Chương 521: Có được có mất 9
Vương Đại Lâm liếc mắt nhìn cô một cái rồi cười lạnh: “Cô tưởng rằng tôi vẫn là Vương Đại Lâm của 5 năm trước, để cho cô tùy tiện điều khiển hay sao? Cô nghĩ ở thành phố Tân Châu này nhà họ Mục có thể làm gì được tôi?” “Đương nhiên nhà họ Mục không thể làm gì được anh nhưng tôi nghĩ là tôi có thể đấy!” Âu Dương Noãn đột nhiên xuất hiện khiến tôi và Linda đều rất bất ngờ.
Âu Dương Noãn nhàn nhã dựa vào cửa nhà vệ sinh. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi chu ra, dáng vẻ cô thanh tú mềm mại, giọng nói còn mang theo chút nũng nịu: “Tổng giám đốc Lâm, nếu bây giờ tôi ấn một cái thì anh nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra?” Cô chậm rãi cầm điện thoại lên, hai mắt cô long lanh và nói bằng giọng vô tội: “Hay là chúng ta thử nhé, tôi cũng rất tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra” “Âu Dương Noấn!” Giọng nói của Vương Đại Lâm trầm xuống, rõ ràng là anh ta đang tức giận nhưng trên mặt vẫn cố cười: “Cô nói như vậy là có ý” Âu Dương Noãn tự véo mặt mình rồi nói: “Nụ cười giả trân của anh có sức sát thương lớn đấy, mặt tôi cứng hết cả lại rồi này” Cô không vội trả lời Vương Đại Lâm mà nhìn quanh phòng, tìm một nơi có tầm nhìn tốt rồi ngồi xuống, từ đầu đến cuối tay cô vẫn cầm chặt lấy cái điện thoại.
Đợi ngồi xuống thoải mái rồi Âu Dương Noãn mới nói: “Tổng giám đốc Lâm đúng là sếp lớn nên hay quên, mấy năm trước ông tôi sợ tôi lêu lổng bên ngoài gây chuyện nên mới giao quán bar này cho tôi quản lý. Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì nên tôi đến đây uống rượu, nhưng uống cũng hơi nhiều thật nên đành phải tìm một phòng để đi tắm rồi ngủ một giấc.
Ai mà biết được chứ, không cẩn thận tôi lại nhìn thấy cảnh mà mình không nên thấy rồi. Ây ya, đúng là xui xẻoI” Âu Dương Noãn thản nhiên nói, lúc nói cô còn chống cằm nhìn Vương Đại Lâm. Cô nói bằng giọng vô tội: “Anh xem tôi đã nhìn thấy hết rồi, bây giờ giả vờ là không nhìn thấy thì cũng không được. Ông tôi thường bảo, con người ấy à, thấy việc nghĩa thì phải làm. Tổng giám đốc Lâm, anh thử nói xem, nếu bây giờ tôi rảnh quá mà báo cảnh sát thì có ảnh hưởng gì tới anh không?”
Nụ cười trên mặt Vương Đại Lâm bị kéo căng hết cỡ, anh ta nhìn Âu Dương Noãn rồi nói: “Nói đi, cô muốn gì?” Âu Dương Noãn thở dài suy nghĩ một chút, hình như cô cũng không đặc biệt muốn cái gì lắm, nghĩ xong cô trả lời: “Anh xem tôi chẳng thiếu thứ gì cả, thứ duy nhất tôi thiếu bây giờ là một người đàn ông. Nhưng anh vừa già lại vừa béo, tôi nhai còn không nhai nổi, để ngửi thôi cũng thấy ghê tởm thì đương nhiên tôi không cần anh rồi” Mặc kệ Vương Đại Lâm đang tức giận đến run người, Âu Dương Noãn ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Thế này nhé, lúc nấy tôi vừa thấy anh đánh bọn họ, hay anh thả bọn họ ra đi. Anh thấy ý kiến này thế nào?” Mặt Vương Đại Lâm đen lại, hai tay anh ta cuộn chặt lại thành hai nắm đấm. Tôi còn tưởng anh ta sẽ phát điên nhưng không ngờ anh ta lại đồng ý.
Anh ta còn đến gần và tự tay cởi dây trói cho chúng tôi.
Tôi và Linda đều vô cùng sửng sốt, nhất thời không hiểu nổi mọi chuyện là như thế nào.
Âu Dương Noãn chống cằm nghịch điện thoại và không nói gì nữa. Vương Đại Lâm nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi nghiến răng, sau đó lại quay sang nhìn Linda: “Cô ở lại” Linda không kịp hoàn hồn, nhìn thấy bộ dạng như thế của anh ta, Linda sợ hãi đứng đơ người ra, rồi quay sang nhìn Âu Dương Noãn thấy cô đang chơi điện thoại.
Ngay sau đó, Âu Dương Noãn nói: “Cô đi đi” Vương Đại Lâm nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, Âu Dương Noấn chỉ ngẩng đầu lên nhìn chứ không nói gì nữa.
Thấy Vương Đại Lâm nhìn mình, Âu Dương Noãn lại giả vờ vô tội nói: “Anh nhìn tôi làm gì, người đánh cô ấy là anh, cô ấy không tính toán với anh nữa thì người anh cần cảm ơn là cô ấy chứ không phải là tôi” Vương Đại Lâm nhìn Linda rồi nói: “Cảm ơn” Rồi anh ta quay sang nói với Âu Dương Noãn: “Làm phiền cô giúp tôi hỏi thăm ông cụ” Âu Dương Noãn “ừ” một tiếng rồi lại cúi đầu chơi điện thoại. Vương Đại Lâm đành đen mặt dẫn người của mình về.
Đúng là một phen kinh hãi, mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Linda và tôi quay ra nhìn nhau.
Rồi chúng tôi cùng quay sang nhìn Âu Dương Noấn, Âu Dương Noãn thấy người đi rồi thì cô cũng không nói gì, định đứng lên đi về.
Linda gọi cô lại: “Cô Âu Dương Noãn, cảm ơn cô về chuyện lúc nãy” “Không cần đâu, giữa đường thấy chuyện bất bình thôi” Nói xong, cô cũng đứng lên chuẩn bị đi.
Trải qua chuyện vừa rồi thì chuyện khó chịu lúc trưa cũng đã biến mất, tôi nói: “Không phải muốn uống rượu cùng Linda à? Sao vừa tới đã đi vậy, cô không có thành ý gì cả ư?” Âu Dương Noãn dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi. Cô nhướn mày rồi trả lời đầy kiêu kì: “Ai bảo tôi đi? Tôi chỉ định đi toilet thôi.” Nói xong cô vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
Linda hơi bất ngờ, nhìn tôi và hỏi: “Hai người? Hai người quen nhau?” Tôi gật đầu.
Một lát sau, Âu Dương Noãn từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn chúng tôi rồi nói: “Tôi gọi rượu rồi, lát nữa uống chung nhé?” “Nhất định rồi” Linda nói, rồi đi thẳng về phía bàn và ngồi xuống. Linda nói: “Đã là quán bar, chắc chúng ta cũng cần ít đồ nhắm nhỉ?” “Đương nhiên, lát nữa mang lên” Âu Dương Noãn ngồi xuống, nhìn Linda và nói: “Cô có phải là trợ lý “bên cạnh” của Mục Dĩ Thâm không?” Linda ho một tiếng rồi nói: “Gì vậy, không phải “bên cạnh” như cô nghĩ đâu, chỉ là công việc thôi” Dừng lại một lát, cô ấy lại nhìn sang tôi và nói: “Thẩm Xuân Hinh, qua đây ngồi đi” Tôi ngồi bên cạnh Linda, Âu Dương Noãn không nhìn tôi, có lẽ là cô ấy vẫn còn tức giận.
Linda cũng nhận ra điều này.
Linda cười và nói: “Cũng may tối nay cô xuất hiện, nếu không không biết tên khốn Vương Đại Lâm kia định làm gì chúng tôi.” “Chuyện vặt thôi” Âu Dương Noãn nói, có vẻ cô ấy không để ý tới chuyện này lắm.
Copy của truyên.one Linda tò mò hỏi: “Cô Âu Dương Noãn, người ông mà cô nhắc đến kia có phải là ông Âu Dương mà tôi đang nghĩ tới không?” Âu Dương Noãn mím môi, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, uống rượu đi, gặp nhau là có duyên rồi” Nhất thời tôi cũng không hiểu rõ chuyện của Âu Dương Noãn là như thế nào. Tôi và cô ấy gặp nhau ở Myanmar, cả hai cũng giới thiệu qua về tình hình của bản thân mình nhưng cũng chỉ là trò chuyện qua loa. Tôi không nói cho cô ấy biết rất nhiều chuyện của mình nên việc cô ấy không nói ra chuyện của mình cũng là điều hết sức bình thường.
Linda thấy Âu Dương Noãn nói vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đem rượu và đồ ăn kèm lên.
Linda rót rượu, nhìn hai chúng tôi rồi nói: “Chuyện hôm nay dù sao cũng phải cảm ơn cô.
Tôi uống trước nhé, hai người đã là bạn bè với nhau rồi, hôm nay coi như tôi nhập hội với hai người luôn” Âu Dương Noãn nâng ly lên, nói: “Nào, cùng uống nào” Uống xong, Linda nói: “Nói đi cũng phải nói lại, cô vào đây bằng cách nào vậy, chúng tôi cũng chưa từng gặp cô mà. Sao có thể trùng hợp như vậy được?” Âu Dương Noãn ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi nói: “Lúc hai người ở đại sảnh, tôi đã nhìn thấy rồi.
Copy của truyên.one Sau đó nghe thấy nhân viên phục vụ nói là phải mở phòng cho tên dê già kia. Tôi quát đám nhân viên kia một trận cho đỡ tức rồi mới vào đây” Linda gật đầu rồi nói: “Cũng may là chúng tôi gặp được cô, nếu không gã Vương Đại Lâm kia không biết sẽ giở trò gì” Tôi nhìn Âu Dương Noãn rồi chân thành nói: “Chuyện hôm nay là do mình vội vàng, hấp tấp.
Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ” Âu Dương Noãn nhìn tôi, cô có vẻ suy nghĩ lại mình một lúc rồi mới nói: “Thực ra đây cũng không phải là lỗi của cậu, có lẽ cậu cũng có chỗ khó nói, mình cũng không nên ép buộc cô. Huống hồ trong chuyện tình cảm, mỗi người có một cách xử lý khác nhau, mình cũng không nên xen vào.
Nói thẳng ra thì đây là lỗi của mình mới phải”
/812
|