“Ông phân tích rất tinh tế, nhưng nếu như tôi cứ không thừa nhận thì sao?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Cậu không thừa nhận cũng không sao cả, trong lòng cậu và tôi hiểu là được. Tôi hôm nay tới chỉ là muốn nói với cậu, ba của Văn Vũ nghe được tin tức này, đã sắp xếp tôi đi nghĩ cách bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó. Bản thân ông ta vướng mặt mũi và vợ của ông ta, không tiện cử người đi xử lý chuyện này, cho nên bảo tôi đi làm. Tôi đã tới làm quan hệ, lát nữa thì chuẩn bị tới bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó.” Lưu Thượng Vinh nói rồi lại nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Vậy ông cứ việc đi bảo lãnh đi, ông có phải là muốn nói với tôi chỉ cần tôi cho ông một chút chỗ tốt gì đó, ví dụ như tiền, ông có thể nghĩ cách không bảo lãnh anh ta ra, để anh ta ở trong đó lâu hơn?” Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói.
“Tôi không có nói như vậy, nhưng, tôi quả thật có thể làm như vậy.”
“Quên nói với ông, tôi không thích người khác mặc cả với mình. Có điều, hai chúng ta có thể đánh cược, nếu như ông có thể bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó, tôi cho ông 3 tỷ, nếu như không bảo lãnh ra được, tôi muốn một cái tay của ông, ông cảm thấy vụ mua bán này như thế nào? Hai chúng ta có nên thử hay không?” Diệp Lăng Thiên vẫn mỉm cười rồi nói.
Diệp Lăng Thiên vừa nói xong lời này, sắc mặt của Lưu Thượng Vinh đều thay đổi, có hơi kinh sợ nhìn Diệp Lăng Thiên, nửa ngày nói không ra lời.
“Được rồi, tôi cũng không hù dọa ông nữa, như này đi, nếu như ông hôm nay có thể bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó, ông tới đây, tôi cho ông 3 tỷ. Nếu không có chuyện gì khác thì ông biến đi. Sau này cũng không cần tới tìm tôi nữa, tôi bây giờ không cần loại người như ông. Đi đi.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc nhàn nhạt nói.
“Diệp tổng, thật ra tôi hôm nay tới là vì chuyện khác.” Lưu Thượng Vinh sau khi do dự một lát mới nói.
“Chuyện gì? Ông có thể nói chi tiết thử xem.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Cậu trước đây từng nói với tôi, nếu như tôi muốn theo cậu làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm cậu.”
“Đúng, tôi trước đây từng nói như vậy, nhưng đó là trước đây, bây giờ tôi đã không cần rồi, cũng không muốn ông rồi. Tôi có thể nói rõ với ông, ở thành phố A, chuyện mà Diệp Lăng Thiên tôi bây giờ muốn làm trên cơ bản đều có thể làm được, tôi nghĩ không ra tôi cần ông làm gì nữa? Ngoài việc đối phó với một Văn Vũ ra ông khả năng còn có chút tác dụng, có điều, một vài cách làm trước đây của ông khiến tôi rất thất vọng về ông rồi, cho nên, tôi mới quyết định tự mình tới đối phó Văn Vũ, vì vậy đã không cần ông nữa, ông có thể đi được rồi.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục nói.
“Không không không, cậu cần.” Lưu Thượng Vinh vội vàng nói.
“Ổ? Vậy ông nói xem, ông có bản lĩnh gì là thứ tôi cần? Tôi nghĩ không ra tôi cần ông thì có tác dụng gì?” Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế vừa hút thuốc vừa nhàn nhạt nhìn Lưu Thượng Vinh.
“Diệp tổng, tôi trước đây cũng từng nói với cậu, Lưu Thượng Vinh tôi ở thành phố A đã lăn lộn mấy chục năm, làm quan gia mấy chục năm cho người ta. Tôi có thể nói như vậy, con người này của tôi không có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh nhìn việc làm việc vẫn là có, ngoài ra, ở thành phố A, mặc kệ là đỏ, đen, trên hay dưới, các mối quan hệ tôi đều có một chút.
Một lão tổng lớn như cậu, mặc kệ là việc công hay việc tư, tóm lại có một cần một kẻ chạy việc có thể giúp cậu giải quyết một số công việc không tiện ra mặt hoặc phức tạp, tôi nghĩ, công việc này tôi rất phù hợp.
Có tôi ở đây, tuy không thể giúp công ty của cậu bước lên một tầng cao hơn, nhưng ít nhất có thể giúp cậu giải quyết rất nhiều phiền phức, có thể khiến cậu bớt phải làm rất nhiều việc. Thời xưa, người làm những việc này đều gọi là quản gia, bây giờ gọi là trợ lý. Tôi cảm thấy, tôi làm trợ lý của cậu vẫn là khá không tồi.” Lưu Thượng Vinh một chút cũng không nghiêm tốn nói.
Diệp Lăng Thiên nghe những lời mà Lưu Thượng Vinh nói này thì đã mỉm cười, sau đó nói: “Những điều ông nói là không sai, có ông ở đây, tôi có thể bớt đi rất nhiều việc, cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền phức. Nhưng, cho dù ông có bản lĩnh hơn nữa, tôi bây giờ cũng không cần ông, cho nên, ông vẫn là đi đi.”
“Tại sao?” Lưu Thượng Vinh có hơi hoảng.
“Tại sao? Tôi cho ông mấy cái tại sao. Điểm thứ nhất, tôi không thích người không trung thực, điểm thứ hai, tôi không thích có người giở trò thông minh vặt trước mặt tôi, điểm thứ ba, tôi không thích một người cứ mặc cả với tôi. Điểm thứ tư, tôi không thích một người ăn cây táo rào cây sung.” Diệp Lăng Thiên bỗng lạnh lùng nói.
“Có cần tôi giải thích kỹ hơn không? Ông nghĩ xem bản thân gần đây đã làm những cái gì? Ông nghĩ rằng những chuyện mà ông làm tôi đều không biết phải không? Tôi có thể nói rõ với ông, từ lúc tôi thả ông quay về, mỗi ngày ông làm cái gì, gặp mặt ai, thậm chí mấy giờ đi vệ sinh mấy người gọi điện với người khác tôi đều biết rõ.
Ông nghĩ rằng ông rất thông minh phải không? Làm một phần việc, trước tiên tới chỗ này của tôi xin khen thưởng, sau đó lại chạy tới chỗ của mẹ kế Văn Vũ nịnh bợ tiếp, ông nịnh cả hai bên, xem tôi thành đồ ngốc để chơi đùa sao? Đừng tưởng chút tâm tư nhỏ đó của ông tôi không đoán được.
Ngoài ra, ông tưởng rằng trong tay ông nắm bí mật giao dịch giữa tôi và ông thì tôi không dám làm gì ông cả sao? Tôi có thể nói rõ cho ông biết, mặc kệ là ngoài sáng hay trong tối, tôi muốn chơi chết ông thật ra là quá đơn giản, chỉ là tôi lười tính toán nhiều với loại người như ông mà thôi.
Nếu ông đã muốn đi theo mẹ kế của Văn Vũ, sau này hãy lấy chút lợi ích gì đó ở chỗ chủ mới, vậy nên ông ta tiếp tục ở bên đó đi, tôi sẽ không tính toán nhiều với ông đâu. Đương nhiên, chỗ tôi cũng không cần ông rồi. Đúng, ông nói rất không tệ, bên cạnh tôi quả thật có rất nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ, việc công việc tư, quả thật cần một kẻ thông minh cơ trí giúp tôi xử lý.
Nhưng, giống như những gì tôi vừa nói, cái tôi cần là một người tôi có thể yên tâm, ông có thể khiến tôi yên tâm không? Sợ bản thân ông đối với chính ông cũng không yên tâm nhỉ? Cho nên, ông vẫn là biến đi.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng không hề khách sáo mà nói.
Lưu Thượng Vinh nghe những lời này, rất là kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.
“Không, Diệp tổng, cậu hiểu lầm rồi, cầu xin cậu, cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi sau này nhất định lấy cậu làm đầu, tuyệt đối sẽ không hai lòng nữa, cậu cho tôi một cơ hội đi.” Lưu Thượng Vinh vội nói.
“Sao hả? Bây giờ tới cầu tôi rồi sao? Tôi tại sao phải cho ông một cơ hội chứ? Sao hả? Bây giờ ở chỗ chủ mới không được kiếm được lợi ích, lại bắt đầu tới cầu xin tôi sao?” Diệp Lăng Thiên lần nữa lạnh lùng nói.
“Quả thật phải, tôi thừa nhận, quả thật là như thế, Văn Vũ bị bắt đi rồi, tôi tối qua báo cáo chuyện này với bà chủ, tôi có thể nhìn ra, bà chủ đối với tôi dần dần không còn nhiệt tình như trước, đối với chuyện của Văn Vũ cũng không quan tâm như vậy nữa, tôi biết, có một đạo lý gọi là qua cầu rút ván, đợi tới một ngày Văn Vũ hoàn toàn ngã xuống thì tôi cũng hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng. Tôi luôn không diệt hoàn toàn Văn Vũ chính là vì nguyên nhân này, nhưng hôm qua sau khi Văn Vũ bị bắt đi thì tôi biết, cậu ra tay rồi, cộng thêm những lời trước đó cậu dành cho tôi, tôi biết, Văn Vũ đoán chắc sắp hoàn toàn ngã xuống rồi. Ngoài ra, Văn Vũ cũng đã biết là tôi phản bội cậu ta, đây là ba của Văn Vũ chính mình nói với cậu ta, cộng thêm việc ba của Văn Vũ hôm nay kêu tôi đi bảo lãnh Văn Vũ thì tôi biết, mặc kệ nói thế nào, ba của Văn Vũ vẫn là quan tâm đứa con trai này của ông ta, vậy thì tôi thành cái gì chứ?
Tôi trong ngoài hoàn toàn không phải là người mình, tôi nếu như còn không đi, tới lúc đó tôi ở nhà họ Văn sẽ rất khó xử, cách giải quyết của tôi nghĩ thôi cũng biết. Bên phía bà chủ sẽ không để ý tôi, Văn Vũ hận chết tôi rồi, ở bên phía ông chủ, tôi cũng không phải là người tốt.
Tôi vốn tưởng rằng tôi rất thông minh, bây giờ nghĩ lại, thật ra tôi rất ngu xuẩn. Diệp tổng, tôi nói thật, tôi quả thật là vì hết cách mới tới nương nhờ cậu, nhưng tôi cảm thấy, cậu sẽ cần tôi, chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội, để tôi ở bên cậu khoảng thời gian này, cậu sẽ phát hiện sự hữu dụng của tôi. Thật ra, tôi hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài làm chút gì đó, không phát tài được, nhưng dựa vào quan hệ đã móc nối nhiều năm ở thành phố A của tôi, nuôi gia đình sống tạm qua ngày là không thành vấn đề, nhưng con người này của tôi tương đối tham lam, tôi muốn phát tài lớn, tôi không muốn cả đời cứ bình bình qua đi, xin cậu cho tôi một cơ hội.” Lưu Thượng Vinh lại nói.
“Cậu không thừa nhận cũng không sao cả, trong lòng cậu và tôi hiểu là được. Tôi hôm nay tới chỉ là muốn nói với cậu, ba của Văn Vũ nghe được tin tức này, đã sắp xếp tôi đi nghĩ cách bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó. Bản thân ông ta vướng mặt mũi và vợ của ông ta, không tiện cử người đi xử lý chuyện này, cho nên bảo tôi đi làm. Tôi đã tới làm quan hệ, lát nữa thì chuẩn bị tới bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó.” Lưu Thượng Vinh nói rồi lại nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Vậy ông cứ việc đi bảo lãnh đi, ông có phải là muốn nói với tôi chỉ cần tôi cho ông một chút chỗ tốt gì đó, ví dụ như tiền, ông có thể nghĩ cách không bảo lãnh anh ta ra, để anh ta ở trong đó lâu hơn?” Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói.
“Tôi không có nói như vậy, nhưng, tôi quả thật có thể làm như vậy.”
“Quên nói với ông, tôi không thích người khác mặc cả với mình. Có điều, hai chúng ta có thể đánh cược, nếu như ông có thể bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó, tôi cho ông 3 tỷ, nếu như không bảo lãnh ra được, tôi muốn một cái tay của ông, ông cảm thấy vụ mua bán này như thế nào? Hai chúng ta có nên thử hay không?” Diệp Lăng Thiên vẫn mỉm cười rồi nói.
Diệp Lăng Thiên vừa nói xong lời này, sắc mặt của Lưu Thượng Vinh đều thay đổi, có hơi kinh sợ nhìn Diệp Lăng Thiên, nửa ngày nói không ra lời.
“Được rồi, tôi cũng không hù dọa ông nữa, như này đi, nếu như ông hôm nay có thể bảo lãnh Văn Vũ ra khỏi đó, ông tới đây, tôi cho ông 3 tỷ. Nếu không có chuyện gì khác thì ông biến đi. Sau này cũng không cần tới tìm tôi nữa, tôi bây giờ không cần loại người như ông. Đi đi.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc nhàn nhạt nói.
“Diệp tổng, thật ra tôi hôm nay tới là vì chuyện khác.” Lưu Thượng Vinh sau khi do dự một lát mới nói.
“Chuyện gì? Ông có thể nói chi tiết thử xem.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Cậu trước đây từng nói với tôi, nếu như tôi muốn theo cậu làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm cậu.”
“Đúng, tôi trước đây từng nói như vậy, nhưng đó là trước đây, bây giờ tôi đã không cần rồi, cũng không muốn ông rồi. Tôi có thể nói rõ với ông, ở thành phố A, chuyện mà Diệp Lăng Thiên tôi bây giờ muốn làm trên cơ bản đều có thể làm được, tôi nghĩ không ra tôi cần ông làm gì nữa? Ngoài việc đối phó với một Văn Vũ ra ông khả năng còn có chút tác dụng, có điều, một vài cách làm trước đây của ông khiến tôi rất thất vọng về ông rồi, cho nên, tôi mới quyết định tự mình tới đối phó Văn Vũ, vì vậy đã không cần ông nữa, ông có thể đi được rồi.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục nói.
“Không không không, cậu cần.” Lưu Thượng Vinh vội vàng nói.
“Ổ? Vậy ông nói xem, ông có bản lĩnh gì là thứ tôi cần? Tôi nghĩ không ra tôi cần ông thì có tác dụng gì?” Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế vừa hút thuốc vừa nhàn nhạt nhìn Lưu Thượng Vinh.
“Diệp tổng, tôi trước đây cũng từng nói với cậu, Lưu Thượng Vinh tôi ở thành phố A đã lăn lộn mấy chục năm, làm quan gia mấy chục năm cho người ta. Tôi có thể nói như vậy, con người này của tôi không có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh nhìn việc làm việc vẫn là có, ngoài ra, ở thành phố A, mặc kệ là đỏ, đen, trên hay dưới, các mối quan hệ tôi đều có một chút.
Một lão tổng lớn như cậu, mặc kệ là việc công hay việc tư, tóm lại có một cần một kẻ chạy việc có thể giúp cậu giải quyết một số công việc không tiện ra mặt hoặc phức tạp, tôi nghĩ, công việc này tôi rất phù hợp.
Có tôi ở đây, tuy không thể giúp công ty của cậu bước lên một tầng cao hơn, nhưng ít nhất có thể giúp cậu giải quyết rất nhiều phiền phức, có thể khiến cậu bớt phải làm rất nhiều việc. Thời xưa, người làm những việc này đều gọi là quản gia, bây giờ gọi là trợ lý. Tôi cảm thấy, tôi làm trợ lý của cậu vẫn là khá không tồi.” Lưu Thượng Vinh một chút cũng không nghiêm tốn nói.
Diệp Lăng Thiên nghe những lời mà Lưu Thượng Vinh nói này thì đã mỉm cười, sau đó nói: “Những điều ông nói là không sai, có ông ở đây, tôi có thể bớt đi rất nhiều việc, cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền phức. Nhưng, cho dù ông có bản lĩnh hơn nữa, tôi bây giờ cũng không cần ông, cho nên, ông vẫn là đi đi.”
“Tại sao?” Lưu Thượng Vinh có hơi hoảng.
“Tại sao? Tôi cho ông mấy cái tại sao. Điểm thứ nhất, tôi không thích người không trung thực, điểm thứ hai, tôi không thích có người giở trò thông minh vặt trước mặt tôi, điểm thứ ba, tôi không thích một người cứ mặc cả với tôi. Điểm thứ tư, tôi không thích một người ăn cây táo rào cây sung.” Diệp Lăng Thiên bỗng lạnh lùng nói.
“Có cần tôi giải thích kỹ hơn không? Ông nghĩ xem bản thân gần đây đã làm những cái gì? Ông nghĩ rằng những chuyện mà ông làm tôi đều không biết phải không? Tôi có thể nói rõ với ông, từ lúc tôi thả ông quay về, mỗi ngày ông làm cái gì, gặp mặt ai, thậm chí mấy giờ đi vệ sinh mấy người gọi điện với người khác tôi đều biết rõ.
Ông nghĩ rằng ông rất thông minh phải không? Làm một phần việc, trước tiên tới chỗ này của tôi xin khen thưởng, sau đó lại chạy tới chỗ của mẹ kế Văn Vũ nịnh bợ tiếp, ông nịnh cả hai bên, xem tôi thành đồ ngốc để chơi đùa sao? Đừng tưởng chút tâm tư nhỏ đó của ông tôi không đoán được.
Ngoài ra, ông tưởng rằng trong tay ông nắm bí mật giao dịch giữa tôi và ông thì tôi không dám làm gì ông cả sao? Tôi có thể nói rõ cho ông biết, mặc kệ là ngoài sáng hay trong tối, tôi muốn chơi chết ông thật ra là quá đơn giản, chỉ là tôi lười tính toán nhiều với loại người như ông mà thôi.
Nếu ông đã muốn đi theo mẹ kế của Văn Vũ, sau này hãy lấy chút lợi ích gì đó ở chỗ chủ mới, vậy nên ông ta tiếp tục ở bên đó đi, tôi sẽ không tính toán nhiều với ông đâu. Đương nhiên, chỗ tôi cũng không cần ông rồi. Đúng, ông nói rất không tệ, bên cạnh tôi quả thật có rất nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ, việc công việc tư, quả thật cần một kẻ thông minh cơ trí giúp tôi xử lý.
Nhưng, giống như những gì tôi vừa nói, cái tôi cần là một người tôi có thể yên tâm, ông có thể khiến tôi yên tâm không? Sợ bản thân ông đối với chính ông cũng không yên tâm nhỉ? Cho nên, ông vẫn là biến đi.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng không hề khách sáo mà nói.
Lưu Thượng Vinh nghe những lời này, rất là kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.
“Không, Diệp tổng, cậu hiểu lầm rồi, cầu xin cậu, cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi sau này nhất định lấy cậu làm đầu, tuyệt đối sẽ không hai lòng nữa, cậu cho tôi một cơ hội đi.” Lưu Thượng Vinh vội nói.
“Sao hả? Bây giờ tới cầu tôi rồi sao? Tôi tại sao phải cho ông một cơ hội chứ? Sao hả? Bây giờ ở chỗ chủ mới không được kiếm được lợi ích, lại bắt đầu tới cầu xin tôi sao?” Diệp Lăng Thiên lần nữa lạnh lùng nói.
“Quả thật phải, tôi thừa nhận, quả thật là như thế, Văn Vũ bị bắt đi rồi, tôi tối qua báo cáo chuyện này với bà chủ, tôi có thể nhìn ra, bà chủ đối với tôi dần dần không còn nhiệt tình như trước, đối với chuyện của Văn Vũ cũng không quan tâm như vậy nữa, tôi biết, có một đạo lý gọi là qua cầu rút ván, đợi tới một ngày Văn Vũ hoàn toàn ngã xuống thì tôi cũng hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng. Tôi luôn không diệt hoàn toàn Văn Vũ chính là vì nguyên nhân này, nhưng hôm qua sau khi Văn Vũ bị bắt đi thì tôi biết, cậu ra tay rồi, cộng thêm những lời trước đó cậu dành cho tôi, tôi biết, Văn Vũ đoán chắc sắp hoàn toàn ngã xuống rồi. Ngoài ra, Văn Vũ cũng đã biết là tôi phản bội cậu ta, đây là ba của Văn Vũ chính mình nói với cậu ta, cộng thêm việc ba của Văn Vũ hôm nay kêu tôi đi bảo lãnh Văn Vũ thì tôi biết, mặc kệ nói thế nào, ba của Văn Vũ vẫn là quan tâm đứa con trai này của ông ta, vậy thì tôi thành cái gì chứ?
Tôi trong ngoài hoàn toàn không phải là người mình, tôi nếu như còn không đi, tới lúc đó tôi ở nhà họ Văn sẽ rất khó xử, cách giải quyết của tôi nghĩ thôi cũng biết. Bên phía bà chủ sẽ không để ý tôi, Văn Vũ hận chết tôi rồi, ở bên phía ông chủ, tôi cũng không phải là người tốt.
Tôi vốn tưởng rằng tôi rất thông minh, bây giờ nghĩ lại, thật ra tôi rất ngu xuẩn. Diệp tổng, tôi nói thật, tôi quả thật là vì hết cách mới tới nương nhờ cậu, nhưng tôi cảm thấy, cậu sẽ cần tôi, chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội, để tôi ở bên cậu khoảng thời gian này, cậu sẽ phát hiện sự hữu dụng của tôi. Thật ra, tôi hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài làm chút gì đó, không phát tài được, nhưng dựa vào quan hệ đã móc nối nhiều năm ở thành phố A của tôi, nuôi gia đình sống tạm qua ngày là không thành vấn đề, nhưng con người này của tôi tương đối tham lam, tôi muốn phát tài lớn, tôi không muốn cả đời cứ bình bình qua đi, xin cậu cho tôi một cơ hội.” Lưu Thượng Vinh lại nói.
/841
|