Chương 242: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rồi đi gây sự
“Thẩm Xuân Hinh, đồ con tiện
nhân này!” Thấy mắng chửi không
được, cô ta lập tức giơ tay lên
chuẩn bị tát tôi một bạt tai, thế
nhưng trùng hợp lại bị tôi cản
được.
Cô ta tức giận, đôi mắt nhìn tôi
chằm chằm vô cùng hung ác, tận
sâu trong ánh mắt đều là căm
ghét, tức giận và ác ý.
Tôi buông cô ta ra, ánh mặt
nhàn nhạt nhìn cô ta rồi cười nói:
“Cô không cần phải nhìn tôi như
vậy, tôi biết cô hận tôi nhưng mà
cũng không còn cách nào khác cả.
Mạc Hạnh Nguyên, xin lỗi nhé!”
Cô ta tức giận đến mức bật
cười, liếc nhìn tôi rồi trào phúng
nói: “Tôi không thể ở bên cạnh Phó
Thắng Nam nhưng từ đầu đến cuối
anh ấy đều không bỏ được tôi, sau
khi anh ấy biết mẹ tôi xảy ra
chuyện đã thay tôi sắp xếp hết tất
cả mọi chuyện sau này rồi. Cho dù
tôi không có nhà họ Mạc làm chỗ
dựa thì anh ấy cũng đã liên lạc cho
_tôi ra nước ngoài, ngay cả chuyện
ăn Ø cũng đều sắp xếp xong hết.
Thẩm Xuân Hinh, cuối cùng cô vẫn
sống dưới bóng tối của tôi mà thôi,
nếu như tôi không thể sống tốt thì
cô cũng đừng mong có thể tốt
”
đẹp.
Tôi hơi thất thần, nói như vậy,
Phó Thắng Nam nghĩ thật chu đáo
đấy.
Sau khi tỉnh hồn lại bèn thấy
vẻ mặt của Mạc Hạnh Nguyên nhìn
tôi đầy khiêu khích, không hề kiêng
ky nói: “Anh ấy là chồng cô nhưng
chung quy cũng sẽ có một ngày
chán ghét cô mà thôi, thời gian
chính là lời giải thích tốt nhất. Đến
lúc đó, cho dù tôi có trở nên như
thế nào đi nữa, chỉ cần tôi cần đến
anh ấy thì anh ấy sẽ vì tôi mà lót
đường. Thẩm Xuân Hinh, cô cho
rằng mình đã chiến thắng nhưng
thật ra cô còn thua một kẻ thất bại
là tôi nữa.”
Tôi nhún vai, bình tĩnh đáp lời:
“Vậy tôi chúc phúc các người trước
nhé, cho dù sau này anh ấy đối xử
với tôi như thế nào thì hiện tại đối
với tôi mà nói đều không quan
trọng. Ngày tháng còn dài như vậy,
ai biết được sau này sẽ xảy ra
_ _ chuyện gì chứ, cô nói xem có đúng
không?”
Hô hấp của cô ta ngày càng
nặng nề hơn, dường như nhìn thấy
tôi bình tĩnh như vậy, cô ta lại càng
không thể tiếp nhận nổi. Vốn còn
đang muốn ra tay đánh tôi nhưng
hơi dừng lại, cố gắng nhẫn nhịn.
“Nói đi, tiếp theo nữa cô còn
muốn làm gì hả? Thẩm Xuân Hinh,
nếu như chúng ta đã xé rách mặt
rồi thì cô cũng không cần phải giấu
nữa đâu.”
Tôi cười yếu ớt, khoanh tay lại
không khỏi cảm thấy buồn cười:
“Tại sao xé rách mặt mà còn phải
thăng thắn chứ? Con người của tôi
từ nhỏ đến lớn không chỉ thù dai
mà lúc báo thù còn thích hành hạ
người khác nữa, nếu như chết di rồi
thì quá dễ dàng nhỉ, hành hạ người
khác lại càng thú vị hơn. Nhìn thấy
những thứ bà ấy quan tâm đều dần
dần mất đi, thế nhưng bà ấy lại
không thể làm gì cả, bà ấy càng
suy sụp thì khoái cảm báo thù của
tôi càng cao.”
“Cô đúng là người điên mài”
Mạc Hạnh Nguyên tức giận đến
cực điểm, mặt mũi vô cùng dữ tợn:
“Thầm Xuân Hinh, cô không đề tôi
_ sống yên, tôi cũng sẽ không để cô
söng yên đâu.”
Suy cho cùng ởð đây cũng là
địa bàn của tôi, tuy rằng cô ta tức
giận nhưng vẫn không dám làm
chuyện khác người, bèn giẫm lên
giày cao gót hùng hồ đi ra ngoài.
Trước khi đi, cô ta vẫn nhìn
chằm chằm vào tôi rồi nói: “Thẩm
Xuân Hinh, tôi không có được anh
ấy thì cô cũng đừng hòng nghĩ đến
chuyện sẽ có được.”
Thấy cô ta bị cừu hận vây
quanh như thế, vẻ mặt tôi lại vô
cùng bình tĩnh. Vừa rồi ầm ï hết
một trận, cơn buồn ngủ đã tan biến
không ít, tôi không khỏi ngần người
nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Bản lĩnh đắc tội người khác
của cháu đúng là không nhỏ nhỉ.”
Phó Bảo Hân còn sợ chuyện chưa
đủ lớn, nhìn thấy Mạc Hạnh
Nguyên đã rời đi thì liếc mắt nhìn
tôi nói kháy.
Tôi thản nhiên nhìn lại bà ấy,
không có ý định muốn nói nhiều.
Thấy tôi không đề ý đến mình,
bà ấy cũng không tức giận mà chỉ
tiếp tục nói: “Lâm Uyên là một
người phụ nữ có thù ắt báo, lần này
một là cháu trực tiếp khiến bà ấy
không thể xoay mình được nữa, hai
là khiến cho bà ấy không thể nhìn
thấy ánh mắt trời nữa. Nếu như đề
bà ấy nửa sống nửa chết thì những
ngày sau này của cháu sẽ khó
sống đấy.”
Tôi nhàn nhạt nhìn bà ấy:
“Cho nên cô đang bảo cháu giết
người diệt khẩu sao?”
Trên thế giới này, ngoại trừ
người chết không có cơ hội trở
mình ra thì tôi thật sự không biết
còn người nào không có cơ hội trờ
mình.
Bà ấy nhìn tôi, cười lạnh một
tiếng: “Cháu cũng có thể thử khiến
bà ấy bỏ mạng xem sao.”
Thật đúng là ác độc mài
Không tiếp tục trò chuyện với
bà ấy nữa, bụng tôi hơi khó chịu
nên đi vào phòng bếp bảo dì Triệu
nấu đường đỏ trứng gà cho tôi.
Sau khi nói chuyện với dì Triệu
xong, Phó Thắng Nam lại gọi điện
thoại đến, giọng nói của người đàn
ông vô cùng trong trẻo tươi mát:
“Có đang ð nhà không? Muốn ăn
gì, tôi sẽ mang về.”
Tôi dựa vào trí nhớ nói ra một
vài thứ muốn ăn.
“Mười lăm phút nữa tôi sẽ về
đến nhà.”
Cúp điện thoại, dì Triệu nhìn
tôi rồi cười nói: “Xuân Hinh, bây giờ
tình cảm của cô và cậu chủ đã khá
hơn nhiều rồi. Chờ đến tết lại có
thêm một đứa bé nữa, một nhà ba
người chung sống với nhau thật
tốt.
Tôi hơi ngần người, có chút
thất thần, thêm một đứa bé nữa
sao?
Từ sau khi sinh non, tôi đã
không nghĩ đến chuyện có thêm
một đứa bé nữa rồi. Ngay cả đứa
con đâu lòng mà tôi cũng không
thể bảo vệ tốt, làm sao dám thêm
một đứa nữa chứ.
“Thẩm Xuân Hinh, so với
tưởng tượng của cô thì cháu càng
ác độc hơn đấy” Đột nhiên Phó
Bảo Hân xông vào, trực tiếp hất đồ
chén đường đỏ tôi đang cầm trong
tay, trợn mắt nhìn tôi nói: “Thẩm
Xuân Hinh, cô đắc tội cháu khi nào
chứ? Tại sao cháu lại muốn đuổi
cùng giết tận như vậy?”
Tôi làm sao?
Trong lúc nhất thời, tôi cảm
thấy vô cùng mơ hồ, cau mày nhìn
bà ây nói: “Cháu đã làm gì chứ?”
“Chuyện mười năm trước ở
thủ đô đã bị lôi ra rồi, chuyện này
ngoại trừ cả nhà họ Cố biết được
thì chỉ còn lại cháu và cô thôi.
Cháu nói thử xem, cô cần gì phải
lấy chuyện từ mười năm trước đến
để hủy hoại danh tiếng của mình
chứ? Chuyện này ngoại trừ cháu
thì còn ai vào đây nữa? Thẩm Xuân
Hinh, cháu nói xem có ai lại làm
như vậy chứ?”
Bà ấy vô cùng kích động, trên
mặt đều trần đầy tức giận, sau khi
nhặt mảnh vụn của chén sứ trên
đât lên thì quơ về phía mặt tôi.
Tôi không phản ứng kịp nên
không thể né tránh được, mắt thấy
sắp kể sát vào mặt mình thì đột
nhiên mảnh vỡ cái chén trong tay
Phó Bảo Hân bị người khác ngăn
lại.
Tôi sửng sốt hai giây, sau khi
nhìn lại thì thấy rõ người đến là Phó
Thắng Nam, nhìn thấy anh đang
nắm chặt lấy mảnh vỡ kia, dòng
máu đỏ tươi tràn ra trong lòng bàn
tay.
Ngay lập tức, tôi giơ tay đẩy
Phó Bảo Hân ra, đi đến bên cạnh
xem Phó Thắng Nam: “Anh không
sao chứ?”
Tôi nắm lấy bàn tay anh, bảo
anh buông lỏng tay ra, mảnh vụn
sứ đâm sâu vào da đề lại một vết
trầy sâu đậm: “Đau không?”
Anh nhìn tôi, dùng bàn tay còn
lại vuốt ve tóc tôi rồi nói: “Không
đau, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Phó Bảo Hân cũng mới phản
ứng lại được, bà ấy vô cùng bình
tĩnh. Bị tôi đẩy ngã trên đất, bà ấy
cũng không vội đứng lên mà chỉ
nói với Phó Thắng Nam: “Thắng
Nam, tự bản thân cháu hỏi nó di.
Người phụ nữ này lòng dạ vô cùng
ác độc, ngay cả người thân của
mình mà cũng tính kế nữa.”
Phó Thắng Nam mím môi, cau
mày nhìn bà ấy rồi nói: “Cô ấy có
ác độc hơn nữa thì cũng không
nên dùng loại vật bén nhọn này
làm tổn thương đến gương mặt của
một người phụ nữ chứ?”
Cũng may vừa rồi mảnh vụn
kia đâm vào da anh, Phó Thắng
Nam nhìn chằm chằm vào Phó Bảo
Hân rồi mờ miệng nói.
Giọng điệu của anh vô cùng
nặng nề, mang theo chút tức giận.
Sắc mặt Phó Bảo Hân tái nhợt
đi: “Cô hủy hoại gương mặt của nó
nhưng nó lại hủy hoại cả cuộc đời
còn lại của cô đấy. Phó Thắng
Nam, cháu phải nhìn cho rõ, phân
biệt được đúng sai chứ!”
Phó Thắng Nam nhìn về phía
tôi, cau mày nói: “Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì vậy?”
Tôi lắc đầu, nhìn thấy lòng bàn
tay của anh đang chảy máu không
ngừng thì bảo dì Triệu đi lấy thuốc,
sau đó lại nhìn về phía Phó Thắng
Nam: “Em cũng không hiểu rõ rốt
cuộc cô bị làm sao nữa.”
Phó Bảo Hân cười nhạt: “Cháu
không biết ư? Thẩm Xuân Hinh,
bản lĩnh giả vờ của cháu thật
không tệ nhỉ. Chẳng phải cháu là
người đã nói nguyên nhân cô gả
cho Cố Vân Dương vào mười năm
trước cho đám ký giả biết sao?
Không phải cháu đã nói chuyện
xấu của Trương Huệ Mẫn vào mười
năm trước ra cho hả giận à? Không
phải cháu nói với đám ký giả rằng
cô đã ép chết Trương Huệ Mẫn
sao?”
/812
|