Chương 420: Chúng ta đều biết mình muốn gì (12)
Mạc Thanh Mây nhìn qua tôi, ôm trán, có chút
bất lực. Tôi đưa tay xoa xoa mũi, nhất thời thật sự
không nghĩ ra lời nào có thể an ủi người khác.
Cũng may hình như Hồ Diệp cũng không tiếp
tục chìm trong cảm xúc nữa, cô ấy ăn mấy miếng
bánh ngọt rồi nhìn tôi nói: “Đúng là mùi vị không
tệ. Mấy ngày nay tôi cũng đang học cách làm
bánh ngọt, ăn nhiều quá, cũng đã béo lên rồi”
Mạc Thanh Mây ngẩn người, nhưng trái lại đã
theo kịp chủ đề, nhìn cô ấy: “Chắc là vì cô chưa
nhìn thấy độ béo của tôi, mắt thường cũng có thể
thấy được. Các cô tốt thật, ai cũng đều đã sinh
rồi, con cũng lớn rồi. Chỉ có tôi, còn chưa đến bốn
tháng mà còn nhìn như sáu tháng, cũng không
biết sẽ béo thành thế nào nữa”
Hồ Diệp cười: “Thật ra cũng không đến mức
đáng sợ như vậy. Bình thường đứa bé đều nặng
khoảng 3 cân. Cô không cần ăn quá nhiều, chỉ
cần đảm bảo dinh dưỡng cho đứa bé là được. Đợi
sau khi sinh xong, từ từ chỉnh lại đồ ăn thức uống,
từ từ là gầy đi thôi”
Hai người có cùng chủ đề, liền bảt đầu nói
chuyện với nhau, tôi chống cằm nhìn bọn họ, thật
sự cảm thấy ngày tháng yên bình.
“Thẩm Xuân Hinh, cô và Phó Thắng Nam lại
chuẩn bị sinh đứa thứ hai rồi sao? Hôm trước tôi
còn nghe anh tôi nói, Tuệ Minh muốn cùng Trịnh
Tuấn Anh đi Thanh Xuân, cô không lo sao?” Mạc
Thanh Mây chuyển chủ đề về tôi.
Tôi hơi sững người, một lúc sau mới nói:
“Không sao, Trịnh Tuấn Anh sẽ chăm sóc tốt cho
con bé”
Hồ Diệp trở nên nghiêm túc, nhìn tôi nói: “Cô
không nghĩ đến có một đứa con của bản thân
sao? Hiện giờ Tuệ Minh cũng đã năm tuổi rồi. Nếu
như cô lo lắng con bé suy nghĩ thì có thể hỏi qua ý
kiến của con bé. Không biết chừng con bé cũng
muốn có bạn chơi cùng thì sao?”
Tôi cười cười, nói: “Chuyện này, tôi và Phó
Thắng Nam định đợi qua năm mới rồi mới nói.
Thời gian này cũng bận, công ty nhiều việc, không
thích hợp để suy nghĩ đến chuyện này”
Hai người họ nhìn nhau cười. Trái lại Mạc
Thanh Mây đột nhiên nhớ đến Lâm Uyên, nhìn tôi
nói: “Đúng rồi, tôi cũng về rồi mới biết, chị dâu tôi
bị viêm ruột thừa, đang nằm viện. Lát nữa tôi phải
đi thăm”
Hồ Diệp gật đầu nói: “Ừ, đã nghỉ ngơi mấy
ngày rồi, có lẽ cũng đã hồi phục tương đối rồi”
Cô ấy nhìn tôi, nói: “Tháo chỉ xong thì có lế
xuất viện được rồi nhỉ?”
Tôi cười cười, không nói nhiều. Điện thoại reo
lên, là Tuệ Minh gọi điện đến bằng điện thoại của
Trịnh Tuấn Anh.
Cô bé chuẩn bị lên máy bay, gọi điện thoại để
báo bình an với tôi.
Cuối tuần.
Cuộc họp thường niên của Tập đoàn Phó
Thiên. Tuệ Minh rời khỏi thủ đô mấy ngày, tuy buổi
tối cô bé đều sẽ gọi điện đến nói chuyện với tôi.
Nhưng không ôm được, không sờ được. Đứa
bé đã nuôi bốn năm, lúc này đột nhiên rời đi lâu
như vậy, trong lòng vẫn là rất nhớ.
Buổi chiều, Phó Thắng Nam thấy tôi tư tưởng
không tập trung, kéo lấy tôi: “Buổi tối là cuộc họp
thường niên của công ty, em đi với anh không?
Tôi không hứng thú, gần như lắc đầu theo bản
năng, nhưng bị anh ngăn lại: “Đi đi. Cứ ở trong nhà
mãi khó tránh khỏi nhàm chán”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hơi cười: “Anh biết là
em không thích những nơi náo nhiệt mà”
Anh mỉm cười: “Vậy anh ở nhà với em?”
Tôi ngẩn người, thôi vậy, đi cùng với anh.
Cuộc họp thường niên được tổ chức ở bên
cạnh bể bơi ngoài trời của khách sạn. Dường như
mọi người đều rất thích không khí thế này, rượu
vang, bánh ngọt tỉnh xảo, đại sảnh đèn sáng rực
rỡ và bể bơi trong xanh có thể nhìn thấu.
Gần như tất cả những thứ này đều lộ ra sự
giàu có và sang trọng.
Con người tôi không có sở thích gì, ngoại trừ
ăn, gần như cũng chẳng có mong muốn gì.
Cầm lấy một đĩa bánh ngọt, tôi tìm một yên
tĩnh ăn.
Lúc Lâm Gia Hân lại gần, tôi vẫn chưa nhận
ra. Nếu như cô ấy không nói thì tôi cũng không
phát hiện ra.
“Giám đốc Thẩm, cô vẫn thích sự yên tĩnh
như mọi khi”
Tôi liếc mắt, thấy cô ấy giống tôi, cầm đĩa
bánh ngọt trên tay, xem dáng vẻ cũng là tìm một
chỗ yên tĩnh, yên lặng ăn đồ ăn.
Tôi cười nhạt: “Có người nói phụ nữ phải ăn ít
đồ ngọt, bằng không dễ nhanh già”
Cô ấy buồn cười, nhét một miếng bánh vào
trong miệng, rất hưởng thụ, nhìn tôi nói: “Thế nào
là định nghĩa về cái già của phụ nữ?”
Câu hỏi này của cô ấy ngược lại đã làm khó tôi.
Cô ấy cười nhạt, tiếp tục nói: “Tôi hiểu già là
mất đi động lực sống, cơ thể hai mươi mấy tuổi
mà đã không có mong chờ và niềm yêu thích với
tương lai. Đây là già, cái già thật sự là linh hồn, mà
không phải là thể xác. Có vài người cho dù là ở độ
tuổi tám mươi, nhưng vẫn rất tích cực tiến lên,
như vậy được coi là già sao?”
Tôi cười, ngược lại có chút không trả lời được
câu hỏi của cô ấy, cười cười nói: “Không!”
Nói chuyện một lát, bởi vì Phó Thẳng Nam
muốn tổng kết tình hình một năm của Tập đoàn
Phó Thiên, tiến hành biểu dương và tiết mục bất
ngờ, cho nên, cô ấy đi trước.
Tôi ăn xong, không có việc gì để làm, nên đi lại
tự do trong khách sạn. Vào đọc tại truyen.one nhé
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Phó Thẳng
Nam, tôi bất giác đã đi ra bên ngoài đại sảnh của
khách sạn.
Nhân viên của Tập đoàn Phó Thiên rất nhiều,
cho nên nhìn có chút đông đúc. Còn mời cả một
vài người có tiếng của thủ đô và nhân vật được
mọi người kính trọng của giới thương nghiệp.
Nói là để cảm ơn, đã tặng một vài cỗ máy
thông minh trí tuệ nhân tạo do Tập đoàn Phó
Thiên mới nghiên cứu ra. Thuận tiện cũng tuyên
bố sự đóng góp của Chu Nhiên An đối với trí tuệ
nhân tạo của Tập đoàn Phó Thiên.
Điều không thể phủ nhận là Chu Nhiên An quả
thật là một nhà nghiên cứu xuất sắc, đáng để
được xem trọng.
Đi hết một lượt trình tự, Phó Thẳng Nam xong
việc liền bước thẳng từ trên sân khấu đi về phía
tôi.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi
người, kéo lấy tôi: “Bánh tối nay thế nào?”
“Rất ngon!” Đánh giá này tuyệt đối là cao.
Anh cười: “Sau này em muốn ăn thì bảo thợ
làm bánh đến nhà làm cho em”
Tôi buồn cười.
Nói qua loa, giữa vợ chồng khó tránh được
nhìn có phần thân mật.
Vốn dĩ tôi và Phó Thắng Nam định tìm một nơi
để ngồi, nhưng không ngờ, còn chưa đi thì đã
nghe thấy âm thanh “Tùm tùn” vang lên.
Lúc chúng tôi quay đầu lại nhìn thì đã có một
đám người vây quanh ở bên cạnh bên cạnh bể
bơi. Có người hét lớn: “Có người rơi xuống nước
rồi. Mau xuống cứu người”
Những người biết bơi đã nhảy xuống.
Dù sao cũng là Tổng giám đốc của Tập đoàn
Phó Thiên, nên Phó Thắng Nam cũng quan tâm
kéo lấy tôi, bước đến.
Vào đọc tại truyen.one nhé Anh để tôi đứng cách xa
bể bơi một đoạn, nhìn tôi nói: “Chuyện gì vậy?”
Có người bước lên trước trả lời: “Tổng giám
đốc Phó, là Tổng thanh tra Chu, hình như cô ấy…
Bị người khác đẩy xuống”
Lúc Phó Thắng Nam nhìn qua đó, Chu Nhiên
An đã được người ta cứu lên. Nhiệt độ của nước
vào mùa đông rất thấp, Chu Nhiên An nằm trên
mặt đất, quần áo mỏng manh trên người, rét đến
run cầm cập, vô cùng nhếch nhác.
Có người đàn ông ga-lăng đã cởi áo xuống
đắp lên chân cho cô ta, tiếp đó có người đến sơ
cứu cho cô ta.
Một lúc lâu sau cô ta mới tỉnh lại, vô cùng yếu
Phó Thắng Nam nửa quỳ bên cạnh cô ấy, bảo
người rót cho cô ấy một cốc nước, tiếp đó có
người mang khăn bông đến, nhìn cô ấy nói:
“Không sao chứ?”
Đại khái là Chu Nhiên An bị dọa sợ, còn chưa
kịp hoàn hồn, nhìn chằm chäm Phó Thắng Nam
một lúc, đột nhiên lao vào trong lòng anh, khóc
nức nở.
Ngay sau đó những người đứng xung quanh
lập tức hít vào một hơi, có người len lén đưa ánh
mắt nhìn tôi, có người nhỏ tiếng thảo luận.
Bình thường thấy dáng vẻ mạnh mẽ của tổng
thanh tra Chu, còn tưởng là Iron Man nữa chứ.
Hiện giờ xem ra cũng là một người phụ nữ nhỏ
yếu đuối”
“Còn không phải sao. Dáng vẻ mỏng manh
yếu đuối lao vào này của cô ấy, trái tim của Tổng
giám đốc Phó chắc cũng đã loạn nhịp rồi”
“Cô đừng nói linh tinh. Tổng giám đốc Phó đã
kết hôn rồi. Tuy là không công khai, nhưng anh ấy
đã đưa cô Phó đến công ty mấy lần rồi. Đó cũng
coi là tuyên bố chủ quyền rồi”
/812
|