Chương 471: Âm mưu của ai (3)
Nữ cảnh sát kia thờ ơ, lãnh đạm nói với tôi:
“Cô Xuân Hinh, hiện tại không phải thời điểm để
cô liên hệ với người nhà, phiền cô phối hợp kiểm
tra với chúng tôi.”
“Không thể!” Tôi mở miệng, khóe mắt liếc nhìn
thấy điện thoại di động mà bác sĩ để trong túi, gần
như không cần suy nghĩ, tôi vươn tay đẩy người
bác sĩ kia.
Bởi vì không phòng bị, cho nên anh ta lập tức
bị đẩy ngã xuống đất, tôi thuận thế lấy điện thoại
di động trong áo của anh ta.
Nhưng điện thoại còn chưa kịp mở thì đã bị
người khác đoạt lấy, nữ cảnh sát ra tay rất nhanh,
sau khi cướp được điện thoại, gần như không
chút do dự, cô ta ấn tôi xuống mặt đất sau đó kéo
hai tay của tôi ra sau.
Cánh tay đau nhức, mặt dán vào gạch sứ lạnh
buốt, tôi muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng
một câu cũng không nói được.
Bên tai truyền đến tiếng hét đầy giận dữ của
nữ cảnh sát: “Thẩm Xuân Hinh, cô thế này là đang
cản trở người thi hành công vụ, tôi có quyền bắt
giam cô.”
Tôi mím môi, một là căn bản không nói được
lời nào, hai là tôi đang nhanh chóng suy nghĩ, tôi
nên tự cứu bản thân như thế nào.
Bởi vì hành động của tôi, những cảnh sát
khác cũng kéo lại đây, đưa tôi về nhà giam, một
nữ cảnh sát ở lại canh giữ tôi, cô ta nhìn tôi nhưng
không nói chuyện.
Bị đôi mắt lạnh lùng nhìn lâu như vậy, tôi cảm
thấy lòng lạnh băng, hồi lâu sau, cô ta nói: “Tốt
nhất là cô nên ngoan ngoãn ở trong này, nếu
không chúng tôi có rất nhiều cách khiến cô biến
mất trong rừng sâu, khiến cô chết như thế nào
cũng không biết.”
“Ha!” Tôi bật cười, ngước mắt nhìn cô ta: “Cho
nên cô đang khẳng định rằng tôi có tội? Này coi là
gì? Bị kết án? Hay là nhận án tử hình?”
Cô ta nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
“Không sao cả, cô muốn nghĩ thế nào cũng được,
tuy nhiên nếu cô đã vào đây rồi thì tốt nhất là nên
ngoan ngoãn, đừng mơ tưởng rời khỏi đây:
“Rốt cuộc các người là ai? Vì sao lại muốn bắt
tôi?” Mặc dù là chết, tôi nghĩ mình vẫn có quyền
được biết rõ mọi chuyện.
Nữ cảnh sát kia nhún vai, nhưng vẫn nhướng
mày cười: “Chúng tôi là ai không quan trọng, quan
trọng là… Chúng tôi cần người phụ nữ trẻ tuổi xinh
đẹp như cô vậy.”
Thương nhân? Hay là quan chức?
Sắc mặt tôi trắng bệch, trong đầu chỉ có thể
nghĩ đến hai đáp án này.
Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, cô ta đứng lên,
đi đến gần tôi, sau đó dùng ngón tay nâng cằm tôi
lên, cô ta bấm chặt ngón tay khiến tôi đau nhói.
Tôi nhíu mày nhìn cô ta: “Các người muốn bao
nhiêu tiền, tôi có thể cho các người.”
Cô ta cười lạnh, xoay người tiến đến gần tôi
hơn, cô ta ghé sát mặt vào, liếc nhìn mặt tôi một
vòng, khuôn mặt cô ta dường như càng lạnh lùng
hơn: “Cô Xuân Hinh, cô nên cảm thấy may mắn,
cô là người may mắn nhất trong số những người
phụ nữ bị chúng tôi bắt đi, dựa theo lẽ thường, lúc
này cô đã bị đưa ra nước ngoài rồi.”
Tôi nhìn cô ta, trong lòng căng thẳng, cơ thể
hơi run rẩy, là sợ hãi, thật sự sợ hãi.
Cô ta quay lại chỗ ngồi, ánh mắt thản nhiên:
“An tâm ở chỗ này đi, tạm thời cô chưa chết được.”
Nhìn thấy cô ta đi ra ngoài, hai chân tôi mềm
nhữn, cả người trượt xuống đất.
Đã là thế kỷ hai mươi mốt, xã hội pháp luật, vì
sao còn có thể xảy ra loại chuyện như thế này?
Còn là danh chính ngôn thuận bắt tôi đi?
Cho nên, chỉ sợ ống tiêm và chất kích thích
trong túi tôi là do có người cố ý bỏ vào, mục đích
là để bọn họ có lý do chính đáng đến bắt tôi đi.
Rõ như ban ngày, bọn họ căn bản không phải
cảnh sát gì mà là những kẻ cặn bã sống trong
bóng tối.
Vì vậy, trong vài giờ tôi được đưa đến, họ
không muốn trì hoãn thời gian, tạo ra bằng chứng
phạm tội giả của tôi, và sau đó giam giữ tôi ở đây.
Ở thành phố A, tôi hầu như không có bạn bè
hay người thân gì cả, một khi xảy ra chuyện sẽ
không ai tìm thấy, thậm chí đột nhiên biến mất
cũng không có ai chú ý.
Có lẽ nguyên nhân bọn họ bắt tôi chính là như
thế, thêm nữa, rốt cuộc khi tôi mơ mơ màng
màng, bọn họ đã tiêm cái gì vào cơ thể của tôi?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khí lực của cơ thể
như nước bốc hơi, không còn một chút sinh khí.
Vô ích, chiếc điện thoại vừa rồi vốn là cơ hội
cầu cứu duy nhất của tôi, nhưng đã gọi cho Lý An,
vô vọng.
Đợi một đếm trong nhà giam, quả thực giống
y như suy nghĩ của tôi, không có bất kỳ ai đi đến,
càng đừng nói đến luật sư.
Bọn họ có kết quả kiểm tra máu của tôi, họ
còn tiêm thứ gì đó vào cơ thể của tôi nữa, cộng
thêm việc họ tìm được ống tiêm và chất cấm
trong túi của tôi dưới sự chứng kiến của bao
nhiêu người ở khách sạn.
Mấy thứ này đều lấy ra, ở trong mắt người
khác, tôi nhất định là bị bắt giam vì hút thuốc
phiện.
“Rầm!” Cửa phòng giam bị mở ra, người dẫn
đầu bước vào là một cảnh sát, cô ta lạnh nhạt liếc
nhìn tôi một cái.
Sau đó quay đầu nhìn nữ cảnh sát đi theo
phía sau rồi nói: “Cô Xuân Hinh, vụ án của cô đã
được giải quyết, cô nói cho cô ta nghe đi.”
“Vâng”
Nữ cảnh sát đi đầu nói xong bèn đi ra, để lại
một nữ cảnh sát ở lại với tôi, cô ta lấy văn kiện
trong tay ra đưa cho tôi: “Cô Xuân Hinh đây là đơn
phán quyết về vụ án của cô, cô mau chóng ký vào
đi”
Tôi lui về phía sau vài bước, tạo ra một
khoảng cách với cô ta, giọng nói có phần run rẩy:
“Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
Cô ta không trả lời, chỉ là khuôn mặt vẫn lạnh
lùng không thay đổi, nói với tôi: “Ký vào văn kiện.”
“Các người muốn đưa tôi đi đâu?” Tôi có chút
hoảng hốt, giọng nói cao lên mấy đề xi ben.
Cô ta nhíu mày, hiển nhiên là không vui vì tôi
nói như vậy: “Cô Xuân Hinh, ký tên đi.”
Tôi lắc đầu, tựa vào trong góc, nhẹ giọng nói:
“Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho ngươi, để
cho tôi rời đi nơi này.”
Cô ta khế cười, nhưng nụ cười mang theo vài
phần châm chọc, cười giây lát rồi mới nói: “Có lẽ
Cô Xuân Hinh vẫn chưa hiểu rõ tình hình, như vậy
thì để tôi nói cho cô đi, không biết cô đã từng
nghe đến việc có rất nhiều cô gái nhà giàu bị biến
mất không rõ lý do chưa?”
Tôi nhíu mày nhìn cô ta, chờ cô ta nói câu tiếp
theo, cô ta nói: “Người còn sống, nếu là vì tiền tài
mà làm việc thì quả thật rất thấp kém, cho nên
chúng tôi chưa bao giờ bị đồng tiền chỉ phối. Đối
với chúng tôi, tiền thật sự rất thấp kém. ”
Cô ta đi đến gần tôi, biểu cảm trên mặt hoàn
toàn không thay đổi, cô ta đưa văn kiện cho tôi,
mở miệng nói: ‘Ký tên đi! Đừng kéo dài thời gian,
nhắc nhở cô một chút, nếu cô đủ thông minh thì
nên biết thuận theo sẽ sống lâu hơn phản kháng,
con người mà, chỉ cần còn sống thì sẽ còn hy
vọng, có đúng không?”
Lời này, cô ta nói ra đặc biệt bình tĩnh, quả
thật rất giống như đang nói đạo lý với những
người bạn bình thường.
Tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc là người như
thế nào mới có thể nói ra những lời này một cách
bình tĩnh như vậy.
Hít một hơi sâu, tôi bình tĩnh lại, nói với cô ta:
“Cho nên các người muốn làm gì tôi?”
Cô ta có phần không kiên nhân, lập tức nhét
văn kiện trong tay vào tay tôi, nói: “Cho cô mặt
mũi thì nghĩ mình là nữ vương à? Định giở trò với
tôi, nếu cô muốn chết thì chiều cô, tôi không ngại.”
Nói xong, cô ta lập tức kéo tóc tôi, đập đầu tôi
vào tường.
Đau đớn đột nhiên đổ ập xuống khiến tôi
không kịp phản kháng, chỉ có thể cuộn người
dùng hai tay che đầu theo bản năng.
/812
|