Chương 481: Thủ đoạn đẫm máu (2)
Dantu vội vàng nói:”Vẫn chưa, nhưng chắc là sắp rồi. Có một nhóm lớn thương nhân tới đánh cược đá. Tôi tin rằng sẽ không mất nhiều thời gian để sản xuất một lô sản phẩm mới” “Ừi” Anh Bảo nói, không tỏ thái độ gì, nhấp một ngụm trà trên tay, liếc mắt nhìn người phụ nữ vẫn luôn khúm núm đứng bên cạnh anh ta, bình tĩnh nói: “Bao lâu?” Người phụ nữ không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút run rẩy ñói: ‘Nửa tiếng rồi!” Anh Bảo gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đi đi, đợt hàng này của Mãnh Hải đúng lúc đang thiếu người, cô đi xem xem.” Người phụ nữ sắc mặt đột nhiên tái nhợt, hai chân mềm nhũn, đột nhiên quỳ trên mặt đất cầu xin: “Anh ơi, em không dám nữa, em nhất định sẽ không như vậy nữa” Danwei và Dantu nhìn cô ta, cũng lộ ra một chút không đành lòng, đang chuẩn bị nói thì thấy anh Bảo hơi cau mày liền cúi đầu không nói gì nữa.
“Đi đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Anh Bảo đặt tách trà trên tay xuống nói.
Người phụ nữ đứng dậy, gương mặt tái mét, ngước mắt lên nhìn tôi đầy oán hận rồi bỏ đi. Tôi đứng đó không nói tiếng nào, anh Bảo cũng không ngước mắt lên nhìn tôi, chỉ nhìn hai người ở không hề có ý định nói chuyện với tôi.
Khoảng một tiếng, tôi có chút không đứng vững được nữa, hai chân đều bị tê dại, trong lòng không khỏi có chút không vui, không thể không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ, nói: “Anh mời tôi đến đây là muốn tôi đứng đây thôi sao?” Không khí đột nhiên trầm xuống, lời nói của Danwei và Dantu cũng bị cắt ngang, trong lúc nhất thời quay sang nhìn tôi. Anh Bảo không nhìn tôi mà để những ngón tay mảnh mai xuống bàn trà và gõ theo nhịp nhìn trông có vẻ rất thoải mái và nhàn nhã.
Thấy bọn họ không nói, tôi lại lên tiếng: “Tuy rằng tôi không biết các anh đang làm gì, nhưng nếu như anh đã có lòng muốn đưa tồi về, vậy chắc hẳn cũng có phần kiêng kị người đang tìm tôi, nếu đã như vậy thì phiên anh đưa tôi về sớm một chút” Không khí đột nhiên trở nên yên lặng, Dantu hơi cau mày nhìn tôi, nếu tôi đoán không nhầm thì trong mắt anh ta có vài phần thương tiếc, nguyên nhân có lẽ là vì lờitôi-vừa nói sai.
Lần này anh Bảo đã lên tiếng, giợng điệu vô cùng lạnh lẽo: “Đưa Cô Xuân Hinh đi loanh quanh đi!” Tôi hơi sững người, một lời nói hết sức đơn giản nhưng tôi vẫn không hiểu ý của anh ta là gì.
Danwei đứng dậy nhìn Dantu rồi nói gì đó mà tôi nghe không hiểu được.
Dantu đứng dậy, mím môi rồi nhìn tôi nói: “Cô Xuân Hinh, đi thôi!” “Làm gì?” Tôi bất giác nhìn về phía anh Bảo.
nói. Vẻ mặt của người đàn ông đó vô cùng lạnh lùng, dường như không thể nhìn ra được bất kì cảm xúc nào trên đó.
“Cô Xuân Hinh, nói nhiều không phải là một việc tốt đâu.” Dantu nói xong liền nháy mắt với Danwei Trong nháy mắt tôi dường như bị Danwei đẩy đi về phía hành lang dài ở tầng một của biệt thự.
Khi tôi bước vào liền nhớ rằng Âu Dương Noãn và những người khác cũng bị đẩy vào đây, trong lúc nhất thời không khỏi cau mày, thành thật đi theo bọn họ.
Đi đến cuối hành lang dài này, Danwei đứng trứng cửa dùng nhận dạng mắt để mở khóa rồi cánh cửa mở ra. Tôi sửng sốt một lúc sau đó liền nhận ra trong tay đám người này nhiều nhất chính là tiền, dù sao cách kiếm tiền bất chính cũng là cách tốt nhất.
Cánh cửa công nghệ được mở ra Dantu bước vào, tôi cũng đi theo sau. Sự đáng sợ bên trong này có lẽ chính là giống như không gian ba chiều, hình như chỗ nào cũng được lắp gương, nếu như không quen thuộc thì sẽ không tìm được đường đi. Tôi đi phía sau Dantu được một lúc thì chúng tôi bước vào một căn phòng trông giống phòng phẫu thuật, căn phòng này rất lớn, dường như lớn hơn bất kỳ căn phòng phẫu thuật napf mà tôi từng thấy, chỉ khác là là các phòng phẫu thuật ở đây đều là phòng riêng, số lượng quá nhiều nên không xác định được có bạo nhiêu phòng nhưng đại khái là có ít nhất một căn phòng phẫu thuật màu trắng.
Tất cả những người nằm trên chiếc giường trong phòng phẫu thuật dường như đều là phụ nữ.
Tôi vô thức nhìn Dantu, có chút khó hiểu, anh ta không nói gì mà chỉ dẫn tôi đi về phía trước, có một vài con đường càng đi về phía trước càng tối.
Tôi vốn nghĩ rằng những phòng phẫu thuật này được chuẩn bị để điều trị, nhưng không ngờ rằng nó được chuẩn bị cho những người phụ nữ bước vào trong này. Bên trong có các bác sĩ đang làm việc, họ rạch mở phần bụng của người phụ nữ ra, thực hiện các thao tác giống như đang sinh con, sau đó cho một thứ đồ màu xanh vào tử cung người phụ nữ rồi khâu lại. Một loạt các động tác vô cùng đơn giản nhưng lại khiến tôi toàn thân tê rần và đổ mồ hôi lạnh khắp người. Tiếng động ở phía sau truyền đến, tôi bị Danwei kéo sang một bên một cách thô bạo.
Sau đó có một vài bác sĩ đẩy người phụ nữ đang nằm trên băñg-ea đi qua; tối có chút tò mò đưa mắt nhìn, trong lúc nhất thời liền kinh sợ, một câu nói đột nhiên mạnh mẽ nhảy ra trong đầu tôi: “Sao lại là cô ta?” Người phụ nữ nằm trên đó là người đã chăm sóc tôi mấy ngày nay, tại sao lại…
Dantu đưa mắt nhìn theo rồi quay lại nhìn tôi, giọng điệu có chút không tốt: ‘Anh Bảo là một người vô cùng đúng giờ, khi cô ta đưa cô xuống thì đã muộn nửa tiếng rồi vậy nên anh ấy cho cô †a đi đưa hàng cùng, cũng là đang trừng phạt cô †a.
Nhất thời trong lòng tôi có chút khó chịu, không hiểu được ý của anh ta, vậy tất cả những người phụ nữ ở đây là do xuống lầu muộn giờ sao, vậy nên khi tôi ở trong phòng cô ta liên tục thúc giục tôi, và ánh mắt nhìn tôi khi cô ấy rời đi tràn đầy oán hận. Tôi đã phá vỡ quy tắc của bọn họ, phải có một người chịu sự trừng phạt và người đó là cô ta! Tôi mở miệng, nhất thời không biết nói gì.
Tôi do dự một lúc rồi nói: ‘Cô ấy sẽ chết sao?” Dantu nhún vai, “Điều này rấtkhó nói được.
Khi viên ngọc màu xanh lam được lắp vào tử cung thì không được phép vượt quá thời gian giới hạn.
Đạt được mục đích rồi lấy nó ra sẽ không thành vấn đề gì, tuy nhiên có vài người phụ nữ trong quá trình vận chuyển cơ thể sản sinh ra phản ứng và chết giữa chừng
Đầu óc tôi đang quay cuồng, đột nhiên Âu Dương Noãn và những người khác cũng được đưa vào đây, giọng nói có chút run rẩy, hỏi: “Bọn họ cũng sẽ bị như thế này sao?”
Dantu nhướng mày không nói gì nữa, tôi cũng không có dũng khí tiếp tục hỏi, cả người như nhẹ đi một chút, lại tiếp tục cùng bọn họ đi về phía trước, không khỏi không muốn tiếp tục nhìn những hình ảnh đó. Tôi không thể tưởng tượng được rằng tử cung vốn dĩ được dùng để sinh con sẽ bị bọn họ dùng làm công cụ vận chuyển vật phẩm màu xanh lam kia.
Chưa kể rằng một người phụ nữ lúc sinh con như là đã chết một lần, huống hồ đây không phải là sinh con, lại đem mổ cơ thể ra như thế này chỉ Sợ rằng không chịu nổi sự giày vò. Tôi bắt đầu hiểu tại sao anh Bảo lại yêu cầu cho tôi xem những hình ảnh này, một người bình thường không thể nào nhìn thẳng vào những hình ảnh tàn khốc như thế này được. Huống chỉ trong những người phụ nữ này còn có bạn của tôi, tôi rõ ràng biết rằng bọn họ sẽ gặp phải việc gì nhưng tôi cái gì cũng không làm được.
“Bọn họ…” Tôi mở miệng, muốn hỏi thử xem nhưng lời nói vừa đến cổ họng liền không thể phát ra được nữa. Trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Bọn họ vẫn ổn chứ?”
/812
|