“Ừ.” Nói xong Phó Thắng Nam
liền cúp điện thoại.
Tôi úp úp mở mở ở trong chăn,
không nhìn thấy Phó Thắng Nam
đang làm cái gì, chỉ là nửa ngày
sau anh mới tắt điện, nằm lên trên
giường. Anh kéo kéo cái bọc chăn
của tôi nói:
“Thầm Xuân Hinh, bây giờ
đang là mùa đông, mùa đông của
thủ đô lạnh hơn ð thành phố Giang
Ninh, nếu như em thật sự không
cho tôi đắp chăn thì sáng mai gọi
giúp tôi 115.”
Bên tai truyền đến hơi thờ
nhàn nhạt của anh, khi tôi nghĩ anh
đã ngủ rồi tôi không khỏi thò đầu
ra khỏi chăn, mượn ánh đèn lờ mờ
nhìn thấy được nửa người của anh
đều lộ ra bên ngoài. Bình thường
anh đều mặc đồ ngủ khi đi ngủ, rõ
ràng là hôm nay cố tình đề lộ ra
như vậy. Qua một lúc lâu rồi, da thịt
của anh có chút lạnh như băng,
nhìn thấy anh đã say giấc rồi, tôi
không khỏi kéo chăn đang bao bọc
lấy người mình đắp lên người anh.
Bất chợt tay bị anh nắm lấy,
anh lợi dụng cơ hội trực tiếp tiến
vào bên trong chăn một tay ôm lấy
tôi, một luồng hơi lạnh bao quanh
lấy cơ thề tôi.
“Cho nên em vẫn rất lo lắng
cho tôi sẽ bị chết cóng? Hửm?”
Tôi ngay lập tức muốn dùng
chân đạp anh một cái, nhưng mà
tốc độ của anh rất nhanh đã ôm
chặt lấy tôi rồi.
“Chân vẫn còn vết thương,
đừng hoạt động quá mạnh”
“Phó Thắng Nam, anh khốn
nạn!” Tôi không nhịn được mà
mắng anh, tôi mím môi nhìn anh,
bộ dạng vô cùng oan ức.
Anh kéo tôi vào trong lòng,
nhẹ giọng nói:
“Cảnh Thần không phải cố
tình đâu, chuyện này đều trách tôi
xử lý chưa ồn thỏa. Vốn là nên
công khai em một cách danh chính
ngôn thuận, nhưng ở thủ đô tôi vừa
mới có chút nền móng, công ty còn
rất nhiều chuyện. Miếng bánh ngọt
thủ đô này có rất nhiều người
muốn nuốt trọn nó, nếu như bị
người khác nắm được điềm yếu tôi
sợ đến lúc đó sẽ chẳng có cách
nào để có thể bảo vệ cho em.”
Anh nhàn nhạt thở dài một
tiếng, càng ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi mím môi, nhất thời không nói ra
được trong lòng đang có cảm xúc
như thế nào. Tôi biết anh có quá
nhiều nỗi khổ tâm, cho nên từ
trước tới nay tôi chưa từng ép anh.
Giấc ngủ này tôi ngủ rất ngon,
đến sáng hôm sau tỉnh dậy, thủ đô
sau nhiều ngày mưa dầm cuối
cùng cũng xuất hiện ánh mặt trời
rồi, tôi còn cảm thấy vô cùng chói
chang.
Phó Thắng Nam không có ở
trong phòng ngủ, tôi cử động toàn
thân cảm thấy mắt cá chân vẫn
còn chút đau đớn, ngồi dậy xuống
giường đi vệ sinh cá nhân.
Dì Triệu bưng đồ ăn sáng lên
cho tôi, đằng sau còn có thêm hai
người là Phó Thắng Nam và Trịnh
Tuấn Anh. Nhìn thấy tôi tỉnh dậy
rồi, dì Triệu để đồ ăn sáng lên chiếc
tủ cạnh đầu giường, nói:
“Hôm nay thời tiết khá là tốt,
nhìn có vẻ như tuyết sắp rơi rồi. Chỉ
sợ qua hai ngày nữa là bắt đầu rơi
rồi. Xuân Hinh cô vệ sinh cá nhân
một chút, sau đó ăn chút đồ ăn
sáng. Lát nữa tôi cùng cô xuống
tầng đi ngắm hoa mai mới nở trong
vườn. Hôm qua mới nở đó, khá là đẹp.
Tôi ngần người ra một lúc,
thành phố Giang Ninh không có
hoa mai, một năm hầu như cũng
không nhìn thấy tuyết. Nghe dì ấy
nói như vậy, lại nghĩ mấy ngày nữa
tuyết sẽ rơi tôi không khỏi cười nói:
“Dạ, được ạ.”
Dì Triệu xuống tầng trước, Phó
Thắng Nam để Trịnh Tuấn Anh
xem vết thương ở mắt cá chân cho tôi.
“Dây chẳng bị giãn, đắp một ít
thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày là sẽ
ồn thôi.” Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi
một chút, vừa nói vừa đem đôi
găng tay cao su ném vào thùng rác
Ờ góc phòng.
Phó Thắng Nam gật đầu, nhìn
tôi nói:
“Lát nữa ăn xong em nhớ nghỉ
ngơi cho tốt, tôi cùng Trịnh Tuấn
Anh sang phòng làm việc bàn chút
chuyện. Có chuyện gì thì gọi tôi,
biết chưa?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Anh
và Trịnh Tuấn Anh ra khỏi phòng
ngủ, tôi mới đứng dậy rời giường đi
làm vệ sinh cá nhân.
Nói cho cùng động đến vết
thương liên quan đến xương, khi
chân tôi vừa chạm xuống nền đất,
một luồng khí lạnh bao lấy bàn
chân làm tôi đau đến không khỏi
hít lại một hơi, may mà đi vài bước
liền có thể thích ứng được.
Tôi nhanh nhẹn làm vệ sinh cá
nhân một chút, khi quay lại bên
cạnh giường tôi không khỏi hít một
hơi khí lạnh. Hôm nay muốn đến
công ty chỉ sợ là không đi nổi rồi.
Tôi duỗi tay rót một cốc nước
nhưng lại hơi có chút thất thần. Ly
nước bị rơi xuống đất, vỡ toang ra
thành nhiều mảnh. Tôi ngồi xổm
xuống định nhặt những mảnh vỡ,
cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Phó
Thắng Nam nhíu chặt đầu lông
mày nét mặt còn mang theo vài
phần tức giận:
“Có bị bỏng chưa vậy?”
Anh di lại về phía tôi, một phát
ôm bồng tôi đặt lên giường, anh
mím chặt môi nhìn những mảnh vỡ
sắc bén này. Tôi ngây người ra một
chút, tôi cảm giác hình như mình
vừa làm sai một chuyện gì đó:
“Không có, ly bị vỡ mất rồi.”
Anh ngước mắt nhìn tôi hỏi:
“Em muốn uống nước?”
Tôi gật đầu, anh quay người di
rót một cốc nước, sau đó gọi dì
Triệu lên thu dọn đống mảnh vỡ
này. Nghĩ đến anh đang cùng Trịnh
Tuấn Anh bàn bạc công việc, tôi
không khỏi mở miệng nói:
“Anh sang phòng làm việc di,
Trịnh Tuấn Anh đang đợi anh đấy.”
Anh nhìn đồ ăn sáng mà dì
Triệu đặt bên cạnh giường nói:
“Không sao, cậu ta có thề đợi
lâu thêm một chút cũng được.”
TÔI…
Phó Thắng Nam cùng tôi ăn
sáng xong mới quay lại phòng làm
việc. Đêm qua tôi ngủ rất ngon
giấc nên lúc này cũng chẳng ngủ
thêm được nữa. Tôi ở trên giường
chơi điện thoại một lúc, thật sự là
buồn chán.
Tôi liền nghĩ đi sang phòng
làm việc tìm một số quyển sách
đọc để giết thời gian, Trịnh Tuấn
Anh đã đắp thuốc vào mắt cá chân
cho tôi, bây giờ cũng không còn
đau như trước nữa.
Tôi đi về phía phòng làm việc,
bởi vì Phó Thắng Nam đang cùng
Trịnh Tuấn Anh bàn công việc bên
trong nên tôi vươn tay gõ cửa.
Tay còn chưa chạm đến cửa
thì bên trong truyền ra giọng nói
trầm thấp của Phó Thắng Nam:
“Cô ấy thế nào rồi?”
“Sốt cao không ngừng, tỉnh
thần lại có chút hoảng hốt. Nhà họ
Mạc tìm cho cô ấy bác sĩ, một
bước cũng không rời khỏi cô ấy.
Lâm Uyên đị điều đi cũng chẳng
có thời gian đến chăm sóc cô ấy.
Dừng lại một chút, Trịnh Tuấn
Anh tiếp tục nói:
“Cậu không định đi thăm cô
ấy một lát sao?”
“Không cần thiết!” Phó Thắng
Nam nói.
“Năm đó khi Lâm Trí Lân rời đi,
bởi vì cô ấy không có người thân.
Bây giờ cô ấy đã có nhà họ Mạc, sẽ
không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trịnh Tuấn Anh ừ một tiếng,
nhàn nhạt nói:
“Cậu là Thẩm Xuân Hinh hình
như không còn giống như trước kia
nữa, nghiêm túc rồi sao?”
“Cô ấy là vợ tôi, giữa một mối
quan hệ cậu dùng từ nghiêm túc
để hình dung sao?” Giọng của Phó
Thắng Nam rất nhạt, lại có vài
phần ngây ngô.
“Cậu thì sao? Đã qua nhiều
năm như vậy rồi, buông bỏ rồi?”
“Buông bỏ cái gì?” Trịnh Tuấn
Anh hình như có chút không vui.
“Nếu như đã buông bỏ được
rồi, cậu cũng nên tìm một người kết
hôn, an tâm sống qua ngày đi thôi.”
Câu này Phó Thắng Nam nói ra vô
cùng tự nhiên.
“Đệt! ”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe
thấy Trịnh Tuấn Anh chửi thề.
“Phó Thắng Nam cậu bị điên
rồi à? Cậu là đang lo lắng tôi sẽ
ảnh hường đến cuộc sống hôn
nhân của vợ chồng cậu, thế nên
mới nghĩ ra biện pháp này trên
người tôi đúng không? Sao cậu
không đề Kiều Cảnh Thần kết hôn
đi.”
“Trong lòng cậu ta có người,
kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn
mà thôi. Ngược lại là cậu, Lý Vũ
Ninh đó rốt cuộc có quan hệ gì với
cậu? Hôm xảy ra tai nạn xe hơi đó,
tôi thấy cậu liều mạng cứu cô ta, tôi
tường cậu nghiêm túc rồi. Sao dạo
này không thấy cậu có tí phản ứng
nào thế?”
Lần đầu tiên tôi cảm thấy Phó
Thắng Nam nhiều chuyện đến thế,
đầy cửa phòng vào cạn lời mà nói:
“Phó Thắng Nam, anh dứt
khoát mờ một công ty môi giới hôn
nhân đi cho rồi.”
hai người bọn họ đơ ra một
lúc, nhìn tôi một cái, Phó Thắng
Nam nhíu mày:
“Sao thế?”
Tôi nhún vai:
“Em tới tìm vài quyền sách.”
Tôi lại nghĩ bản thân mình
cũng đang tò mò chuyện của Trịnh
Tuấn Anh:
“Bác sĩ Trịnh, anh và Vũ Ninh
rốt cuộc là như thế nào? Khoảng
thời gian này, anh có liên lạc được
với cô ấy không?”
Trịnh Tuấn Anh có chút thất
thần, lúc sau mới trả lời:
“Tôi không biết.”
Chỉ lạnh nhạt đáp lại cho tôi
ba cái chữ này, lúc này tôi suýt
chút nữa thì không nén được cơn
tức giận mà hét vào mặt anh ta.
Lúc nãy anh ta nói chuyện với Phó
Thắng Nam, tôi còn tường anh ta
đối với Vũ Ninh rất khác cơ.
Sao tôi lại nghe từ giọng điệu
của anh ta ra là anh ta vốn chẳng
để tâm đến chuyện này cơ chứ.
Tìm được quyền sách ưng ý
tôi liền cất bước đi ngay, nhìn Phó
Thắng Nam một cái tôi nói:
“Nếu như anh không bận gì thì
đưa em đi tập đoàn Cố Nghĩa một
chuyến.”
Phó Thắng Nam…
/812
|