Mấy chục tỷ này được phân bổ cho hai công ty riêng biệt, mặc dù hai công ty đều là của anh, nhưng mà hai công ty này độc lập với nhau, không thể nhập làm một được.
Mấy ngày trước khi ăn tết, Diệp Lăng Thiên đều bận rộn trong công việc, mỗi ngày gần như đều là đi sớm về trễ, mà chỉ chớp mắt một cái liền đến tết. Khác biệt với những năm qua, năm nay Diệp Lăng Thiên ăn tết gần như là không chuẩn bị cái gì hết, bởi vì Diệp Sương đối với Diệp Lăng Thiên mang theo một bụng ý kiến, thêm việc Diệp Lăng Thiên đi sớm về trễ, mà Diệp Sương cũng không biết là cả ngày cứ luôn làm cái gì đó, thời gian gặp mặt của hai người cũng không nhiều chứ đừng nói chi là ngồi xuống thương lượng với nhau chuyện ăn tết. Đối với chuyện này, Diệp Lăng Thiên không có cách nào hết.
Ba ngày trước khi đến tết, Diệp Lăng Thiên cho các nhân viên nội bộ của công ty bảo vệ được nghỉ lễ để mọi người có thể về nhà sớm ăn tết, mà bên công ty thực phẩm thì không có biện pháp nào khác, nhưng mà công ty thực phẩm vẫn dựa theo ý kiến của Lý Vũ Hân mà cho nghỉ phép. Cũng chính là nghỉ từ ba mươi cho đến ngày mùng ba tháng giêng, ngày mùng bốn tháng giêng bắt đầu làm việc như bình thường, trước đó Lý Vũ Hân để cho các cửa hàng tự tổ chức luân phiên nghỉ theo ca của mình. Lượt nghỉ đầu tiên là bốn ngày trước kỳ nghỉ cho đến ngày thứ ba của năm mới, và đợt thứ hai là từ ngày đầu năm mới cho đến ngày mùng bảy tháng giêng âm lịch, dù sao thì chuyện làm ăn cuối năm cũng hơi ít một chút, cho nên có thể sắp xếp thay phiên nhau, để cho tất cả mọi người mặc kệ là năm trước hay là năm sau đều có thể về nhà đoàn tụ với người nhà được mấy ngày.
Cuối cùng trước khi đến tết ba ngày, Diệp Lăng Thiên cũng đã bắt đầu tự cho mình nghỉ, ngày đi làm cuối cùng, sau khi Diệp Lăng Thiên xử lý hết tất cả công việc ở trong tay của mình thì trở về nhà đã hơn tám giờ tối, bữa cơm tối cũng ăn thức ăn nhanh ở công ty. Khi về nhà phát hiện một mình Diệp Sương đang dọn dẹp bát đũa, hiển nhiên là vừa mới ăn xong.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, Diệp Sương hỏi: “Anh, anh ăn cơm chưa?”
“Anh đã ăn rồi, ăn ở công ty.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nhìn Diệp Sương, cuối cùng nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, em ngơi tay chút đi, hai chúng ta nói chuyện với nhau.”
“Được.” Diệp Sương cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng gật gật đầu.
Không bao lâu sau hai anh em đều ngồi ở trên ghế sa lông, Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi hút, cũng từ từ nói chuyện với Diệp Sương: “Từ lần trước sau khi em giận dỗi anh mà ra ngoài, đã lâu lắm rồi hai anh em chúng ta không ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, anh bị bệnh làm trễ nải công việc hơn mấy tháng, thêm nữa là cuối năm, hai công ty cộng lại có rất nhiều chuyện, anh căn bản cũng không có thời gian rảnh để về nhà. Mà cả ngày cũng không biết em làm gì, ngày hôm nay hiếm khi em ở nhà, anh cũng vậy, bắt đầu từ ngày mai anh được nghỉ, anh nghĩ là chúng ta nên tâm sự với nhau. Anh biết là em bởi vì chuyện của Vũ Hân cho nên giận anh, em nói rất đúng, quả thật là anh đã làm sai, nhưng mà anh với chị Vũ Hân của em tách ra không chỉ là bởi vì nguyên nhân này, hơn nữa giữa anh và Lý Yến cũng rất trong sạch. Anh thích Lý Vũ Hân, cho đến bây giờ cũng không muốn phản bội cô ấy, cho nên có lẽ là em đã hiểu lầm anh rồi.”
“Anh, em xin lỗi. Lần trước em nói mấy lời đó cũng chỉ là do nhất thời nói nhảm mà thôi, em tức giận cũng không phải bởi vì giữa anh và Lý Yến có gì đó với nhau, em biết anh không phải là loại người như vậy, em chỉ là sốt ruột thay cho anh, em cũng không biết rốt cuộc là anh muốn cái gì. Chị Hiểu Tinh anh cũng không cần, hiện tại chị Vũ Hân anh cũng đã chia tay rồi, hai người bọn họ đều là phụ nữ tốt biết bao nhiêu, đối xử với anh lại tốt như vậy, thấy anh không trân trọng như thế này, em... em... thật... thật sự rất tức giận, anh có biết không hả? Qua tết năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi, người qua ba mươi tuổi rồi mà còn không yêu đương, không kết hôn có bao nhiêu đâu chứ. Ba mẹ không còn, hai anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngoại trừ em ra không có người nào quan tâm anh hết. Anh, em thật lòng hi vọng anh có thể kết hôn, có thể hạnh phúc, em không hi vọng anh cô đơn.”
“Em biết là anh cố sức làm việc là vì em, nhưng mà em thật sự không muốn anh phải khổ cực như vậy đâu, bệnh tình của em đã tốt lắm rồi, em cũng đã tốt nghiệp đại học, hơn nữa em cũng có thể ra ngoài làm công việc tự kiếm học phí, em không cần anh phải trả tiền cho em. Anh nên sống vì mình, nên theo đuổi tình yêu của bản thân anh, hạnh phúc của anh. Cho dù là chị Vũ Hân cũng được, Hiểu Tinh cũng được, thậm chí là Lý Yến cũng được, bọn họ tốt hay xấu thật ra cũng không liên quan tới em nhiều cho lắm, có quan hệ với em chính là chị dâu của em, anh có hiểu chưa hả? Em hi vọng là anh hạnh phúc, chỉ có anh hạnh phúc rồi thì mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của em.” Diệp Sương nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nhìn Diệp Sương, trong ánh mắt có cảm động, cuối cùng sờ tóc Diệp Sương rồi nói: “Anh biết rồi, hai anh em chúng ta sống dựa vào nhau lâu như vậy, sao anh có thể không biết trong lòng của em đang suy nghĩ cái gì được chứ. Thật ra thì tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, em có biết không? Có nhiều thứ đều là do trời định, không phải anh nói như vậy thì nhất định có thể có được, có một số việc có lẽ là em không biết. Một ngày trước khi anh và Lý Vũ Hân chia tay với nhau, anh đã cầu hôn cô ấy, nhưng mà cuối cùng cô ấy lại không đồng ý, anh với cô ấy vẫn là chia tay, nguyên nhân chia tay có rất nhiều, mặc dù là anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh, nhưng mà cuối cùng giữa anh với cô ấy không thích hợp nhau. Giữa tính cách của anh và của cô ấy tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa được, có lẽ anh với cô ấy là một cặp đôi rất tốt để yêu đương, nhưng mà có lẽ rất khó để trở thành vợ chồng, cũng không phải là anh không biết trân trọng, cả đời này của anh mất quá nhiều thứ cho nên anh rất biết cách trân trọng, nhưng mà có nhiều thứ căn bản không thuộc về, em có theo đuổi thì cũng không có cách nào có được. Con người phải học được cách buông tay, cho nên chúng ta không tiếp tục nói chủ đề này nữa, có được không nào?”
Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng mới thở dài gật gật đầu sau đó hỏi: “Vậy giữa anh với chị Hiểu Tinh còn có thể không?”
Nghe thấy Diệp Sương hỏi như vậy, Diệp Lăng Thiên không nhịn được mà bật cười, anh nói: “Em cảm thấy như thế nào?”
“Thôi em biết rồi, coi như em chưa hỏi cái gì đi. Anh, thật ra thì cho dù là chị Hiểu Tinh hay chị Vũ Hân em cũng đều rất thích, bởi vì em có thể cảm nhận được hai người bọn họ đều yêu anh, đều thật lòng đối xử tốt với anh. Anh, sau này chuyện của công ty anh nới lỏng một chút đi, nghĩ đến mình, sống vì chính mình, em tình nguyện không muốn nhiều tiền như thế, em muốn trở về khoảng thời gian trước kia hai chúng ta muốn ăn cơm cũng là một vấn đề, em cũng chỉ hi vọng anh có thể sớm ngày kết hôn, sớm ngày tìm được người phụ nữ yêu anh và anh yêu.”
“Sẽ mà, tin tưởng anh, hiện tại không tìm được không có nghĩa là sau này không tìm được, có lẽ chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.” Diệp Lăng Thiên lại cười lần nữa.
“Thật ra thì em cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh không tốt, đều là do em không tốt, em biết anh rất khó chịu, nhưng mà hết lần này đến lần khác em lại tức giận với anh vào lúc đó, đều là do em không hiểu chuyện. Anh, em thật sự xin lỗi.”
Mấy ngày trước khi ăn tết, Diệp Lăng Thiên đều bận rộn trong công việc, mỗi ngày gần như đều là đi sớm về trễ, mà chỉ chớp mắt một cái liền đến tết. Khác biệt với những năm qua, năm nay Diệp Lăng Thiên ăn tết gần như là không chuẩn bị cái gì hết, bởi vì Diệp Sương đối với Diệp Lăng Thiên mang theo một bụng ý kiến, thêm việc Diệp Lăng Thiên đi sớm về trễ, mà Diệp Sương cũng không biết là cả ngày cứ luôn làm cái gì đó, thời gian gặp mặt của hai người cũng không nhiều chứ đừng nói chi là ngồi xuống thương lượng với nhau chuyện ăn tết. Đối với chuyện này, Diệp Lăng Thiên không có cách nào hết.
Ba ngày trước khi đến tết, Diệp Lăng Thiên cho các nhân viên nội bộ của công ty bảo vệ được nghỉ lễ để mọi người có thể về nhà sớm ăn tết, mà bên công ty thực phẩm thì không có biện pháp nào khác, nhưng mà công ty thực phẩm vẫn dựa theo ý kiến của Lý Vũ Hân mà cho nghỉ phép. Cũng chính là nghỉ từ ba mươi cho đến ngày mùng ba tháng giêng, ngày mùng bốn tháng giêng bắt đầu làm việc như bình thường, trước đó Lý Vũ Hân để cho các cửa hàng tự tổ chức luân phiên nghỉ theo ca của mình. Lượt nghỉ đầu tiên là bốn ngày trước kỳ nghỉ cho đến ngày thứ ba của năm mới, và đợt thứ hai là từ ngày đầu năm mới cho đến ngày mùng bảy tháng giêng âm lịch, dù sao thì chuyện làm ăn cuối năm cũng hơi ít một chút, cho nên có thể sắp xếp thay phiên nhau, để cho tất cả mọi người mặc kệ là năm trước hay là năm sau đều có thể về nhà đoàn tụ với người nhà được mấy ngày.
Cuối cùng trước khi đến tết ba ngày, Diệp Lăng Thiên cũng đã bắt đầu tự cho mình nghỉ, ngày đi làm cuối cùng, sau khi Diệp Lăng Thiên xử lý hết tất cả công việc ở trong tay của mình thì trở về nhà đã hơn tám giờ tối, bữa cơm tối cũng ăn thức ăn nhanh ở công ty. Khi về nhà phát hiện một mình Diệp Sương đang dọn dẹp bát đũa, hiển nhiên là vừa mới ăn xong.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, Diệp Sương hỏi: “Anh, anh ăn cơm chưa?”
“Anh đã ăn rồi, ăn ở công ty.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nhìn Diệp Sương, cuối cùng nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, em ngơi tay chút đi, hai chúng ta nói chuyện với nhau.”
“Được.” Diệp Sương cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng gật gật đầu.
Không bao lâu sau hai anh em đều ngồi ở trên ghế sa lông, Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi hút, cũng từ từ nói chuyện với Diệp Sương: “Từ lần trước sau khi em giận dỗi anh mà ra ngoài, đã lâu lắm rồi hai anh em chúng ta không ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, anh bị bệnh làm trễ nải công việc hơn mấy tháng, thêm nữa là cuối năm, hai công ty cộng lại có rất nhiều chuyện, anh căn bản cũng không có thời gian rảnh để về nhà. Mà cả ngày cũng không biết em làm gì, ngày hôm nay hiếm khi em ở nhà, anh cũng vậy, bắt đầu từ ngày mai anh được nghỉ, anh nghĩ là chúng ta nên tâm sự với nhau. Anh biết là em bởi vì chuyện của Vũ Hân cho nên giận anh, em nói rất đúng, quả thật là anh đã làm sai, nhưng mà anh với chị Vũ Hân của em tách ra không chỉ là bởi vì nguyên nhân này, hơn nữa giữa anh và Lý Yến cũng rất trong sạch. Anh thích Lý Vũ Hân, cho đến bây giờ cũng không muốn phản bội cô ấy, cho nên có lẽ là em đã hiểu lầm anh rồi.”
“Anh, em xin lỗi. Lần trước em nói mấy lời đó cũng chỉ là do nhất thời nói nhảm mà thôi, em tức giận cũng không phải bởi vì giữa anh và Lý Yến có gì đó với nhau, em biết anh không phải là loại người như vậy, em chỉ là sốt ruột thay cho anh, em cũng không biết rốt cuộc là anh muốn cái gì. Chị Hiểu Tinh anh cũng không cần, hiện tại chị Vũ Hân anh cũng đã chia tay rồi, hai người bọn họ đều là phụ nữ tốt biết bao nhiêu, đối xử với anh lại tốt như vậy, thấy anh không trân trọng như thế này, em... em... thật... thật sự rất tức giận, anh có biết không hả? Qua tết năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi, người qua ba mươi tuổi rồi mà còn không yêu đương, không kết hôn có bao nhiêu đâu chứ. Ba mẹ không còn, hai anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngoại trừ em ra không có người nào quan tâm anh hết. Anh, em thật lòng hi vọng anh có thể kết hôn, có thể hạnh phúc, em không hi vọng anh cô đơn.”
“Em biết là anh cố sức làm việc là vì em, nhưng mà em thật sự không muốn anh phải khổ cực như vậy đâu, bệnh tình của em đã tốt lắm rồi, em cũng đã tốt nghiệp đại học, hơn nữa em cũng có thể ra ngoài làm công việc tự kiếm học phí, em không cần anh phải trả tiền cho em. Anh nên sống vì mình, nên theo đuổi tình yêu của bản thân anh, hạnh phúc của anh. Cho dù là chị Vũ Hân cũng được, Hiểu Tinh cũng được, thậm chí là Lý Yến cũng được, bọn họ tốt hay xấu thật ra cũng không liên quan tới em nhiều cho lắm, có quan hệ với em chính là chị dâu của em, anh có hiểu chưa hả? Em hi vọng là anh hạnh phúc, chỉ có anh hạnh phúc rồi thì mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của em.” Diệp Sương nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nhìn Diệp Sương, trong ánh mắt có cảm động, cuối cùng sờ tóc Diệp Sương rồi nói: “Anh biết rồi, hai anh em chúng ta sống dựa vào nhau lâu như vậy, sao anh có thể không biết trong lòng của em đang suy nghĩ cái gì được chứ. Thật ra thì tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, em có biết không? Có nhiều thứ đều là do trời định, không phải anh nói như vậy thì nhất định có thể có được, có một số việc có lẽ là em không biết. Một ngày trước khi anh và Lý Vũ Hân chia tay với nhau, anh đã cầu hôn cô ấy, nhưng mà cuối cùng cô ấy lại không đồng ý, anh với cô ấy vẫn là chia tay, nguyên nhân chia tay có rất nhiều, mặc dù là anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh, nhưng mà cuối cùng giữa anh với cô ấy không thích hợp nhau. Giữa tính cách của anh và của cô ấy tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa được, có lẽ anh với cô ấy là một cặp đôi rất tốt để yêu đương, nhưng mà có lẽ rất khó để trở thành vợ chồng, cũng không phải là anh không biết trân trọng, cả đời này của anh mất quá nhiều thứ cho nên anh rất biết cách trân trọng, nhưng mà có nhiều thứ căn bản không thuộc về, em có theo đuổi thì cũng không có cách nào có được. Con người phải học được cách buông tay, cho nên chúng ta không tiếp tục nói chủ đề này nữa, có được không nào?”
Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng mới thở dài gật gật đầu sau đó hỏi: “Vậy giữa anh với chị Hiểu Tinh còn có thể không?”
Nghe thấy Diệp Sương hỏi như vậy, Diệp Lăng Thiên không nhịn được mà bật cười, anh nói: “Em cảm thấy như thế nào?”
“Thôi em biết rồi, coi như em chưa hỏi cái gì đi. Anh, thật ra thì cho dù là chị Hiểu Tinh hay chị Vũ Hân em cũng đều rất thích, bởi vì em có thể cảm nhận được hai người bọn họ đều yêu anh, đều thật lòng đối xử tốt với anh. Anh, sau này chuyện của công ty anh nới lỏng một chút đi, nghĩ đến mình, sống vì chính mình, em tình nguyện không muốn nhiều tiền như thế, em muốn trở về khoảng thời gian trước kia hai chúng ta muốn ăn cơm cũng là một vấn đề, em cũng chỉ hi vọng anh có thể sớm ngày kết hôn, sớm ngày tìm được người phụ nữ yêu anh và anh yêu.”
“Sẽ mà, tin tưởng anh, hiện tại không tìm được không có nghĩa là sau này không tìm được, có lẽ chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.” Diệp Lăng Thiên lại cười lần nữa.
“Thật ra thì em cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh không tốt, đều là do em không tốt, em biết anh rất khó chịu, nhưng mà hết lần này đến lần khác em lại tức giận với anh vào lúc đó, đều là do em không hiểu chuyện. Anh, em thật sự xin lỗi.”
/841
|