệp Sương.
“Khi nào bắt đầu?” Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Bác sĩ vừa mới tới nói là lát nữa sẽ làm, hiện tại phải chuẩn bị cho người bệnh trước, lát nữa sẽ có y tá đến đây. Diệp Sương rất lo lắng, rất sợ. Không chỉ cô ấy mà tôi cũng rất lo, tay của tôi cũng run hết cả lên rồi.” Hứa Hiểu Tinh cau mày nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không sao, dù thế nào đi nữa thì cũng phải qua ải này, thành công hay thất bại chỉ có thể xem ý trời. Cô giáo Hứa, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì những ngày này đã luôn ở bên cạnh Diệp Sương, săn sóc cho con bé.” Diệp Lăng Thiên trịnh trọng nói.
“Đừng nói với tôi những lời như vậy, tôi không lạ gì lời cảm ơn của anh, hiện tại tôi chỉ hy vọng phẫu thuật của Diệp Sương có thể hoàn thành một cách thuận lợi.” Hứa Hiểu Tinh không còn vẻ hoạt bát, phóng khoáng thường ngày mà thay vào đó là một người anh trai với vành mắt phiếm hồng.
Lý Vũ Hân vẫn luôn an ủi Diệp Sương nên có thể thấy sau khi được Lý Vũ Hân an ủi, tâm trạng của cô bé đã thoải mái hơn nhiều.
“Anh ơi, anh lại đây một chút.” Lúc này, Diệp Sương đột nhiên gọi Diệp Lăng Thiên lại.
“Có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên đi sang hỏi Diệp Sương.
“Anh, em muốn nói với anh vài lời.” Diệp Sương nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
“Không cần nói gì hết, những lời đó đợi sau khi em làm phẫu thuật xong hãy nói với anh. Những việc mà bác sĩ bảo em phải chuẩn bị, em đã làm xong hết chưa?”
“Còn nữa, những lời mà tổng giám đốc Lý vừa nói em cũng đã nghe thấy hết rồi, đây chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, sau khi em vào phòng mổ sẽ được gây mê nên em sẽ mất hết tri giác, không thấy không nghe và cũng không còn biết đau nữa, em chỉ là ngủ một giấc mà thôi, không cần bị áp lực cũng không cần phải lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời biết không, hãy nhớ những lời anh đã từng nói với em, phải kiên cường, không được dễ dàng từ bỏ, dù làm chuyện gì cũng vậy biết chưa?”
Diệp Lăng Thiên ngắt lời Diệp Sương, vén mái tóc lòa xòa trước trán cô và nói.
“Anh, những lời anh nói em đều nhớ rất rõ, mỗi một câu mà mẹ và anh dạy, em đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà anh ơi, em không còn là con nít nữa, năm nay em đã hai mươi tuổi rồi, rốt cuộc bệnh của em thế nào, cuộc phẫu thuật này nguy hiểm đến đâu trong lòng em rất rõ, tuy anh đã dặn bác sĩ và y tá không được nói gì với em nhưng em có điện thoại, có thể lên mạng nên em có thể tra ra được, trên mạng có rất nhiều tư liệu, em hiểu rất rõ về căn bệnh này. Anh, anh ngồi xuống đây, em có mấy lời muốn nói cùng anh cũng như với cô Hứa và chị Lý.” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại nhìn Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân nói.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Diệp Sương, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh thì đứng sau lưng Diệp Lăng Thiên.
“Anh, em biết chứng bệnh này của em thực sự rất khó chữa dứt, kỳ thực em đã muốn từ bỏ lâu rồi, em không muốn tiếp tục uổng phí tiền bạc, điều kiện nhà chúng ta lúc nào cũng khó khăn, đã nhiều năm nay anh vì em mà bỏ ra rất nhiều rất nhiều, em không muốn anh vì em mà thiếu nợ cả đời, em không muốn vì bệnh của mình mà đời anh bị hủy hoại.”
“Nhưng em hiểu tính anh, nếu em không tiếp nhận chữa trị mà từ bỏ thì cả đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình, hơn nữa, em cũng nghe theo những lời dạy bảo của anh, chưa đến đường cùng thì tuyệt đối không được từ bỏ, cho nên em vẫn tiếp nhận chữa trị và cũng chấp nhận làm phẫu thuật. Tính thành công của cuộc phẫu thuật này không hề cao, trước đây đã có rất nhiều trường hợp hoặc là bệnh nhân chết trên bàn mổ hoặc là xuất hiện phản ứng đào thải sau phẫu thuật và qua đời, em không biết vận may của mình bao lớn, liệu có thể kiên trì đến khi cuộc phẫu thuật hoàn thành và có thể tiếp tục cho đến khi thành công trị hết bệnh hay không nên có mấy lời em phải nói với anh ngay tại đây, em sợ nếu bây giờ em không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Diệp Sương nói, tuy trên mặt ngập tràn dáng vẻ tươi cười nhưng trong mắt đã ngấn lệ.
Diệp Lăng Thiên sững sờ ngồi đó, cúi đầu, tuy đây là phòng bệnh nhưng anh vẫn móc từ trong túi quần áo ra một điếu thuốc và châm lửa, anh cũng không kiêng nể, Lý Vũ Hân lúc nào cũng phản cảm với việc hút thuốc của anh đang đứng sau lưng. Mà Lý Vũ Hân cùng Hứa Hiểu Tinh cũng không để ý đến chuyện Diệp Lăng Thiên hút thuốc bởi vành mắt của hai người đã ửng hồng, đặc biệt là Hứa Hiểu Tinh, cô đã len lén lấy khăn giấy ra, mấy lần lau nước mắt. a
Tới bệnh viện, Lý Vũ Hân khăng khăng muốn mua một giỏ hoa ở cổng, sau đó tự mình xách theo Diệp Lăng Thiên đến phòng bệnh của Diệp Sương, trong phòng bệnh, chỉ có hai người là Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh.
“Anh, anh đến rồi à.” Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trước, vừa thấy anh xuất hiện, gương mặt vốn dĩ đang lo lắng của Diệp Sương thoáng chốc đã hưng phấn trở lại, có thể thấy được cô mong Diệp Lăng Thiên xuất hiện đến nhường nào.
Nghe Diệp Sương nói, Hứa Hiểu Tinh vội vã quay lại nhìn, thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi vào cô ấy cũng vui mừng nói nhỏ với Diệp Lăng Thiên: “Nếu hôm nay anh không đến thì mặc kệ vì lý do gì đi nữa tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, vừa rồi tôi đã tìm giúp anh rất nhiều lý do giải thích vì sao anh không đến nên anh hãy nghĩ xem sẽ báo đáp tôi thế nào.”
“Diệp Sương, chúc em phẫu thuật thuận lợi, cũng chúc em sớm ngày khỏe lại.” Lý Vũ Hân xách theo giỏ hoa đặt cạnh giường Diệp Sương rồi cười nói với cô.
“Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp.” Diệp Sương nói chuyện rất khéo.
“Diệp Sương, cô đã bảo em rồi mà, sau này không được gọi cậu ấy là người đẹp nữa, em đã nghe chưa?” Hứa Hiểu Tinh giả vờ nổi giận.
“Cậu chỉ việc trốn vào một góc khóc là được, Diệp Sương, nghe chị nói nè, em không cần phải lo lắng đâu, sẽ không sao hết, làm phẫu thuật thật ra chỉ là tiêm một mũi thuốc mê sau đó em liền ngủ một giấc, chờ em tỉnh lại thì mọi chuyện đều xong hết rồi, không đau chút nào hết.” Lý Vũ Hân khoe khoang trước mặt Hứa Hiểu Tinh một chút rồi dịu dàng khuyên nhủ Diệp Sương.
“Thật sao? Nhưng em vẫn sợ.” Diệp Sương nghi ngờ nhìn Lý Vũ Hân hỏi.
“Sợ là chuyện đương nhiên, trước đây chị cũng từng làm phẫu thuật một lần, trước khi phẫu thuật chị đã rất lo lắng, lo đến mức tay chân run cầm cập, về sau khi bác sĩ đẩy chị vào phòng phẫu, chị còn không dám mở mắt nữa cơ. Có điều sau đó chị được tiêm một mũi thuốc mê nên chẳng còn biết gì nữa hết, khi tỉnh lại thì chị đã nằm trong phòng bệnh rồi, phẫu thuật cũng đã xong từ lâu, thật sự là chẳng có chuyện gì đâu nên em không cần lo lắng.” Lý Vũ Hân kiên trì an ủi Diệp Sương.
“Khi nào bắt đầu?” Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Bác sĩ vừa mới tới nói là lát nữa sẽ làm, hiện tại phải chuẩn bị cho người bệnh trước, lát nữa sẽ có y tá đến đây. Diệp Sương rất lo lắng, rất sợ. Không chỉ cô ấy mà tôi cũng rất lo, tay của tôi cũng run hết cả lên rồi.” Hứa Hiểu Tinh cau mày nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không sao, dù thế nào đi nữa thì cũng phải qua ải này, thành công hay thất bại chỉ có thể xem ý trời. Cô giáo Hứa, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì những ngày này đã luôn ở bên cạnh Diệp Sương, săn sóc cho con bé.” Diệp Lăng Thiên trịnh trọng nói.
“Đừng nói với tôi những lời như vậy, tôi không lạ gì lời cảm ơn của anh, hiện tại tôi chỉ hy vọng phẫu thuật của Diệp Sương có thể hoàn thành một cách thuận lợi.” Hứa Hiểu Tinh không còn vẻ hoạt bát, phóng khoáng thường ngày mà thay vào đó là một người anh trai với vành mắt phiếm hồng.
Lý Vũ Hân vẫn luôn an ủi Diệp Sương nên có thể thấy sau khi được Lý Vũ Hân an ủi, tâm trạng của cô bé đã thoải mái hơn nhiều.
“Anh ơi, anh lại đây một chút.” Lúc này, Diệp Sương đột nhiên gọi Diệp Lăng Thiên lại.
“Có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên đi sang hỏi Diệp Sương.
“Anh, em muốn nói với anh vài lời.” Diệp Sương nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
“Không cần nói gì hết, những lời đó đợi sau khi em làm phẫu thuật xong hãy nói với anh. Những việc mà bác sĩ bảo em phải chuẩn bị, em đã làm xong hết chưa?”
“Còn nữa, những lời mà tổng giám đốc Lý vừa nói em cũng đã nghe thấy hết rồi, đây chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, sau khi em vào phòng mổ sẽ được gây mê nên em sẽ mất hết tri giác, không thấy không nghe và cũng không còn biết đau nữa, em chỉ là ngủ một giấc mà thôi, không cần bị áp lực cũng không cần phải lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời biết không, hãy nhớ những lời anh đã từng nói với em, phải kiên cường, không được dễ dàng từ bỏ, dù làm chuyện gì cũng vậy biết chưa?”
Diệp Lăng Thiên ngắt lời Diệp Sương, vén mái tóc lòa xòa trước trán cô và nói.
“Anh, những lời anh nói em đều nhớ rất rõ, mỗi một câu mà mẹ và anh dạy, em đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà anh ơi, em không còn là con nít nữa, năm nay em đã hai mươi tuổi rồi, rốt cuộc bệnh của em thế nào, cuộc phẫu thuật này nguy hiểm đến đâu trong lòng em rất rõ, tuy anh đã dặn bác sĩ và y tá không được nói gì với em nhưng em có điện thoại, có thể lên mạng nên em có thể tra ra được, trên mạng có rất nhiều tư liệu, em hiểu rất rõ về căn bệnh này. Anh, anh ngồi xuống đây, em có mấy lời muốn nói cùng anh cũng như với cô Hứa và chị Lý.” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại nhìn Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân nói.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Diệp Sương, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh thì đứng sau lưng Diệp Lăng Thiên.
“Anh, em biết chứng bệnh này của em thực sự rất khó chữa dứt, kỳ thực em đã muốn từ bỏ lâu rồi, em không muốn tiếp tục uổng phí tiền bạc, điều kiện nhà chúng ta lúc nào cũng khó khăn, đã nhiều năm nay anh vì em mà bỏ ra rất nhiều rất nhiều, em không muốn anh vì em mà thiếu nợ cả đời, em không muốn vì bệnh của mình mà đời anh bị hủy hoại.”
“Nhưng em hiểu tính anh, nếu em không tiếp nhận chữa trị mà từ bỏ thì cả đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình, hơn nữa, em cũng nghe theo những lời dạy bảo của anh, chưa đến đường cùng thì tuyệt đối không được từ bỏ, cho nên em vẫn tiếp nhận chữa trị và cũng chấp nhận làm phẫu thuật. Tính thành công của cuộc phẫu thuật này không hề cao, trước đây đã có rất nhiều trường hợp hoặc là bệnh nhân chết trên bàn mổ hoặc là xuất hiện phản ứng đào thải sau phẫu thuật và qua đời, em không biết vận may của mình bao lớn, liệu có thể kiên trì đến khi cuộc phẫu thuật hoàn thành và có thể tiếp tục cho đến khi thành công trị hết bệnh hay không nên có mấy lời em phải nói với anh ngay tại đây, em sợ nếu bây giờ em không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Diệp Sương nói, tuy trên mặt ngập tràn dáng vẻ tươi cười nhưng trong mắt đã ngấn lệ.
Diệp Lăng Thiên sững sờ ngồi đó, cúi đầu, tuy đây là phòng bệnh nhưng anh vẫn móc từ trong túi quần áo ra một điếu thuốc và châm lửa, anh cũng không kiêng nể, Lý Vũ Hân lúc nào cũng phản cảm với việc hút thuốc của anh đang đứng sau lưng. Mà Lý Vũ Hân cùng Hứa Hiểu Tinh cũng không để ý đến chuyện Diệp Lăng Thiên hút thuốc bởi vành mắt của hai người đã ửng hồng, đặc biệt là Hứa Hiểu Tinh, cô đã len lén lấy khăn giấy ra, mấy lần lau nước mắt. a
/841
|