“Trả thù mẹ tôi đã giết chết con cô… Mạc
Hạnh Nguyên kích động buột miệng nói câu này.
Lâm Uyên lạnh mặt, lên tiếng ngăn cản: “Hạnh
Nguyên!”
Song đã muộn, lời đã nói ra, Phó Bảo Hân lại
không phải là kẻ ngốc, bà ngơ ngác nhìn thoáng
qua Lâm Uyên, khẽ híp mắt lại, những không nói
thêm câu nào.
Lâm Uyên thật đúng là kẻ gian trá. Bà ta nhìn
tôi nói: “Cô Thẩm nghe thấy lời đồn đãi này từ khi
nào vậy? Nếu cô nghi ngờ đứa bé có phải là con
của Phó Thắng Nam hay không thì có thể chờ
đứa bé sinh ra rồi lại làm xét nghiệm ADN, cần gì
cứ đòi xét nghiệm vào lúc này?”
Nói tới đây, bà ta nhìn vê phía Phó Bảo Hân
nói: “Tuy nhiên tôi phải nhắc nhở bà trước, một khi
đã xét nghiệm ADN của đứa bé này thì bất kể nó
có phải là con cháu nhà họ Phó hay không, sau
này nhà họ Phó đều không được phép hỏi thăm
nó, Hạnh Nguyên sẽ không còn quan hệ gì với
Phó Thắng Nam nữa. Nhà họ Mạc chúng tôi vẫn
dư sức nuôi một đứa trẻ”
Ha hai
Phó Bảo Hân khẽ nhíu mày, có vẻ không vui,
nhưng lại không tìm được câu nào thích hợp để
nói tiếp, thế nên bà chỉ cười nói: “Chuyện đứa trẻ
thì chúng ta nên nghe xem Thắng Nam nói thế
nào. Dù sao tôi cũng chỉ là cô của nó thôi, có một
số việc tôi không thể tự quyết định được. Với lại
bây giờ Thắng Nam cũng đã là người có gia đình
rồi, trong lòng nó đều tự biết, tôi không tiện nhúng
tay vào quá nhiều”
Quả nhiên là già đời, cuối cùng ném vấn đề
này cho Phó Thắng Nam giải thích, vừa không
đắc tội Lâm Uyên lại vừa không đắc tội Phó
Thắng Nam.
Sắc mặt Lâm Uyên tối sâm, kéo Mạc Hạnh
Nguyên bỏ đi. Ngược lại là Phó Bảo Hân liếc nhìn
tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng tôi lại không
bận tâm. Trò hay còn ở đằng sau, cuộc đời có
nhiều câu chuyện thì mới khiến người ta phải suy ngẫm.
Truy cập vào Truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Đến sáu giờ, Phó Thắng Nam gọi điện thoại
cho tôi. Tôi tiện tay nghe máy, lạnh nhạt hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Em còn chưa tan tâm hả?” Giọng nói của anh
ở đầu dây bên kia nghe rất nhạt nhẽo, không thể
biết rõ lúc này anh đang nghĩ gì.
Tôi không nghĩ sâu xa mà chỉ ừ một tiếng,
ngước mắt nhìn thoáng qua đồng hồ. Đã sáu giờ,
đến giờ tan tâm rồi.
“Hôm nay em tăng ca. Sao vậy?” Ngày mai sẽ
đến thành phố Giang Ninh, tôi phải xem xét lại đồ
đạc một lượt để tránh bỏ sót thứ gì đó.
Tôi thu dọn đồ đạc trên bàn, sau đó cầm sổ
tay ghi chép lại những thứ cần mang theo. Đầu
dây bên kia không có động tĩnh, tôi còn tưởng
rằng anh đã tắt máy.
Tôi nhìn thoáng qua màn hình vừa sáng lên,
vẫn còn đang trong cuộc gọi, không khỏi lên
tiếng: “Có lẽ em sẽ về muộn một chút.. “
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã có bóng người
đứng trước cửa. Tôi không khỏi sửng sốt: “Nhân
viên tập đoàn Cố Nghĩa không ngăn cản anh à?”
Anh nhướng mày, cúp điện thoại rồi bước đến
trước bàn làm việc của tôi, nói: “Bây giờ đang là
giờ tan tâm, tôi có thể đi đón người.”
Có thể?
Tôi không chắc chắn lắm. Anh đưa mắt nhìn
cuốn sổ tay trên tay tôi, nói là đi ăn cơm trước rồi
lại vê làm tiếp.
Vốn dĩ cũng chẳng có nhiều đồ, tôi định làm
xong rồi về, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết
nữa đâu.
Tôi thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy nói: “Về nhà
“Không phải Phó Thắng Nam đã đính hôn với
Mạc Hạnh Nguyên từ hai tháng trước rồi à? Sao
bây giờ lại dính líu với giám đốc Thẩm?”
“Ai biết, ai hiểu được cách sống của bọn nhà
giàu chứ. Huống chỉ chỉ có mình nhà họ Mạc nói
là Phó Thắng Nam đã đính hôn với cô Hạnh
Nguyên kia thôi, từ đầu tới cuối Phó Thắng Nam
đều không hề đáp lại hay có phản ứng gì, tôi đoán
chắc là cô tiểu thư nhà họ Mạc đó thích tổng
giám đốc Phó, nhưng tổng giám đốc Phó chướng
mắt cô ta.”
Từ bên trong rời khỏi Cố Nghĩa, tôi và Phó
Thắng Nam ít nhiều gì cũng nghe thấy lời ra tiếng
vào. Bây giờ thì thế giới cũng đã trở nên im lặng.
Phó Thắng Nam khởi động ô tô, liếc nhìn tôi
nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào”
Xe khởi động, tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn
cho Cố Diệc Hàn hỏi ngày mai bay chuyến mấy
giờ.
“Nhân viên công ty em có bắt nạt em không?”
Phó Thắng Nam đột nhiên hỏi một câu làm tôi
sửng sốt. Tôi lắc đầu: “Không, sao vậy?”
Anh mím môi: “Họ thường xuyên lời ra tiếng
vào như thế hả?”
Tôi ừ một tiếng. Cố Diệc Hàn trả lời tin nhắn
của tôi, gửi thời gian xuất hành cho tôi, đồng thời
nhắc nhở tôi những thứ cần mang theo.
Sau đó tôi đặt điện thoại xuống. Thấy anh cau
mày nhìn mình, tôi không khỏi nói: “Em được Cố
Diệc Hàn đưa vào tập đoàn Cố Nghĩa làm giám
đốc bộ phận. Mặc dù chức vị này không cao lắm,
nhưng đối với một người chỉ từng làm việc ở tập
đoàn Phó Thiên mấy năm, cuối cùng còn bị tập
đoàn Phó Thiên xóa tên như em đã là tốt lắm rồi.
Người trong công ty lời ra tiếng vào cũng là
chuyện bình thường.”
Ban đầu lúc mới đến công ty, tôi còn hay nghe
thấy không ít người trong công ty đồn đãi rằng tôi
là người tình của Cố Diệc Hàn. Thành thực mà nói
thì đúng là tôi đã vào công ty nhờ mối quan hệ với
Cố Diệc Hàn. Bây giờ việc tôi cần làm là hoàn
thành tốt công việc của mình, đạt được thành tích,
không thì chắc chắn tôi sẽ bị ghim chết trong cái
danh nghĩa “kẻ vào công ty nhờ quan hệ”.
Phó Thắng Nam trực tiếp lái xe về biệt thự.
Đối với những lời đồn thổi đó, anh không nói một
câu, chẳng qua đôi mắt hơi tối sâm. Sau đó anh
nhắc đến Phó Bảo Hân: “Cô có nói chuyện gì khác
với em không?”
Tôi lắc đầu: “Chỉ có chuyện của Mạc Hạnh
Nguyên thôi. Có lẽ cô cũng không muốn con cháu
nhà họ Phó rơi rớt bên ngoài.”
Anh cười lạnh: “Em tin đứa bé đó là con tôi
hả?”
Tôi nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải?”
Anh khựng lại một chút, sau đó nghiêm túc
nhìn tôi: “Tôi nói là không phải, em tin không?”
Tôi gật đầu: “Có gì mà không tin”
Anh ngẩn người, bỗng nở nụ cười, nhẹ nhõm
nói: “Đứa bé đó không phải là của tôi, tôi sẽ không
cưới cô ta đâu. Còn chuyện đính hôn thì từ đầu
tới cuối, tôi chưa bao giờ nhúng tay vào. Tôi
không giải thích công khai là vì bận tâm tới Lâm
Trí Lân, cho nên tôi mới nể mặt Mạc Hạnh
Nguyên”
Tôi cười khẽ, mím môi nhìn ra ngoài cửa kính
xe hơi, không tiếp tục nói thêm câu nào nữa.
Thấy tôi chỉ cười chứ không nói gì, anh còn
tưởng tôi không tin nên nói tiếp: “Thẩm Xuân
Hinh, từ đầu tới cuối tôi chưa từng đụng vào cô ta.
Thấy sắc mặt anh nghiêm túc đến thế, tôi gật
đầu đáp: “Em biết rồi, anh không cần giải thích
mãi thế:
Xe đỗ lại dưới lầu biệt thự. Tôi bị anh giữ chặt
tay, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Em vào
tập đoàn Cố Nghĩa tiếp nhận dự án AI là để mượn
nhà họ Cố chèn ép nhà họ Mạc hả?”
Tôi gật đầu, không hề có ý định giấu diếm:
“Thế thì sao?”
Anh mím môi: “Tại sao em thà đi tìm Cố Diệc
Hàn chứ không chịu tìm tôi?”
Tôi khẽ mím môi, nhìn anh hỏi: “Đứa bé là của
một mình em hả?”
Anh thoáng sửng sốt, không nói tiếp mà chỉ
nhìn tôi: “Tôi sẽ kêu Lâm Uyên giải thích về chuyện
đứa bé. Em đừng mạo hiểm”
Tôi biết anh sẽ nói vậy nên chỉ gật đầu: “Ừ, em
biết rồi”
Mặc dù không biết anh sẽ làm như thế nào,
nhưng điều đó không liên quan gì tới tôi. Những
khổ đau mà tôi từng gánh chịu, tôi không có ý
định nhờ người khác đòi lại công bằng cho tôi.
Trừ tôi ra, những người khác đều chỉ là phụ trợ.
/812
|