"Chuyện này vẫn nên do anh đứng ra đi!" Cuối cùng, Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lưu Thượng Vinh nói: "Ông đến phòng họp nhỏ một chuyến."
Đợi Lưu Thượng Vinh đi vào, Diệp Lăng Thiên mời Lưu Thượng Vinh ngồi xuống, sau đó nói lại những chuyện Trần Quân đã báo cáo cho Lưu Thượng Vinh một lần.
"Đã nắm rõ đầu đuôi ngọn nguồn của chuyện này chưa?" Diệp Lăng Thiên hỏi Lưu Thượng Vinh.
"Ừm, đã rõ." Lưu Thượng Vinh gật đầu.
"Như vậy đi, sau khi trở về các người hãy tăng cường việc tự kiểm tra công ty thực phẩm của mình. Mặc kệ chuyện đối phương có phải là đang xoi mói hay không, bản thân chúng ta vẫn có vấn đề. Công việc làm ăn của chúng ta cũng không phải một ngày hai ngày, cây to đón gió lớn, làm ăn thuận lợi dĩ nhiên sẽ có người ngứa mắt, cũng sẽ có người đâm dao ở sau lưng, chuyện lần này cũng không phải lần đầu tiên, và tất nhiên cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Có câu nói muốn rèn được sắt thì chính mình phải cứng rắn, trước hết chính chúng ta phải làm đến mức không chê vào đâu được. Vì thế nên sau khi trở về mọi người phải chứng thực chuyện này, bất luận là tiêu thụ, vệ sinh hay là phòng cháy chữa cháy thì đều phải tự mình kiểm tra, chỉnh đốn và cải cách một chút. Mặt khác, tích cực phối hợp với việc kiểm tra, chỉnh đốn và cải cách của các ban ngành phía chính phủ, không cần lo lắng gì cả, cứ làm tốt hai điểm này. Còn những chuyện khác thì chúng tôi sẽ xử lý, có tình huống gì mới phải kịp thời báo cáo cho tổng giám đốc Lý, được chứ?" Diệp Lăng Thiên nói với đám người Trần Quân.
"Được." Đám người Trần Quân gật đầu.
"Được, mọi người đi trước đi." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
Sau khi đám người Trần Quân rời khỏi, bên trong phòng họp cũng chỉ còn lại ba người là Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân và Lưu Thượng Vinh.
"Rốt cuộc ai là kẻ đứng sau lưng thao tác chuyện này?" Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân hỏi.
"Không biết, một chút dấu hiệu cũng không có. Lần trước kẻ đối phó với chúng ta chính là Văn Vũ, anh nói xem lần này có phải lại là anh ta hay không?" Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.
"Không có khả năng, hiện tại Văn Vũ đang ở trong bệnh viện tâm thần, anh ta đã hoàn toàn điên rồi." Lưu Thượng Vinh vội vã phủ định.
"Nếu không phải Văn Vũ, vậy thì rất có thể là ba của Văn Vũ." Diệp Lăng Thiên bình thản nói.
Lưu Thượng Vinh trợn to mắt nhìn Diệp Lăng Thiên: "Chẳng lẽ là..."
"Bây giờ mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, cũng không cần phải vội vã kết luận. Lưu Thượng Vinh, ông lập tức đi thăm dò và liên lạc một chút, làm rõ xem chuyện lần này rốt cuộc là như thế nào, kẻ nào đang giở trò quỷ ở sau lưng. Mặt khác, điều cấp thiết nhất bây giờ chính là lập tức nghĩ ra biện pháp để ngăn cản bọn họ tiến hành quấy rầy.
Dừng lại tất cả những chuyện ông đang phụ trách, toàn lực đảm đương chuyện này, mau chóng cho tôi kết quả." Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói với Lưu Thượng Vinh.
Lưu Thượng Vinh gật đầu, sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng họp.
"Tại sao anh lại xác định là ba của Văn Vũ ra tay?" Lý Vũ Hân đợi Lưu Thượng Vinh rời đi, lúc này mới hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Đoán." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt trả lời, sau đó lại nói: "Nửa đêm Văn Vũ bị người ta cột vào dây điện giữa bàn dân thiên hạ, kết quả anh ta đã phát điên. Cảnh sát điều tra rất lâu nhưng không tra được bất cứ đầu mối nào.
Ba của Văn Vũ làm ầm một trận ở cục cảnh sát, chỉ mặt gọi tên nói ông ta muốn đích thân chơi chết anh, khiến anh phải trả giá thật lớn vì chuyện con trai ông ta phát điên. Tuy rằng Văn Vũ đã phát điên nhưng bình thường trong miệng anh ta lúc nào cũng lẩm bẩm việc này là do anh làm, cho nên ba của Văn Vũ tin chắc rằng kẻ ép điên Văn Vũ chính là anh. Thoạt nhìn những gì đã xảy ra, nếu như là người bình thường thì ai lại có năng lực lớn như vậy?
Về phương diện làm ăn, chúng ta chưa bao giờ kết thù oán cùng với người khác, có người nào lại phát rồ tới mức tìm chúng ta gây phiền phức chứ? Trừ ông ta ra, anh không nghĩ ra người thứ hai."
"... Văn Vũ bị điên là do anh làm sao?" Lý Vũ Hân trầm mặc rất lâu rồi mở miệng hỏi.
"Hôm nay em rảnh thì đến công ty thực phẩm bên kia thị sát một chút, tuy rằng lần này rõ ràng là có người hãm hại chúng ta, nhưng nếu đột nhiên phát hiện ra chính chúng ta không ổn, có nhiều chỗ cần cải tiến thì vẫn nên cải tiến.
Anh muốn hết thảy mọi phương diện chúng ta đều phải thực hiện hợp pháp hợp quy, vệ sinh an toàn vĩnh viễn là vấn đề quan trọng nhất. Chuyện này không đơn giản như vậy, chưa chắc Lưu Thượng Vinh sẽ có thể giải quyết, có lẽ cuối cùng anh vẫn phải tự mình tìm người. Cứ làm như vậy đi, em phụ trách công ty thực phẩm bên kia, chuyện bên này để anh phụ trách." Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó đi ra ngoài.
Anh không trả lời câu hỏi của Lý Vũ Hân, thế nhưng Lý Vũ Hân rất hiểu anh, việc anh không trả lời đã nói rõ đáp án.
Diệp Lăng Thiên vừa đi vào phòng làm việc không lâu, bỗng nhiên cửa phòng của anh đã bị người khác phá ra, sau đó Diệp Lăng Thiên nhìn thấy năm sáu cảnh sát xông vào, không nói hai lời trực tiếp đi tới đè Diệp Lăng Thiên xuống.
Diệp Lăng Thiên không phản kháng, phản kháng với chính phủ không phải là chuyện sáng suốt, anh hỏi ngược lại đồng chí cảnh sát dẫn đầu: "Các người muốn làm gì?"
"Chuyện gì xảy ra vậy? Các người muốn làm gì?" Lý Vũ Hân và các nhân viên khác cũng xông vào, Lý Vũ Hân chất vấn đồng chí cảnh sát dẫn đầu.
"Anh là Diệp Lăng Thiên sao?" Vị cảnh sát dẫn đầu cao ngạo hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Chính tôi."
"Vậy đúng rồi. Bây giờ chúng tôi bắt anh, dẫn đi." Cảnh sát lạnh lùng nói.
Sau đó cảnh sát đeo còng tay cho Diệp Lăng Thiên, bắt ép Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài.
"Làm sao có thể? Các người không lầm đó chứ?" Lý Vũ Hân đuổi theo hỏi. Thế nhưng người ta vốn không để ý đến cô, chỉ áp giải Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc Lý... chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Lâm khẩn trương hỏi Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên bị mang đi, hiện tại ở công ty cũng chỉ có Lý Vũ Hân là người đáng tin cậy nhất.
"Yên tâm đi, tổng giám đốc Diệp sẽ không có việc gì, đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Mọi người nên làm gì thì làm cái đó, giữ vững cương vị của mình." Lý Vũ Hân bình tĩnh nói, sau đó đi vào phòng làm việc của mình. Vừa vào phòng làm việc, Lý Vũ Hân đã bắt đầu lo lắng, khẩn trương đến mức tay chân luống cuống.
"Luật sư, đúng, gọi luật sư." Lý Vũ Hân vội vã tìm điện thoại di động của mình để gọi luật sư, thế nhưng cô chợt phát hiện, bây giờ ngay cả chuyện gì đang xảy ra cô cũng không biết, tìm luật sư thì có ích lợi gì? Lý Vũ Hân cấp tốc lục tung danh bạ điện thoại của mình từ đầu tới cuối, rốt cuộc cũng có một người có thể giải quyết vấn đề.
Lý Vũ Hân không lo được nhiều như vậy, cô cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng làm việc, xuống lầu lái xe chạy đến đồn cảnh sát. Đi được một đoạn cô mới phát hiện một vấn đề, mình vốn không biết người tới bắt Diệp Lăng Thiên là người ở đâu, anh đã bị đưa đến đồn cảnh sát nào? Đám người vừa nãy thuộc cục công an nào?
Cuối cùng, ngay khi Lý Vũ Hân đã sắp tuyệt vọng thì cô chợt nhớ tới Lý Yến.
"Đúng vậy, không phải Lý Yến là đội trưởng đội hình sự sao? Vả lại cô ấy còn là vợ của Diệp Lăng Thiên." Nghĩ như vậy, Lý Vũ Hân giống như tìm được một cọng rơm cứu mạng, cô dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lưu Thượng Vinh nói: "Ông đến phòng họp nhỏ một chuyến."
Đợi Lưu Thượng Vinh đi vào, Diệp Lăng Thiên mời Lưu Thượng Vinh ngồi xuống, sau đó nói lại những chuyện Trần Quân đã báo cáo cho Lưu Thượng Vinh một lần.
"Đã nắm rõ đầu đuôi ngọn nguồn của chuyện này chưa?" Diệp Lăng Thiên hỏi Lưu Thượng Vinh.
"Ừm, đã rõ." Lưu Thượng Vinh gật đầu.
"Như vậy đi, sau khi trở về các người hãy tăng cường việc tự kiểm tra công ty thực phẩm của mình. Mặc kệ chuyện đối phương có phải là đang xoi mói hay không, bản thân chúng ta vẫn có vấn đề. Công việc làm ăn của chúng ta cũng không phải một ngày hai ngày, cây to đón gió lớn, làm ăn thuận lợi dĩ nhiên sẽ có người ngứa mắt, cũng sẽ có người đâm dao ở sau lưng, chuyện lần này cũng không phải lần đầu tiên, và tất nhiên cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Có câu nói muốn rèn được sắt thì chính mình phải cứng rắn, trước hết chính chúng ta phải làm đến mức không chê vào đâu được. Vì thế nên sau khi trở về mọi người phải chứng thực chuyện này, bất luận là tiêu thụ, vệ sinh hay là phòng cháy chữa cháy thì đều phải tự mình kiểm tra, chỉnh đốn và cải cách một chút. Mặt khác, tích cực phối hợp với việc kiểm tra, chỉnh đốn và cải cách của các ban ngành phía chính phủ, không cần lo lắng gì cả, cứ làm tốt hai điểm này. Còn những chuyện khác thì chúng tôi sẽ xử lý, có tình huống gì mới phải kịp thời báo cáo cho tổng giám đốc Lý, được chứ?" Diệp Lăng Thiên nói với đám người Trần Quân.
"Được." Đám người Trần Quân gật đầu.
"Được, mọi người đi trước đi." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
Sau khi đám người Trần Quân rời khỏi, bên trong phòng họp cũng chỉ còn lại ba người là Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân và Lưu Thượng Vinh.
"Rốt cuộc ai là kẻ đứng sau lưng thao tác chuyện này?" Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân hỏi.
"Không biết, một chút dấu hiệu cũng không có. Lần trước kẻ đối phó với chúng ta chính là Văn Vũ, anh nói xem lần này có phải lại là anh ta hay không?" Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.
"Không có khả năng, hiện tại Văn Vũ đang ở trong bệnh viện tâm thần, anh ta đã hoàn toàn điên rồi." Lưu Thượng Vinh vội vã phủ định.
"Nếu không phải Văn Vũ, vậy thì rất có thể là ba của Văn Vũ." Diệp Lăng Thiên bình thản nói.
Lưu Thượng Vinh trợn to mắt nhìn Diệp Lăng Thiên: "Chẳng lẽ là..."
"Bây giờ mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, cũng không cần phải vội vã kết luận. Lưu Thượng Vinh, ông lập tức đi thăm dò và liên lạc một chút, làm rõ xem chuyện lần này rốt cuộc là như thế nào, kẻ nào đang giở trò quỷ ở sau lưng. Mặt khác, điều cấp thiết nhất bây giờ chính là lập tức nghĩ ra biện pháp để ngăn cản bọn họ tiến hành quấy rầy.
Dừng lại tất cả những chuyện ông đang phụ trách, toàn lực đảm đương chuyện này, mau chóng cho tôi kết quả." Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói với Lưu Thượng Vinh.
Lưu Thượng Vinh gật đầu, sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng họp.
"Tại sao anh lại xác định là ba của Văn Vũ ra tay?" Lý Vũ Hân đợi Lưu Thượng Vinh rời đi, lúc này mới hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Đoán." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt trả lời, sau đó lại nói: "Nửa đêm Văn Vũ bị người ta cột vào dây điện giữa bàn dân thiên hạ, kết quả anh ta đã phát điên. Cảnh sát điều tra rất lâu nhưng không tra được bất cứ đầu mối nào.
Ba của Văn Vũ làm ầm một trận ở cục cảnh sát, chỉ mặt gọi tên nói ông ta muốn đích thân chơi chết anh, khiến anh phải trả giá thật lớn vì chuyện con trai ông ta phát điên. Tuy rằng Văn Vũ đã phát điên nhưng bình thường trong miệng anh ta lúc nào cũng lẩm bẩm việc này là do anh làm, cho nên ba của Văn Vũ tin chắc rằng kẻ ép điên Văn Vũ chính là anh. Thoạt nhìn những gì đã xảy ra, nếu như là người bình thường thì ai lại có năng lực lớn như vậy?
Về phương diện làm ăn, chúng ta chưa bao giờ kết thù oán cùng với người khác, có người nào lại phát rồ tới mức tìm chúng ta gây phiền phức chứ? Trừ ông ta ra, anh không nghĩ ra người thứ hai."
"... Văn Vũ bị điên là do anh làm sao?" Lý Vũ Hân trầm mặc rất lâu rồi mở miệng hỏi.
"Hôm nay em rảnh thì đến công ty thực phẩm bên kia thị sát một chút, tuy rằng lần này rõ ràng là có người hãm hại chúng ta, nhưng nếu đột nhiên phát hiện ra chính chúng ta không ổn, có nhiều chỗ cần cải tiến thì vẫn nên cải tiến.
Anh muốn hết thảy mọi phương diện chúng ta đều phải thực hiện hợp pháp hợp quy, vệ sinh an toàn vĩnh viễn là vấn đề quan trọng nhất. Chuyện này không đơn giản như vậy, chưa chắc Lưu Thượng Vinh sẽ có thể giải quyết, có lẽ cuối cùng anh vẫn phải tự mình tìm người. Cứ làm như vậy đi, em phụ trách công ty thực phẩm bên kia, chuyện bên này để anh phụ trách." Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó đi ra ngoài.
Anh không trả lời câu hỏi của Lý Vũ Hân, thế nhưng Lý Vũ Hân rất hiểu anh, việc anh không trả lời đã nói rõ đáp án.
Diệp Lăng Thiên vừa đi vào phòng làm việc không lâu, bỗng nhiên cửa phòng của anh đã bị người khác phá ra, sau đó Diệp Lăng Thiên nhìn thấy năm sáu cảnh sát xông vào, không nói hai lời trực tiếp đi tới đè Diệp Lăng Thiên xuống.
Diệp Lăng Thiên không phản kháng, phản kháng với chính phủ không phải là chuyện sáng suốt, anh hỏi ngược lại đồng chí cảnh sát dẫn đầu: "Các người muốn làm gì?"
"Chuyện gì xảy ra vậy? Các người muốn làm gì?" Lý Vũ Hân và các nhân viên khác cũng xông vào, Lý Vũ Hân chất vấn đồng chí cảnh sát dẫn đầu.
"Anh là Diệp Lăng Thiên sao?" Vị cảnh sát dẫn đầu cao ngạo hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Chính tôi."
"Vậy đúng rồi. Bây giờ chúng tôi bắt anh, dẫn đi." Cảnh sát lạnh lùng nói.
Sau đó cảnh sát đeo còng tay cho Diệp Lăng Thiên, bắt ép Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài.
"Làm sao có thể? Các người không lầm đó chứ?" Lý Vũ Hân đuổi theo hỏi. Thế nhưng người ta vốn không để ý đến cô, chỉ áp giải Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc Lý... chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Lâm khẩn trương hỏi Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên bị mang đi, hiện tại ở công ty cũng chỉ có Lý Vũ Hân là người đáng tin cậy nhất.
"Yên tâm đi, tổng giám đốc Diệp sẽ không có việc gì, đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Mọi người nên làm gì thì làm cái đó, giữ vững cương vị của mình." Lý Vũ Hân bình tĩnh nói, sau đó đi vào phòng làm việc của mình. Vừa vào phòng làm việc, Lý Vũ Hân đã bắt đầu lo lắng, khẩn trương đến mức tay chân luống cuống.
"Luật sư, đúng, gọi luật sư." Lý Vũ Hân vội vã tìm điện thoại di động của mình để gọi luật sư, thế nhưng cô chợt phát hiện, bây giờ ngay cả chuyện gì đang xảy ra cô cũng không biết, tìm luật sư thì có ích lợi gì? Lý Vũ Hân cấp tốc lục tung danh bạ điện thoại của mình từ đầu tới cuối, rốt cuộc cũng có một người có thể giải quyết vấn đề.
Lý Vũ Hân không lo được nhiều như vậy, cô cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng làm việc, xuống lầu lái xe chạy đến đồn cảnh sát. Đi được một đoạn cô mới phát hiện một vấn đề, mình vốn không biết người tới bắt Diệp Lăng Thiên là người ở đâu, anh đã bị đưa đến đồn cảnh sát nào? Đám người vừa nãy thuộc cục công an nào?
Cuối cùng, ngay khi Lý Vũ Hân đã sắp tuyệt vọng thì cô chợt nhớ tới Lý Yến.
"Đúng vậy, không phải Lý Yến là đội trưởng đội hình sự sao? Vả lại cô ấy còn là vợ của Diệp Lăng Thiên." Nghĩ như vậy, Lý Vũ Hân giống như tìm được một cọng rơm cứu mạng, cô dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Yến.
/841
|