“Chuyện này tôi biết, tôi đi đến tìm anh ta thì tôi nhất định sẽ ở trong cục diện bị động, nhưng tình huống vốn chính là chúng ta bị động, là chúng ta muốn tiến vào thị trường nước D, tiến quân vào châu Âu, giống như anh ta vừa nói, nếu như tôi muốn tiến vào ngành khách sạn nước D thì hợp tác với bọn họ là tốt nhất, chúng ta không còn lựa chọn khác, bản thân chuyện này đã quyết định chúng ta ở trong thế bị động rồi.”
“Tôi sẽ qua đó tìm anh ta nói chuyện, hi vọng bọn họ có thể hạ thấp yêu cầu xuống một chút.” Chỉ cần hạng mục này có thể thành công, cho dù phải cố gắng nhiều hơn nữa thì cũng đáng.” Lý Vũ Hân kiên định nói.
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì lắc đầu: “Cố gắng không sai nhưng cũng chỉ nên làm khi cần thiết, nhưng dù sao làm việc vẫn cần có kế hoạch trước, xác định phương thức của mình sau đó mới biến thành hành động. Cho dù bây giờ cô đi tìm anh ta thì cũng không có kết quả gì tốt, nếu anh ta đã nói hẹn buổi chiều thì để chiều gặp đi, dù sao bây giờ cô đi tìm anh ta thì kết quả cũng giống buổi chiều thôi.”
“Hoàng Linh, cô đi về trước đi, Lý Vũ Hân, đi thôi, tôi đưa cô đến một nơi, uống một lý rượu vang nước D chính tông.”
“Diệp Lăng Thiên, tôi xin anh đừng làm loạn thêm nữa, bây giờ tôi làm gì có tâm trạng để uống rượu vang gì.” Lý Vũ Hân tâm phiền ý loạn, cô cảm thấy hôm nay chính là một ngày xui xẻo, cô làm gì cũng thấy không thuận lợi.
“Cô đi về trước đi, chuyện ngày hôm nay đừng nói với người khác.” Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Vũ Hân, nói với Hoàng Linh.
Hoàng Linh gật đầu, nhìn Lý Vũ Hân, thấy cô không nói gì thì tự đem đồ rời khỏi công ty Ale.
“Cô thực sự không muốn đi thì để tôi mời cô một ly cà phê dưới lầu đi, ở đây bàn luận chuyện này có vẻ không thích hợp lắm.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, sau đó đi xuống lầu trước.
Trong lòng Lý Vũ Hân vô cùng buồn bực, trước khi tới đây, cô tràn đầy lòng tin, không ngờ kết quả là hôm nay công ty Ale lại không chịu nhường nhịn chút nào, đây là tình hình Lý Vũ Hân chưa từng gặp phải từ khi đi làm đến nay, mà tình huống thực tế chính là tập đoàn Tam Nguyên bọn họ còn nhất định phải thúc đẩy được lần hợp tác này, bởi vì nó có liên quan đến sự phát triển của toàn bộ tập đoàn trong tương lai. Loại cảm giác thất bại và bất đắc dĩ này khiến Lý Vũ Hân cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô nhìn bóng lưng đang rời khỏi của Diệp Lăng Thiên, cuối cùng vẫn đi theo anh xuống lầu.
Hai người lần lượt bước vào một quán cà phê ở khúc quanh dưới lầu, ngồi ở vị trí cửa sổ thủy tinh, Diệp Lăng Thiên cũng không để ý Lý Vũ Hân uống gì, tự mình gọi hai ly.
“Uống thử đi, theo như lẽ thường suy đoán, cà phê người phương Tây tốt hơn trong nước một chút, bởi vì lịch sử uống cà phê của bọn họ nhiều hơn chúng ta tưởng nhiều.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, nhưng chính mình lại không uống.
Lý Vũ Hân đang phiền muộn, thuận miệng uống thử, tâm trạng không tốt, đương nhiên cũng không cảm nhận được mùi vị gì, cảm thấy cũng chỉ bình thường, nhìn thử Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Sao anh không uống?”
Tôi không thích uống cà phê, tôi thích uống trà hơn.” Diệp Lăng Thiên đáp.
“Vậy sao anh vẫn gọi?” Lý Vũ Hân tức giận nói.
“Vào quán cà phê sao lại không gọi cà phê chứ? Cho dù không uống cũng phải làm bộ một chút, giống như Ravel, rõ ràng rất muốn thúc đẩy lần hợp tác này nhưng vì công ty, anh ta cũng nhất định phải làm bộ không quá nhiệt tình với lần hợp tác này.” Diệp Lăng Thiên dùng thìa khuấy cà phê, chậm rãi nói.
“Có ý gì? Anh muốn nói là Ravel cố ý ra vẻ sao?” Lý Vũ Hân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Chắc chắn là như vậy, cô hẳn cũng đã nhìn ra, chỉ cô mất một tấc vuông, chỉ nhìn mình mà không nhìn đối phương. Nếu như Ravel cũng không nóng lòng thúc đẩy hạng mục hợp tác giữa hai bên thì sao anh ta phải bỏ công sức để đàm luận lâu như vậy làm gì? Vì sao lại phải mời các cô qua đây gặp mặt nói chuyện? Thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu cho các cô?”
“Đừng nghĩ rằng tiệc rượu ở phương Tây cũng tùy tiện và đơn giản giống như chúng ta mời ăn bữa cơm, cái này hẳn khi cô du học ở nước B cũng hiểu. Cho nên nếu như Ravel không phải là một người thích gây sự thì anh ta chỉ đang cố ý làm bộ thôi.” Diệp Lăng Thiên vẫn nhàn nhạt nói.
“Anh nói anh ta cố tình lạt mềm buộc chặt, chờ tôi gặp anh ta trả giá phải không?” Lý Vũ Hân cau mày.
“Cô nói xem? Thật ra cô cũng đã nhìn ra từ sớm rồi.” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Lý Vũ Hân.
“Đương nhiên tôi đã nhìn ra, vấn đề là bây giờ chúng ta bức thiết cần hợp tác được với bọn họ hơn, không có tập đoàn Tam Nguyên chúng ta, bọn họ có thể tùy tiện tìm một tập đoàn tài chính khác, có thể đầu tư 100 triệu đô la, không những vậy công ty muốn tiến quân vào ngành khách sạn châu Âu thực sự rất nhiều. Mà chúng ta muốn tiến quân vào ngành khách sạn nước D thì lựa chọn tốt nhất lại chỉ có thể là tập đoàn bọn họ. Cho nên, anh ta có quyền trả giá, mà chúng ta chỉ có thể ở trong thế bị động.”
“Nhưng tôi rất bất ngờ với chuyện Ravel làm đến cùng như thế, kiên quyết đòi 50% cổ phần công ty, không chịu lùi một bước nào, điều này làm cho tôi thấy rất bối rối, ngoài tìm anh ta nhõng nhẽo đòi hỏi, tôi thực sự không tìm ra cách nào tốt hơn.” Lý Vũ Hân lắc đầu, thở dài nói.
“Nhưng thật ra là có một cách.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục khuấy ly cà phê.
“Cách gì?”
“Tiếp tục dây dưa, Ravel chơi lạt mềm buộc chặt, như vậy cô cũng có thể chơi, phải phản lại, đây chính là lạt mềm buộc chặt bên trong binh pháp Tôn Tử, cô không thể lại chơi không lại anh ta, đúng hay không?”
“Có ý gì? Tôi chưa hiểu lắm?” Lý Vũ Hân cau mày.
“Chiều hôm nay đi gặp Ravel, lại nói chuyện này, nhớ kỹ, anh ta không nhượng bộ, cô cũng một bước cũng không lui, kết quả cuối cùng nhất định cụt hứng bỏ về. Lúc cô rời đi, nói cho công ty Ale rằng cô chuẩn bị đi chơi vài ngày ở nước D, sau đó cô sẽ dẫn Hoàng Linh và toàn bộ những người khác về nước, cô có thể thả lỏng tâm trạng đi một vòng nước D, coi như du lịch, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng năm ngày, Ravel chắc chắn sẽ chủ động tới tìm cô, chỉ cần anh ta chủ động tới tìm gặp, như vậy tất cả đều dễ nói, quyền chủ động sẽ trở về trong tay cô rồi.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Anh dựa vào đâu mà chắc chắn Ravel sẽ chủ động tìm tôi? Trong tay chúng ta đúng là có tiền đầu tư, nhưng người có tiền đầu tư rất nhiều, hơn nữa, trên trường quốc tế, tập đoàn Tam Nguyên chúng ta chỉ là một tập đoàn nhỏ không có danh tiếng gì mà thôi, bọn họ thực sự có rất nhiều lựa chọn khác. Thứ có thể hấp dẫn Ravel trong tay chúng ta bây giờ ngoại trừ nhường bớt lợi ích thì cũng chỉ còn một chút thành ý của cá nhân tôi, nếu điểm mấu chốt nhường bớt lợi ích không được, cuối cùng tôi còn chủ động đi khỏi thì cả chút thành ý đó cũng không còn, hạng mục này thật sự sẽ thất bại, tôi không gánh nổi hậu quả này đâu.” Lý Vũ Hân lắc đầu.
“Tôi sẽ qua đó tìm anh ta nói chuyện, hi vọng bọn họ có thể hạ thấp yêu cầu xuống một chút.” Chỉ cần hạng mục này có thể thành công, cho dù phải cố gắng nhiều hơn nữa thì cũng đáng.” Lý Vũ Hân kiên định nói.
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì lắc đầu: “Cố gắng không sai nhưng cũng chỉ nên làm khi cần thiết, nhưng dù sao làm việc vẫn cần có kế hoạch trước, xác định phương thức của mình sau đó mới biến thành hành động. Cho dù bây giờ cô đi tìm anh ta thì cũng không có kết quả gì tốt, nếu anh ta đã nói hẹn buổi chiều thì để chiều gặp đi, dù sao bây giờ cô đi tìm anh ta thì kết quả cũng giống buổi chiều thôi.”
“Hoàng Linh, cô đi về trước đi, Lý Vũ Hân, đi thôi, tôi đưa cô đến một nơi, uống một lý rượu vang nước D chính tông.”
“Diệp Lăng Thiên, tôi xin anh đừng làm loạn thêm nữa, bây giờ tôi làm gì có tâm trạng để uống rượu vang gì.” Lý Vũ Hân tâm phiền ý loạn, cô cảm thấy hôm nay chính là một ngày xui xẻo, cô làm gì cũng thấy không thuận lợi.
“Cô đi về trước đi, chuyện ngày hôm nay đừng nói với người khác.” Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Vũ Hân, nói với Hoàng Linh.
Hoàng Linh gật đầu, nhìn Lý Vũ Hân, thấy cô không nói gì thì tự đem đồ rời khỏi công ty Ale.
“Cô thực sự không muốn đi thì để tôi mời cô một ly cà phê dưới lầu đi, ở đây bàn luận chuyện này có vẻ không thích hợp lắm.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, sau đó đi xuống lầu trước.
Trong lòng Lý Vũ Hân vô cùng buồn bực, trước khi tới đây, cô tràn đầy lòng tin, không ngờ kết quả là hôm nay công ty Ale lại không chịu nhường nhịn chút nào, đây là tình hình Lý Vũ Hân chưa từng gặp phải từ khi đi làm đến nay, mà tình huống thực tế chính là tập đoàn Tam Nguyên bọn họ còn nhất định phải thúc đẩy được lần hợp tác này, bởi vì nó có liên quan đến sự phát triển của toàn bộ tập đoàn trong tương lai. Loại cảm giác thất bại và bất đắc dĩ này khiến Lý Vũ Hân cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô nhìn bóng lưng đang rời khỏi của Diệp Lăng Thiên, cuối cùng vẫn đi theo anh xuống lầu.
Hai người lần lượt bước vào một quán cà phê ở khúc quanh dưới lầu, ngồi ở vị trí cửa sổ thủy tinh, Diệp Lăng Thiên cũng không để ý Lý Vũ Hân uống gì, tự mình gọi hai ly.
“Uống thử đi, theo như lẽ thường suy đoán, cà phê người phương Tây tốt hơn trong nước một chút, bởi vì lịch sử uống cà phê của bọn họ nhiều hơn chúng ta tưởng nhiều.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, nhưng chính mình lại không uống.
Lý Vũ Hân đang phiền muộn, thuận miệng uống thử, tâm trạng không tốt, đương nhiên cũng không cảm nhận được mùi vị gì, cảm thấy cũng chỉ bình thường, nhìn thử Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Sao anh không uống?”
Tôi không thích uống cà phê, tôi thích uống trà hơn.” Diệp Lăng Thiên đáp.
“Vậy sao anh vẫn gọi?” Lý Vũ Hân tức giận nói.
“Vào quán cà phê sao lại không gọi cà phê chứ? Cho dù không uống cũng phải làm bộ một chút, giống như Ravel, rõ ràng rất muốn thúc đẩy lần hợp tác này nhưng vì công ty, anh ta cũng nhất định phải làm bộ không quá nhiệt tình với lần hợp tác này.” Diệp Lăng Thiên dùng thìa khuấy cà phê, chậm rãi nói.
“Có ý gì? Anh muốn nói là Ravel cố ý ra vẻ sao?” Lý Vũ Hân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Chắc chắn là như vậy, cô hẳn cũng đã nhìn ra, chỉ cô mất một tấc vuông, chỉ nhìn mình mà không nhìn đối phương. Nếu như Ravel cũng không nóng lòng thúc đẩy hạng mục hợp tác giữa hai bên thì sao anh ta phải bỏ công sức để đàm luận lâu như vậy làm gì? Vì sao lại phải mời các cô qua đây gặp mặt nói chuyện? Thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu cho các cô?”
“Đừng nghĩ rằng tiệc rượu ở phương Tây cũng tùy tiện và đơn giản giống như chúng ta mời ăn bữa cơm, cái này hẳn khi cô du học ở nước B cũng hiểu. Cho nên nếu như Ravel không phải là một người thích gây sự thì anh ta chỉ đang cố ý làm bộ thôi.” Diệp Lăng Thiên vẫn nhàn nhạt nói.
“Anh nói anh ta cố tình lạt mềm buộc chặt, chờ tôi gặp anh ta trả giá phải không?” Lý Vũ Hân cau mày.
“Cô nói xem? Thật ra cô cũng đã nhìn ra từ sớm rồi.” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Lý Vũ Hân.
“Đương nhiên tôi đã nhìn ra, vấn đề là bây giờ chúng ta bức thiết cần hợp tác được với bọn họ hơn, không có tập đoàn Tam Nguyên chúng ta, bọn họ có thể tùy tiện tìm một tập đoàn tài chính khác, có thể đầu tư 100 triệu đô la, không những vậy công ty muốn tiến quân vào ngành khách sạn châu Âu thực sự rất nhiều. Mà chúng ta muốn tiến quân vào ngành khách sạn nước D thì lựa chọn tốt nhất lại chỉ có thể là tập đoàn bọn họ. Cho nên, anh ta có quyền trả giá, mà chúng ta chỉ có thể ở trong thế bị động.”
“Nhưng tôi rất bất ngờ với chuyện Ravel làm đến cùng như thế, kiên quyết đòi 50% cổ phần công ty, không chịu lùi một bước nào, điều này làm cho tôi thấy rất bối rối, ngoài tìm anh ta nhõng nhẽo đòi hỏi, tôi thực sự không tìm ra cách nào tốt hơn.” Lý Vũ Hân lắc đầu, thở dài nói.
“Nhưng thật ra là có một cách.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục khuấy ly cà phê.
“Cách gì?”
“Tiếp tục dây dưa, Ravel chơi lạt mềm buộc chặt, như vậy cô cũng có thể chơi, phải phản lại, đây chính là lạt mềm buộc chặt bên trong binh pháp Tôn Tử, cô không thể lại chơi không lại anh ta, đúng hay không?”
“Có ý gì? Tôi chưa hiểu lắm?” Lý Vũ Hân cau mày.
“Chiều hôm nay đi gặp Ravel, lại nói chuyện này, nhớ kỹ, anh ta không nhượng bộ, cô cũng một bước cũng không lui, kết quả cuối cùng nhất định cụt hứng bỏ về. Lúc cô rời đi, nói cho công ty Ale rằng cô chuẩn bị đi chơi vài ngày ở nước D, sau đó cô sẽ dẫn Hoàng Linh và toàn bộ những người khác về nước, cô có thể thả lỏng tâm trạng đi một vòng nước D, coi như du lịch, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng năm ngày, Ravel chắc chắn sẽ chủ động tới tìm cô, chỉ cần anh ta chủ động tới tìm gặp, như vậy tất cả đều dễ nói, quyền chủ động sẽ trở về trong tay cô rồi.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Anh dựa vào đâu mà chắc chắn Ravel sẽ chủ động tìm tôi? Trong tay chúng ta đúng là có tiền đầu tư, nhưng người có tiền đầu tư rất nhiều, hơn nữa, trên trường quốc tế, tập đoàn Tam Nguyên chúng ta chỉ là một tập đoàn nhỏ không có danh tiếng gì mà thôi, bọn họ thực sự có rất nhiều lựa chọn khác. Thứ có thể hấp dẫn Ravel trong tay chúng ta bây giờ ngoại trừ nhường bớt lợi ích thì cũng chỉ còn một chút thành ý của cá nhân tôi, nếu điểm mấu chốt nhường bớt lợi ích không được, cuối cùng tôi còn chủ động đi khỏi thì cả chút thành ý đó cũng không còn, hạng mục này thật sự sẽ thất bại, tôi không gánh nổi hậu quả này đâu.” Lý Vũ Hân lắc đầu.
/841
|