Lý Vũ Hân cẩn thận hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Thiên, sau đó gật đầu nói: "Thế này đi, buổi chiều em sẽ đến thành phố H, đến công ty dệt may một chuyến, thu xếp công việc."
"Được, hiện tại còn lại bao nhiêu tiền trong quỹ của tập đoàn chúng ta?"
"Hơn 3000 tỷ, không đến 6000 tỷ. Các quỹ đều nằm trong tài khoản riêng của mỗi công ty."
“Được rồi, anh hiểu rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên vang lên, là Lý Yến gọi tới.
"Alo, Lăng Thiên, anh đến bệnh viên nhanh đi. Ba em gọi điện nói mẹ em không ổn rồi. Giờ em đang trên đường qua đó." Lý Yến lo lắng nói.
Diệp Lăng Thiên nói được rồi đứng dậy ngay lập tức.
"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?" Lý Vũ Hân ngạc nhiên hỏi.
"Mẹ của Lý Yến có thể... có thể không ổn, anh phải đến bệnh viện. Vũ Hân, những ngày này, công việc của công ty sẽ giao cho em. Cứ theo như em nói, đừng nói cho bọn họ biết. Đợi chúng ta thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi hẵng nói.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền xách túi bước ra ngoài, đi xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.
Diệp Lăng Thiên vội vàng đi tới, lúc anh tới khu nội trú lại nghe thấy tiếng gào khóc bên trong của Lý Yến, nghe những thấy tiếng khóc trái tim Diệp Lăng Thiên trở nên lạnh lẽo. Khi bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy Lý Yến đang quỳ bên giường khóc lóc, Lý Đông Sinh vẫn ngồi bất động trên ghế bên giường, hai mắt đỏ ửng đầy nước mắt. Mẹ của Lý Yến đang nằm trên giường, nhắm mắt bất động, bên cạnh có hai cô y tá đang thu dọn các dụng cụ y tế.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lăng Thiên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chậm rãi đi tới nhìn mẹ Lý Yến, sau đó quỳ xuống bên giường, cúi đầu lạy ba cái.
“Đi lúc nào vậy ạ?” Diệp Lăng Thiên đứng dậy sau khi quỳ lạy, anh hỏi Lý Đông Sinh.
"Mới đây, buổi sáng đã cảm thấy không ổn rồi, dùng máy thở cũng thở rất nặng nhọc, ba biết là có gì đó không ổn nên đã gọi bác sĩ đến. Đã cấp cứu được một lần, nhưng lần này không được nữa. Thực ra hôm qua lúc tỉnh lại bà ấy có nói với ba rồi, bà ấy nói rất đau, và bảo ba đừng cứu bà ấy, hãy để bà ấy đi. Bà ấy nói, giờ không còn gì hối tiếc. Bà ấy rất hạnh phúc. Anh trai và chị dâu của con đã kết hôn rồi, chị dâu con cũng đang mang thai. Con với Lý Yến cũng đã kết hôn, bà ấy không có gì phải lo lắng nữa. Chỉ tiếc là bà ấy không thể nhìn thấy Lý Yến mang thai và sinh con. Nhìn đi, bà ấy đi không đau đớn chút nào, trước khi đi còn nắm lấy tay ba và mỉm cười với ba nữa. " Lý Đông Sinh nói, nước mắt rơi lã chã.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nhìn Lý Yến vẫn quỳ bên giường khóc rất đau đớn, anh cảm thấy rất buồn. Anh bước đến, ôm Lý Yến và nói: "Mẹ đi bình yên và không có đau đớn. Đây cũng coi như là điều tốt. Em đừng quá đau buồn, anh nghĩ mẹ cũng không muốn nhìn thấy em như thế này đâu, kiên cường một chút, được không? Em đừng khóc nữa, đứng dậy nào.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Diệp Lăng Thiên nói xong liền kéo Lý Yến ngồi lên ghế bên cạnh.
Nhưng không phải nói không khóc là không khóc được, Lý Yến vẫn khóc không ngừng.
"Lăng Thiên, anh trai và chị dâu Lý Yến đang trên đường đến đây, nhưng có qua thì nó cũng không làm được gì. Vậy nên hậu sự của mẹ con đành phải phiền con giúp.” Lý Đông Sinh lấy tay lau nước mắt, nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Bây giờ đã phủ vải lên được chưa?” Lúc này, y tá cầm trên tay một mảnh vải trắng đi tới, hỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn qua rồi nói: "Giao cho tôi, tôi sẽ làm."
Diệp Lăng Thiên lấy tấm vải trắng và tự tay che thân thể của mẹ Lý Yến. Sau đó anh nói với y tá: "Phiền cô đưa tôi đi làm thủ tục."
Trước tiên Diệp Lăng Thiên đến bệnh viện để làm mấy thủ tục khác nhau, bao gồm cả giấy chứng tử. Sau đó anh nói Lý Đông Sinh phải gọi điện cho chính quyền thành phố, dù sao Lý Đông Sinh cũng là lãnh đạo chính quyền nên tang lễ cũng sẽ được tổ chức long trọng hơn. Chính quyền thành phố sẽ sắp xếp nhà tang lễ. Sau khi Lý Đông Sinh gọi điện thoại, Diệp Lăng Thiên lấy số rồi liên lạc trực tiếp với những người ở chính quyền thành phố.
Sau khi liên lạc gần hết, bệnh viện đã điều xe cử người đến chở thi thể đến nhà an táng. Anh khá thành thạo những việc này, bởi vì khi cha của Lý Vũ Hân qua đời, anh đã làm tất cả những việc này một mình. Nhìn bộ dạng của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên rốt cuộc cũng lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Sương.
“Em đang ở đâu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Em đang ở công ty, có chuyện gì vậy anh.” Diệp Sương hỏi.
"Đừng làm nữa, nghỉ mấy ngày đi. Mẹ của chị dâu em vừa mới qua đời. Em lái xe đến nhà tang lễ rồi chờ ở đó luôn đi, ở cạnh chị dâu. Anh còn rất nhiều việc, có thể không có thời gian để ở cùng cô ấy. "
"Hả? À, được, em sẽ qua ngay."
Sau đó Diệp Lăng Thiên chở Lý Yến và Lý Đông Sinh đến thẳng nhà tang lễ. Trong ba ngày tiếp theo, Diệp Lăng Thiên ở trong nhà tang lễ gần như cả ngày. Trong ngày, anh phải thu xếp rất nhiều việc, với chính quyền thành phố, với nhà tang lễ, thậm chí còn phải thu xếp tất cả mọi thứ để làm lễ tiễn biệt thi hài.
Dù sao thì với địa vị của Lý Đông Sinh, những người đến buổi lễ tang này đều là nhân vật tầm cỡ ở Thành phố A, nên không thể chậm trễ được. Mà Lý Đông Sinh trải qua chuyện này đã già đi rất nhiều, Lý Yến thì đã khóc đến mức không nhận ra người, hơn nữa cô là phụ nữ cũng khó lòng rành rọt mấy chuyện này.
Anh trai Lý Yến học xong cũng đi lính, hầu như không biết gì về thế giới bên ngoài, nói chung là không thể giúp được gì nhiều, vì vậy Diệp Lăng Thiên một mình thu xếp tất cả những việc này, hơn nữa buổi tối Diệp Lăng Thiên phải ở lại đó với anh trai Lý Yến, cho nên Diệp Lăng Thiên ở nhà tang lễ hai ngày hai đêm. Ngày thứ ba đi tới nghĩa trang để chôn cất. Sau khi xong hết mọi việc, Diệp Lăng Thiên cũng đã kiệt sức.
Theo ý định của Diệp Lăng Thiên, anh trai và chị dâu của Lý Yến phải trở lại quân đội, vì vậy Lý Đông Sinh sẽ đến nhà anh ở, nhưng ông từ chối. Sau đó, Diệp Lăng Thiên chuẩn bị cùng Lý Yến qua sống cùng Lý Đông Sinh, nhưng ông vẫn từ chối tiếp. Ông cứ nói rằng sẽ sống một mình, ông có cuộc sống của mình, con trẻ cũng có cuộc sống riêng. Ông vẫn chưa đến mức cần người chăm sóc, hơn nữa dù đã nghỉ hưu, công việc nhàn hạ nhưng ông vẫn phải đi báo cáo công việc hàng ngày. Lý Đông Sinh nói vậy nên Diệp Lăng Thiên cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể đưa Lý Yến về nhà.
Cái chết của mẹ Lý Yến là một cú sốc rất lớn đối với Lý Yến, cô đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Những ngày này Diệp Sương vẫn luôn ở cạnh Lý Yến, điều này khiến Lý Yến tốt hơn một chút.
"Được, hiện tại còn lại bao nhiêu tiền trong quỹ của tập đoàn chúng ta?"
"Hơn 3000 tỷ, không đến 6000 tỷ. Các quỹ đều nằm trong tài khoản riêng của mỗi công ty."
“Được rồi, anh hiểu rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên vang lên, là Lý Yến gọi tới.
"Alo, Lăng Thiên, anh đến bệnh viên nhanh đi. Ba em gọi điện nói mẹ em không ổn rồi. Giờ em đang trên đường qua đó." Lý Yến lo lắng nói.
Diệp Lăng Thiên nói được rồi đứng dậy ngay lập tức.
"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?" Lý Vũ Hân ngạc nhiên hỏi.
"Mẹ của Lý Yến có thể... có thể không ổn, anh phải đến bệnh viện. Vũ Hân, những ngày này, công việc của công ty sẽ giao cho em. Cứ theo như em nói, đừng nói cho bọn họ biết. Đợi chúng ta thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi hẵng nói.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền xách túi bước ra ngoài, đi xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.
Diệp Lăng Thiên vội vàng đi tới, lúc anh tới khu nội trú lại nghe thấy tiếng gào khóc bên trong của Lý Yến, nghe những thấy tiếng khóc trái tim Diệp Lăng Thiên trở nên lạnh lẽo. Khi bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy Lý Yến đang quỳ bên giường khóc lóc, Lý Đông Sinh vẫn ngồi bất động trên ghế bên giường, hai mắt đỏ ửng đầy nước mắt. Mẹ của Lý Yến đang nằm trên giường, nhắm mắt bất động, bên cạnh có hai cô y tá đang thu dọn các dụng cụ y tế.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lăng Thiên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chậm rãi đi tới nhìn mẹ Lý Yến, sau đó quỳ xuống bên giường, cúi đầu lạy ba cái.
“Đi lúc nào vậy ạ?” Diệp Lăng Thiên đứng dậy sau khi quỳ lạy, anh hỏi Lý Đông Sinh.
"Mới đây, buổi sáng đã cảm thấy không ổn rồi, dùng máy thở cũng thở rất nặng nhọc, ba biết là có gì đó không ổn nên đã gọi bác sĩ đến. Đã cấp cứu được một lần, nhưng lần này không được nữa. Thực ra hôm qua lúc tỉnh lại bà ấy có nói với ba rồi, bà ấy nói rất đau, và bảo ba đừng cứu bà ấy, hãy để bà ấy đi. Bà ấy nói, giờ không còn gì hối tiếc. Bà ấy rất hạnh phúc. Anh trai và chị dâu của con đã kết hôn rồi, chị dâu con cũng đang mang thai. Con với Lý Yến cũng đã kết hôn, bà ấy không có gì phải lo lắng nữa. Chỉ tiếc là bà ấy không thể nhìn thấy Lý Yến mang thai và sinh con. Nhìn đi, bà ấy đi không đau đớn chút nào, trước khi đi còn nắm lấy tay ba và mỉm cười với ba nữa. " Lý Đông Sinh nói, nước mắt rơi lã chã.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nhìn Lý Yến vẫn quỳ bên giường khóc rất đau đớn, anh cảm thấy rất buồn. Anh bước đến, ôm Lý Yến và nói: "Mẹ đi bình yên và không có đau đớn. Đây cũng coi như là điều tốt. Em đừng quá đau buồn, anh nghĩ mẹ cũng không muốn nhìn thấy em như thế này đâu, kiên cường một chút, được không? Em đừng khóc nữa, đứng dậy nào.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Diệp Lăng Thiên nói xong liền kéo Lý Yến ngồi lên ghế bên cạnh.
Nhưng không phải nói không khóc là không khóc được, Lý Yến vẫn khóc không ngừng.
"Lăng Thiên, anh trai và chị dâu Lý Yến đang trên đường đến đây, nhưng có qua thì nó cũng không làm được gì. Vậy nên hậu sự của mẹ con đành phải phiền con giúp.” Lý Đông Sinh lấy tay lau nước mắt, nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Bây giờ đã phủ vải lên được chưa?” Lúc này, y tá cầm trên tay một mảnh vải trắng đi tới, hỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn qua rồi nói: "Giao cho tôi, tôi sẽ làm."
Diệp Lăng Thiên lấy tấm vải trắng và tự tay che thân thể của mẹ Lý Yến. Sau đó anh nói với y tá: "Phiền cô đưa tôi đi làm thủ tục."
Trước tiên Diệp Lăng Thiên đến bệnh viện để làm mấy thủ tục khác nhau, bao gồm cả giấy chứng tử. Sau đó anh nói Lý Đông Sinh phải gọi điện cho chính quyền thành phố, dù sao Lý Đông Sinh cũng là lãnh đạo chính quyền nên tang lễ cũng sẽ được tổ chức long trọng hơn. Chính quyền thành phố sẽ sắp xếp nhà tang lễ. Sau khi Lý Đông Sinh gọi điện thoại, Diệp Lăng Thiên lấy số rồi liên lạc trực tiếp với những người ở chính quyền thành phố.
Sau khi liên lạc gần hết, bệnh viện đã điều xe cử người đến chở thi thể đến nhà an táng. Anh khá thành thạo những việc này, bởi vì khi cha của Lý Vũ Hân qua đời, anh đã làm tất cả những việc này một mình. Nhìn bộ dạng của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên rốt cuộc cũng lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Sương.
“Em đang ở đâu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Em đang ở công ty, có chuyện gì vậy anh.” Diệp Sương hỏi.
"Đừng làm nữa, nghỉ mấy ngày đi. Mẹ của chị dâu em vừa mới qua đời. Em lái xe đến nhà tang lễ rồi chờ ở đó luôn đi, ở cạnh chị dâu. Anh còn rất nhiều việc, có thể không có thời gian để ở cùng cô ấy. "
"Hả? À, được, em sẽ qua ngay."
Sau đó Diệp Lăng Thiên chở Lý Yến và Lý Đông Sinh đến thẳng nhà tang lễ. Trong ba ngày tiếp theo, Diệp Lăng Thiên ở trong nhà tang lễ gần như cả ngày. Trong ngày, anh phải thu xếp rất nhiều việc, với chính quyền thành phố, với nhà tang lễ, thậm chí còn phải thu xếp tất cả mọi thứ để làm lễ tiễn biệt thi hài.
Dù sao thì với địa vị của Lý Đông Sinh, những người đến buổi lễ tang này đều là nhân vật tầm cỡ ở Thành phố A, nên không thể chậm trễ được. Mà Lý Đông Sinh trải qua chuyện này đã già đi rất nhiều, Lý Yến thì đã khóc đến mức không nhận ra người, hơn nữa cô là phụ nữ cũng khó lòng rành rọt mấy chuyện này.
Anh trai Lý Yến học xong cũng đi lính, hầu như không biết gì về thế giới bên ngoài, nói chung là không thể giúp được gì nhiều, vì vậy Diệp Lăng Thiên một mình thu xếp tất cả những việc này, hơn nữa buổi tối Diệp Lăng Thiên phải ở lại đó với anh trai Lý Yến, cho nên Diệp Lăng Thiên ở nhà tang lễ hai ngày hai đêm. Ngày thứ ba đi tới nghĩa trang để chôn cất. Sau khi xong hết mọi việc, Diệp Lăng Thiên cũng đã kiệt sức.
Theo ý định của Diệp Lăng Thiên, anh trai và chị dâu của Lý Yến phải trở lại quân đội, vì vậy Lý Đông Sinh sẽ đến nhà anh ở, nhưng ông từ chối. Sau đó, Diệp Lăng Thiên chuẩn bị cùng Lý Yến qua sống cùng Lý Đông Sinh, nhưng ông vẫn từ chối tiếp. Ông cứ nói rằng sẽ sống một mình, ông có cuộc sống của mình, con trẻ cũng có cuộc sống riêng. Ông vẫn chưa đến mức cần người chăm sóc, hơn nữa dù đã nghỉ hưu, công việc nhàn hạ nhưng ông vẫn phải đi báo cáo công việc hàng ngày. Lý Đông Sinh nói vậy nên Diệp Lăng Thiên cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể đưa Lý Yến về nhà.
Cái chết của mẹ Lý Yến là một cú sốc rất lớn đối với Lý Yến, cô đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Những ngày này Diệp Sương vẫn luôn ở cạnh Lý Yến, điều này khiến Lý Yến tốt hơn một chút.
/841
|