Chương 456: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (10)
Tôi cảm thấy không trả lời được lời của anh, vì
vậy tôi im lặng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Chúng
ta mang đi hay ở lại ăn vậy?”
Anh nhìn xung quanh, không gian sôi động,
hiển nhiên là không thích không gian như vậy,
nhưng anh vẫn nói: “Tìm chỗ ngồi đi”
Rốt cuộc thì tôi vẫn nghe theo lời anh, chúng
tôi ngồi xuống một chỗ, ăn vài miếng hamburger,
chống cảm nhìn đám đông bên ngoài của trung
tâm mua sắm qua cửa sổ.
Anh nhìn tôi, đôi mắt nhướng lên: “Em thấy
thế nào?”
Tôi nhìn lại anh: “Tại sao anh lại đột nhiên lại
đưa em đi ăn hamburger?”
Anh nhướng mày: “Thích thì đi thôi!”
Nói gì vậy?
Hôm nay không phải là cuối tuần, và hầu hết
những người đến trung tâm mua sảm là các cặp
đôi, những người đã sắp xếp ngày nghỉ của họ để
đi mua sắm.
Dưới lầu có cửa hàng H&M, nhiều người trẻ
tuổi đi vào rất sôi động: “Trước kia Vũ Linh luôn
nói, về sau nếu có bạn trai, nhất định phải dẫn anh
ấy đi thăm CK một chút, rồi để anh ấy mua cho
vài cái túi, rồi lại đến H&M để thử thêm vài bộ
quần áo nữ”
Phó Thắng Nam liếc nhìn cửa hàng dưới lầu,
hơi nhướng mày: “Đắt lắm sao?”
Tôi lắc đầu: “Cũng chỉ có vài triệu thôi, nếu mà
giảm giá thì vài trăm nghìn cũng mua được”
Anh có chút khó hiểu: “Vậy.. ”
Tôi nhìn anh và cảm thấy rằng anh không hiểu
cuộc sống của những người bình thường.
Tôi nói: “Hồi đại học, tiền sinh hoạt hàng –
tháng của bọn em chỉ có hơn hai triệu, sau khi ăn
xong cũng chẳng còn bao nhiêu. Con gái thích
làm đẹp luôn muốn sắm sửa mỹ phẩm, quần áo
đẹp. Thỉnh thoảng tiết kiệm một ít, đôi khi một bộ
trang điểm cũng không có”
Anh gật đầu, nhìn về hàng dưới lầu nói: “Bây
giờ còn thích không?”
Tôi nhìn anh và nói một cách nghiêm túc:
“Liệu anh có còn thích những lá bài Ultraman mà
anh thích chơi lúc năm tuổi không?”
Anh suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm
túc: “Anh không chơi trò đó ”
Được rồi!
Có lẽ tuổi thơ khác nhau.
“Tổng giám đốc Phó, anh cũng ở đây à?” Một
giọng nữ có chút ngạc nhiên vang lên sau lưng tôi.
Nhìn lại, tôi thấy Chu Nhiên An đang đứng
cùng một đứa trẻ bảy tám tuổi, gương mặt đứa
trẻ cực kỳ thanh tú.
Phó Thắng Nam nhìn cô ta và khẽ gật đầu,
xem như là chào hỏi.
Cậu bé nhìn xung quanh, mắt cậu bé nhìn vào
đống thức ăn trên bàn của chúng tôi.
Tôi nói: “Hai người cùng ăn không?”
Chu Nhiên An ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về
phía Phó Thắng Nam, giống như là đang hỏi.
Phó Thắng Nam không nói gì, coi như là đồng
Chu Nhiên An ngồi xuống và nói với cậu bé là
không được quấy rối, rồi cô ta đi lấy đồ ăn.
Tôi đưa cho cậu nhóc cái đùi gà, thãng bé
nhìn nó và nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Lúc Chu Nhiên An đến, thấy cậu bé đang ăn,
cô ta hơi nhíu mày: “Chu Khôi, đã nói cám ơn
chưa?”
Cậu bé nhìn tôi và Phó Thẳng Nam, nói cảm
ơn với từng người rồi lặng lẽ ăn.
Phó Thẳng Nam luôn ít nói, nhưng bây giờ có
thêm người, anh càng ít nói hơn.
Vốn là còn muốn nói vài chuyện linh tinh nữa,
nhưng bây giờ thì không thể nói được.
Trong một khoảnh khắc, vì thấy tôi ngừng ăn
và cứ nhìn điện thoại, anh nói: “Em ăn no chưa?”
Tôi gật đầu: “Em ăn no rồi!”
“bi thôi!“Anh đứng dậy và với đưa tay nâng tôi
lên.
Chu Nhiên An đột nhiên nói: “Tổng giám đốc
Phó, có một bản cập nhật mới cho chương trình
AI, anh có thể dành thời gian này để trò chuyện
với em được không?”
Anh không có chút cảm xúc, nói: “Bây giờ
không phải thời gian làm việc”
Có ý là, đây không phải là nơi làm việc.
Chu Nhiên An nói: “Đó là một quản gia thông
minh, vừa hay có thể áp dụng được ở đây,nơinày
có đủ điều kiện để nói chỉ tiết, chúng ta có thể tỉ
mỉ trao đổi”
Phó Thẳng Nam cau mày, có chút không vui.
“Tôi tình cờ có đồ cần mua, tôi ra ngoài mua
sắm, hai người nói chuyện”
Không phải cố tình né tránh mà tôi nghĩ cứ
giãng co như vậy không có ý nghĩa.
Phó Thắng Nam cẩn thận nhìn tôi, nhỏ giọng
nói: “Em không cần anh đi cùng sao?”
Tôi cảm thấy những lời này của anh có chút
tức giận, gật đầu, nói: “Em đi một mình cũng
được”
Mua cái gì chứ?
Ra khỏi KFC, tôi đi dạo một vòng, rồi thấy
không muốn mua cái gì.
Khi đi mua sắm một mình, cảm xúc của tôi dễ
bị lên xuống thất thường, mà lúc này tôi hơi hụt
hãng, tại sao lại phải ra ngoài một mình TM
Rõ ràng biết rằng Chu Nhiên An để ý tới Phó
Thẳng Nam, tôi nhường không gian cho họ, cảm
thấy mình như một kẻ ngốc.
Mua sắm được một lúc thì tôi bắt đầu thấy
mờ mịt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong
tủ kính, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đó là nỗi buồn, hay là cảm xúc gì đó ở trong
lòng.
Đúng vậy, chính là tự ti, trên mặt tôi có vết sẹo
mờ, nếu không nhìn kỹ rất khó nhìn ra, nhưng đã
là sẹo thì không thể không có chút dấu vết nào
được.
Chu Nhiên An rất tốt, thực sự rất tốt, cô ta xinh
đẹp, thanh lịch, thông minh, sắc sảo, kiên định và
dũng cảm, một người phụ nữ như vậy, thì người
đàn ông nào chắc chản cũng sẽ thích!
Tôi không rõ từ lúc nào mình bắt đầu tự ti, từ
lúc có vết sẹo kia sao? Hay là đã có từ trước rồi?
Có lẽ là đã có từ trước, nhưng lúc đó vẫn
chưa rõ ràng mà thôi. ,
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu, tôi có chút
sững sờ, có lẽ dùng tóc cũng có thể che được vết
sẹo trên mặt.
Thật dễ dàng để tìm thấy một tiệm cắt tóc ở
trung tâm thành phố, ở tầng một của trung tâm
mua sắm có một tiệm cắt tóc mang tên Style.
Ở cửa có hai anh thanh niên phát tờ rơi, tôi tùy
ý cầm lấy, trong tờ rơi nói rằng thành viên mới chỉ
mất bảy mươi nghìn một lần.
Không phải là rẻ mới vào, mà là kiểu tóc của
người cắt tóc trông khá ổn nên tôi vào.
Gội đầu xong, ngồi xuống.
Người thợ cắt tóc hỏi: “Thưa cô, cô muốn cắt
như nào?”
“Cắt như này đi!” Tôi giơ tay chỉ vào ảnh người
mẫu tóc ngắn trên tường, tóc mái dày che mất
nửa khuôn mặt, như vậy cũng tốt.
Người thợ cắt tóc xem qua và nghiệm tú đề
nghị với tôi: “Cô ơi, nếu cô chỉ muốn che đi vết sẹo –
trên mặt thì có thể thử cắt tóc mái. Không cần cắt
ngắn, tóc cô cũng đang đẹp”
Tôi choáng váng, thầm nghĩ, vết sẹo này nổi
bật hơn tôi tưởng.
“Vậy anh cắt hộ tôi!”
Anh ta gật đầu và múa kéo, kèm theo một vài
bản nhạc sôi động. Trong khi đang cắt cho tôi,
anh ta nói: “Thưa cô, cô có một khuôn mặt đẹp
tiêu chuẩn, cô có muốn làm kiểu tóc đang thịnh
hành không, không cần làm tổn thương tóc, không
cần uốn tóc, tạo kiểu vĩnh viễn, có thể giữ được
nửa năm”
Tôi mỉm cười, nói cho qua: “Không cần, cảm
ơn anh!”
Tôi đã không thay đổi kiểu tóc của mình trong
nhiều năm, tôi đã quen với mình như thế này.
Thấy tôi có vẻ không có ý định gì thì anh ta
không tiếp tục giới thiệu với tôi nữa.
Nửa giờ sau.
Nhìn mình trong gương, tôi có cảm giác như
mình đã trẻ hơn vài tuổi, không khỏi kinh ngạc:
“Sao mà…”
“Cắt tóc sẽ khiến người ta trẻ ra, thưa cô, làn
da và khuôn mặt của cô rất tốt, cắt thế này trông
cô rất trẻ”
Tôi cười nhẹ, tâm trạng cũng trở lên tốt hơn.
Khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc, tôi đi bộ xuống
phố và nhìn những hình ảnh phản chiếu của mình
thỉnh thoảng lóe lên trên cửa kính của các cửa
hàng, tôi nghĩ là nên thay một bộ quần áo trẻ
trung hơn, có lẽ sẽ rất tốt.
Dứt khoát, tôi lập tức đến cửa hàng H&M và
tìm thấy một vài bộ quần áo, quần yếm, áo sơ mi
trắng và giày vải, chúng dường như là những đại
diện của tuổi trẻ.
/812
|