Vệ sĩ thấy vậy, không khỏi kinh ngạc,
họ đã bắt đầu cảm thấy không bình tĩnh
được rồi.
Lại gọi điện cho Trần Văn Nghĩa một
lần nữa, đầu dây bên kia hình như đang lái
xe, lên tiếng: “Cho dù có xảy ra chuyện gì
cũng đừng có xuống xe!”
Vệ sĩ nói: “Tay của cô chủ bị thương
rồi, sắc mặt trắng bệch, có chút không
bình thường”
Trần Văn Nghĩa im lặng, một lúc sau
mới nói: “Cố kiên trì một chút!”
Tôi bị những tiếng quát mắng ở bên
ngoài xe khiến tôi choáng ngợp, có chút
khó thở.
Không biết ai ở bên ngoài hét lớn:
“Thẩm Xuân Hinh, cô trốn cái gì? Cô đã
làm bao nhiêu chuyện lằng lơ dâm đãng
như vậy, đến con mình còn bóp chết, giờ
cô trốn cái gì, làm ra bao nhiêu chuyện xấu
như vậy rồi, cô còn sợ cái gì?”
Sự ác độc trong bản tính con người
không hề có giới hạn, phật dạy, làm người
thì không thể nói năng hồ đồ, sau này chết
đi sẽ phải xuống địa ngục chịu đựng sự
trừng phạt.
Thế nhưng con người sao lại biết được
thế giới sau khi chết sẽ thế nào, nếu như
có thề sống đề đáp ứng được sự tham lam,
thì cứ vui sướng đề tận hường, sau khi chết
ai mà biết được sẽ thế nào chứ, so với thế
giới của người chết mà chúng tôi chưa
từng nhìn thấy.
Những lời nói bỉ ổi cay độc, đủ đề
khiên cho tất cả lí trí của một người trở nên
phát điên, thấy tôi toàn thân phát run.
Vệ sĩ có chút đứng ngồi không yên,
một người trong số đó nói: “Để tôi xuống
xử lý.”
Nói rồi, anh ta liền xuống xe.
Thế nhưng những người đó đã bao
vây chiếc xe từ lâu, chỉ đợi có người xuống
xe.
Cửa xe mở ra, lại khó đóng lại.
Vô số những ánh đèn flash chiếu vào
tôi, hận không thể chụp từng cọng lông
của tôi, để nhận được một lượng comment
lớn ở trên mạng.
“Cô chủ, khả năng là chúng ta phải
xuống xe rồi.” Vệ sĩ lên tiếng, đã không còn
bình tính nữa.
Tôi được hai vệ sĩ bảo vệ, thế nhưng
một đám phóng viên giống như sói đói sao
lại dê dàng để cho tôi đi chứ?
Đưỡng bị tắc đến mức con kiến chui
không lọt.
Vô số những ống kính máy quay chĩa
vào tôi, những lời chất vấn pha tạp với
những tiếng mắng chửi, hận không thề vây
tôi lại tiến hành tra tấn bức cung một phen.
Điện thoại trong túi rung lên liên hồi,
tôi biết, lúc này có lẽ tôi chắc chắn đã bại
lộ ð trước mặt tất cả mọi người.
Người gọi điện thoại tới là Phó Thắng
Nam.
Tôi giơ tay ra trong vô thức, không
muốn bị vấp ngã, điện thoại cũng không
biết ném đi đằng nào rồi, tôi được vệ sĩ dìu.
Có chút hoang mang lo sợ, người thật
sự rất đông, chỉ chực vây chiếc xe lại, cảnh
tượng đáng sợ này cũng khó mà loại bỏ, tôi
không biết sắc mặt của mình lúc này thế nào.
Trần Văn Nghĩa chạy tới, dẫn theo sau
hai chục vệ sĩ, mð đường, rồi mới dìu tôi đi
ra.
Không thèm đề ý tới lời của mấy nhà
báo, tôi cúi đầu, trong lòng nghĩ Phó Thắng
Nam đã bí mật bảo vệ tôi lâu như vậy, hình
như cuối cùng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa, lúc này Trần Văn Nghĩa xuất
hiện, trợ lý đặc biệt bên cạnh của Phó
Thắng Nam, đi tới, sự xuất hiện của Trần
Văn Nghĩa đã làm tăng thêm sự phỏng
đoán và tin đồn của đám phóng viên.
Có người lớn tiếng hỏi: “Trợ lý Nghĩa,
Tận đoàn Phó Thiên và Tập đoàn Cố Nghĩa
tranh đấu nhiều năm như vậy, mục đích
đều là vì cô gái đang đi cạnh anh này
sao?”
Trần Văn Nghĩa không nói gì, nhanh
chóng du tôi đi ra khỏi đám người.
Người lớn tiếng hỏi vẫn không hề ít đi,
có người còn hét lớn: “Cô Hinh giữa cô với
Tổng giám đốc Hàn và Tổng giám đốc
Nam, đã giữ mối quan hệ ba người này bao
nhiêu năm rồi? Nghe nói cô còn đang nuôi
một cô con gái, đứa trẻ đó là con của Tổng
giám đốc Hàn hay là Tổng giám đốc Nam.
Lời này chính xác là một chậu nước
bần, đã dội lên người tôi khi tôi đang
không có một chút phòng bị.
Tôi ngây ra, toàn thân lạnh toát, Trần
Văn Nghĩa chau mày, thấp giọng nói: “Rời
khỏi đây trước đã.”
Anh ta lên xe: “Cạch!” Cửa xe đóng lại,
ngăn cách tất cả mọi thứ âm thanh.
Chúng tôi không hề quay về biệt thự,
Trần Văn Nghĩa đưa tôi đến biệt thự biệt
thự Sơn Lâm ở ngoại ô phía Đông, cách
biệt thự trước đó một thành phố.
Xuống xe rồi, Trần Văn Nghĩa liền dẫn
tôi vào phòng ngủ, dặn dò tôi: “Lát nữa bác
sĩ sẽ tới, cô đi tắm rửa qua một chút đi, tôi
dặn người đi chuẩn bị một chút đồ ăn.”
Nói xong rồi, anh ta cũng không nán
lại, mà liền rời đi.
Thủ đô đã bắt đầu vào đông, khí lạnh
xâm nhập vào cơ thể, khiến cho người ta
đau thấu xương.
Trong phòng thay đồ đã treo sẵn quần
áo, đều là những mẫu mới cho mùa này kín
đáo và giản di.
Tìm quần áo rồi đi vào trong phòng
tắm, rất lâu sau tôi mới thấy ấm người lại,
nằm trên giường, tôi vẫn chưa hết suy
nghĩ.
Đầu tôi ong ong, cửa phòng ngủ bị mờ
ra, khuôn mặt tuấn tú của Phó Thắng Nam
căng thằng gấp gáp.
Anh dẫn theo bác sĩ tới: “Trước tiên
hãy kiểm tra xem cô ấy có bị thương do
ngã hay không” Sau đó quay đầu nhìn
Trần Văn Nghĩa, nói: “Đi nấu chút canh
gừng, giải cảm”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, rồi rời đi.
Anh đi đến bên cạnh tôi, ôm tôi vào
lòng, nói, chỉ là ôm tôi chặt hơn, bác sĩ mờ
hộp thuốc ra.
Anh ta nhìn tôi: “Cô chủ, tôi cần khám
chỗ vết thương do bị ngã của cô.”
Tôi ngây ra một lát, dơ tay vén tà váy
lên, trên đầu gối xuất hiện một vết xanh
tím, có chút nhức mắt.
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Phó Thắng Nam nắm chặt lấy tay tôi,
ánh mắt nhìn bác sĩ, nói: “Cố gắng làm nhẹ
một chút, cô ấy sợ đau.”
Bác sĩ gật đầu, dùng ngón tay ấn ấn,
khẽ dừng lại, nhìn tôi hỏi: “Có đau không?”
Tôi gật đầu: “Tôi vẫn ồn, vẫn có thể
chịu được.” Chỉ là vết thương nhỏ xíu, có gì
mà phải làm lớn chuyện như vậy.
Bác sĩ gật đầu, bôi một chút thuốc lên,
để lại một bình rượu thuốc đưa cho Phó
Thắng Nam, nói: “Bôi một lần vào buổi
sáng và buổi tối, xoa bóp nhẹ nhàng một
chút, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi.”
Phó Thắng Nam gật đầu, kêu Trần
Văn Nghĩa tiễn bác sĩ ra về.
Ôm lấy tôi, không hề buông tay.
Biết anh lo lắng cho tôi, anh càng im
lặng thì trong lòng tôi càng cảm thấy áy
náy bất an.
Tôi dơ tay lên, chỉnh lại áo cho anh,
nói: “Phó Thắng Nam, em vẫn chưa ăn tối.”
Bị dày vò lâu như vậy, tôi thật sự đói rồi.
Anh dớ tay ra, đôi mắt trong sâu nhìn
tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười,
giọng nói hiền từ: “Được, em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được” Tôi chỉ đói thôi, nhưng
không hề biết cụ thề là muốn ăn món gì.
Anh gật đầu, cúi xuống đặt một nụ
hôn lên trán tôi, vươn tay ra đắp chăn lại
cho tôi.
Trong phòng ngủ yên ắng, tôi thờ dài
thườn thượt, chuyện hôm nay, chỉ e là sẽ
khiến cho tập đoàn Phó Thiên trước đó đã
loạn nay càng loạn hơn.
Cảm thấy hơi khát, tôi ngồi dậy, vết
thương trên đầu gối chẳng có gì nghiêm
trọng, chỉ là một vết xước mà thôi, không
hề đau.
Lúc xuống lầu rót nước, tôi thấy Phó
Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa đang ở
trong nhà bếp, hai người đàn ông vóc dáng
lớn, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã cảm
thầy vô cùng đã mắt rồi.
Trên bếp ga đang đun thứ gì đó, Phó
Thắng Nam đang thái rau, Trần Văn Nghĩa
giúp lấy đồ, hình như hai người họ đang nói
gì đó.
Tôi đi vào trong, lấy li ra rót nước.
“Lịch trình của Xuân Hinh sao lại bị
tiết lộ vậy?” Lời này là Phó Thắng Nam hỏi.
Tôi khẽ ngây ra, rồi nhanh chóng quay
ra nhìn.
Hai người đều đang bận việc của
mình, không hề chú ý tôi đi xuống lầu.
Trần Văn Nghĩa rửa sạch đồ ăn, nói:
“Cô chủ đã gặp phải cô Diên ở trong bệnh
viện”
Phó Thắng Nam chau mày: “Cô
Diên?”
“Lâm Diên!”
Bỏ đồ ở trong tay xuống, ánh mắt của
Phó Thắng Nam nhìn về phía thứ đồ ở trên
bếp gas, trong đôi mắt đen tuyền đó tối
sầm lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô chủ và cô Diên hình như đã xảy ra
cãi cọ ở dưới lầu của bệnh viện.” Trần Văn
Nghĩa nói, rồi dừng lại một lát, tiếp tục nói:
“Hình như cô Diên đã mắng cô chủ.”
/812
|