Chương 424: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (3)
Cô ta hừ lạnh: “Tôi nghe nói rồi, cô là cô nhị,
có thể gả cho Phó Thẳng Nam là do dựa vào
quan hệ của bà ngoại cô, người đàn ông như Phó
Thắng Nam cần một bạn đời có năng lực tương
đương anh ấy, huống hồ cô giống như bị bệnh
thần kinh, một người không có bất kì bối cảnh gì
như cô ở bên cạnh anh ấy, có thể cho anh ấy cái
gì chứ, chỉ làm liên lụy đến anh ấy mà thôi”
Nếu như ngày trước nghe thấy những lời này,
tôi sẽ tự ti, sẽ khó chịu, nhưng bây giờ thì không.
Tôi rất bình tĩnh, quay đầu nhìn cô ta, cười
nhạt: “Cho nên, cô Chu, xin hỏi cô có thể đem đến
cho anh ấy những gì?”
Cô ta rất kiêu ngạo, điều này thực không thể
phủ nhận: “Bằng cấp của tôi, năng lực của tôi, còn
có vẻ đẹp của tôi, đều có thể đem đến có anh ấy
rất nhiều thứ, tôi có thể đi cùng anh ấy, những
bước chân của anh ấy tôi luôn có thể đuổi kịp,
còn cô, chỉ là một bà nội trợ, những thứ khác cô
lại không hề biết gì”
Tôi gật đầu, cười khẩy, thái độ kiêu ngạo của
phụ nữ, rất đáng thưởng thức, nhưng cũng chỉ
đến vậy mà thôi.
Nhìn cô ta, tôi không nói bất cứ câu phản bác
hoặc những lời thiếu tôn trọng nào, chỉ là cười
nhạt nói: “Vậy cô Chu, tôi chờ mong một ngày cô
có thể thay thế vị trí của tôi đấy”
Không nhìn cô ta nữa, tôi cười nhẹ, bước ra
khỏi phòng bệnh, Lâm Gia Hân đang ở ngoài cửa,
thấy tôi đột nhiên mở cửa có hơi chút sững sờ.
Sắc mặt có chút khác lạ, có lẽ cô ấy đã nghe
thấy hết rồi. Đọc full tại truyen.one
Cô ấy mở miệng, muốn nói gì đó, tôi cười nhẹ,
bước lên trước nói: “Vào trong đi!”
Cô ấy gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Cô
Thẩm, cô có thể ở dưới lầu đợi tôi một chút không?”
Tôi sững sờ, gật đầu đáp ứng: “Được!”
Cô ấy bước vào phòng, tôi xuống lầu.
Thời tiết thủ đô luôn nắng mưa bất định, buổi
sáng còn nắng chói chang, buổi chiều đã bắt đầu
có mây đen dày đặc rồi. Trông thế này, một trận
mưa tuyết lớn lại bắt đầu rồi đây.
Trong xe bật điều hòa ấm, lúc Phó Thẳng
Nam gọi điện thoại tới, tôi đang hơi buồn ngủ.
“Vẫn đang ở bệnh viện sao?” Giọng nói của
người đàn ông trầm thấp gợi cảm, vẫn luôn dễ
nghe như mọi khi.
Tôi gật đầu, đáp một tiếng, mở miệng nói:
“Bên công ty thế nào rồi?”
Khó khăn lắm mới chuẩn bị được nghỉ tết, lại
bởi vì chuyện này mà bắt đầu tiếp tục bị dày vò.
Hình như anh vừa họp xong, dừng lại một
chút rồi nói: “Bộ phận quan hệ công chúng sẽ lo
liệu, lát nữa muốn ăn gì, anh đến đón em“
ta cùng đi ăn cơm”
Tôi nghĩ nghĩ, lát nữa có lẽ còn phải nói
chuyện với Lâm Gia Hân, nói xong chắc cũng có
thể ăn cơm rồi.
Thế nên tôi nói: ‘Anh Phó, em có hẹn với
người ta rồi, có lẽ không thể đi cùng anh rồi”
Anh “ừ” một tiếng, giọng nói hơi nghiêm lại:
“Anh quen người đó không?”
Tôi muốn đùa anh một chút, gật gật đầu, cười
nói: “Có.”
“Lâm Gia Hân à?”
Tôi sững người, bĩu môi: “Phó Thẳng Nam,
anh lại cho người theo dõi em sao?”
Anh cười nhẹ: “Đừng giận, bây giờ không ít
người đang nhòm ngó tập đoàn Phó Thiên, em
phải đảm bảo an toàn, anh mới yên tâm để em ra
ngoài”
Tôi không thể phản bác, nhưng vẫn nói: “Em
cũng không phải trẻ con”
“Ngoan!” Giọng nói của người đàn ông trầm
thấp dễ nghe, mang theo vài phần nuông chiều, vô
cùng động lòng người.
Tôi cản môi, im lặng.
Thấy Lâm Gia Hân từ trong bệnh viện bước ra,
đứng trước cổng bệnh viện nhìn quanh, tôi nhấc
tay ấn còi xe.Đọc thêm chàng rể cực phẩm
Sau đó nói với điện thoại: “Phó Thắng Nam,
em còn có việc, cúp đây”
Cũng không đợi Phó Thảng Nam bên kia mở
miệng, tôi trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Gia Hân nghe thấy tiếng còi xe, liếc mắt
nhìn rồi đi qua, bước lên xe, thấy mắt cô ấy sưng
đỏ, có lẽ vừa khóc xong.
Mặc dù không biết quan hệ giữa cô ấy cùng
Chu Nhiên An là như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng
không hề đơn giản như tôi nghĩ.
Chờ lại một lát tôi mở miệng: “Lát nữa cùng đi
ăn chút gì đi, bây giờ cũng đến giờ ăn tối rồi”
“Ngoan!” Giọng nói của người đàn ông trầm
thấp dễ nghe, mang theo vài phần nuông chiều, vô
cùng động lòng người.
Tôi cản môi, im lặng.
Thấy Lâm Gia Hân từ trong bệnh viện bước ra,
đứng trước cổng bệnh viện nhìn quanh, tôi nhấc
tay ấn còi xe.
Sau đó nói với điện thoại: “Phó Thẳng Nam,
em còn có việc, cúp đây.
Cũng không đợi Phó Thẳng Nam bên kia mở
miệng, tôi trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Gia Hân nghe thấy tiếng còi xe, liếc mắt
nhìn rồi đi qua, bước lên xe, thấy mắt cô ấy sưng
đỏ, có lẽ vừa khóc xong.
Mặc dù không biết quan hệ giữa cô ấy cùng
Chu Nhiên An là như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng
không hề đơn giản như tôi nghĩ.
Chờ lại một lát tôi mở miệng: “Lát nữa cùng đi
ăn chút gì đi, bây giờ cũng đến giờ ăn tối rồi”
Cô ấy gật đầu, đưa tay lên xoa xoa mặt, nhìn
tôi cười dịu dàng nói: “Cảm ơn!”
Tôi gật đầu, khởi động xe.
Có một số chuyện, dồn nén trong lòng lâu rồi,
cho dù bạn không mở miệng hỏi, từ trong mắt cô
ấy cũng có thể nhìn ra.
Tôi không mở miệng hỏi, nhưng Lâm Gia Hân
đã tự nói rồi, có chút tự giễu.
“Những năm 80, nhà nước bắt đầu thực hiện
kế hoạch hóa gia đình, mẹ tôi sinh ra ở nông thôn,
là một người phụ nữ nông thôn điển hình, bà ấy
không đọc sách, không biết chữ, nền giáo dục
ban sơ khiến bà ấy cảm thấy từ tận đáy lòng rằng,
cả đời của một người phụ nữ nhất định phải sinh
con trai mới được coi là người phụ nữ thật sự, cho
nên sau khi bà ấy sinh tôi ra, lại bắt đầu bạt mạng
sinh con, mục đích là muốn có một người con trai.”
Nói đến đây, cô ấy thở dài, có chút bất lực:
“Bà ấy sinh bảy tám đứa con, cũng có con trai,
nhưng giống như bị nguyên rủa vậy, đứa con trai
bà ấy sinh ra không cách nào nuôi lớn được, từ bé
đã chết yếu rồi, hơn mười năm sau, bà ấy lại sinh
một đứa con gái, là Chu Nhiên An, bởi vì là con
gái, cho nên bà ấy không muốn nuôi, muốn vứt nó
đi, may là Chu Nhiên An mệnh tốt, được người ta
nhặt về nhận nuôi, cặp vợ chồng đó sau này làm
ăn phát đạt, lại cứ mãi không thể sinh con, cho
nên quyết định nuôi dưỡng con bé, để con bé ra
nước ngoài du học, học được chút bản lĩnh”
Tôi nhíu mày: “Như vậy không phải rất tốt
sao?” Một người con gái không được chào đón,
lại được người khác nhận nuôi, lớn lên trong sung
túc, đây cũng được coi là chuyện vô cùng may
mắn rồi, sao lại có thù hận lớn như vậy với cô ấy?
Cô ấy cười tự giễu, thở dài nói: “Ừ, như vậy là
rất tốt, sau này mẹ tôi vì cứ muốn có người con
trai nên tiếp tục sinh con, sau Chu Nhiên An bà ấy
lại sinh thêm một đứa con gái, nhưng đứa bé ấy
không may mắn bằng con bé, sinh ra xong bị mẹ
tôi vứt trên núi, mùa đông năm đó tuyết lớn, đứa
trẻ ở trong núi bảy ngày, không được ai nuôi
dưỡng, cuối cùng chết cóng”
Rất tàn nhẫn! Đọc full tại truyen.one
Tôi nhíu mày, cơ thể vô thức run lên, người mẹ
vô tri thật đáng sợ.
Thấy tôi như vậy, cô ấy cắn môi, có chút tự
trách nói: “Những chuyện này tôi cũng không biết,
là lỗi của mẹ tôi, sự vô tri của bà ấy đã hại mất
bao nhiêu đứa trẻ, Phật nói nhân quả, có nhân tất
có quả, qua mấy năm, cuối cùng mẹ tôi cũng sinh
hạ được đứa con trai, cũng nuôi lớn rồi, tâm
nguyện một đời, hy sinh nhiều đứa trẻ như vậy,
cuối cùng bà ấy cũng coi như đạt được ý nguyện rồi.
“Ừ!” Tôi mở miệng, không khỏi thở dài: “Đáng
thương cho những đứa trẻ vô tội kia”
Cô ấy gật đầu, bẻ bẻ ngón tay nói: “Nếu sự
việc cứ an yên bình lặng như vậy mà trôi qua,
cũng không phải không tốt, nhưng có nhân tất có
quả, bà ấy hủy hoại bao nhiêu sinh linh như vậy,
cuối cùng đổi lấy một người con trai, su ắt ,
gánh vác hậu quả. Bà ấy sinh đứa con trai ra
chưa được mấy năm, cơ thể bắt đầu yếu đi, sau
đó lại gặp phải cha tôi tuổi trung niên vẫn đi ngoại
tình, bà ấy đã chịu đả kích không nhỏ, sau cùng vì
để ép cha tôi đoạn tuyệt quan hệ với người phụ
nữ kia, bà ấy uống thuốc trừ sâu, nhưng bởi vì
được đưa đến bệnh viện kịp thời nên vẫn sống
sót, có điều cơ thể đã bị hủy hoại quá nhiều rồi”
Liên tục sinh bằng ấy đứa con, có lẽ cơ thể bị
ảnh hưởng rất nhiều.
Cô ấy tiếp tục nói: “Cuối năm ngoái, em trai tôi
đột nhiên kiểm tra ra bệnh ung thư máu, mấy năm
nay nhà vốn đã không giàu có, mẹ tôi nhiêu năm
bị dày vò, trong nhà cũng chẳng còn mấy, chắp vá
khắp nơi mới nộp được phí phẫu thuật cho thẳng
bé, nhưng bác sĩ nói làm phẫu thuật bắt buộc phải
rút tủy xương của người thân mới có mấy phần cơ
hội chữa khỏi”
/812
|