Chương 565 Khởi đầu ngọt ngào (1)
Tôi hơi kinh ngạc, ngơ ngẩn ngước mắt nhìn anh.
Thấy anh cầm lấy tay tôi, sau đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo của tôi lên, anh không khỏi nhíu mày khi nhìn vết cào trên tay tôi Em không cào lại à Tôi gật đầu Em có, chỉ là mấy hôm trước mới cắt móng tay, nên có cào thì người ta cũng không đau, em bèn giật tóc của cô ta.
Anh nhìn tôi, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vài phần tiếc hận như chỉ hận rèn sắt không thành thép, anh nói Không có móng tay thì không biết dùng nắm tay hay dùng chân à” Tôi nghẹn cười, trả lời anh Em cũng không phải đàn ông như các anh, lúc đánh nhau biết sử dụng cái tay lẫn chân, thật ra cũng không thiệt mà, Linda hắt cho cô ta một chậu nước, bọn em không coi là có hại.
Anh liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt có chút ghét bỏ Hai người đánh một người, còn để chính mình bị thương, nước cũng không phải em hắt, nếu không có Linda ở đấy, có phải em định để bị cào hủy dung luôn không Tôi không phản đối, cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, nhỏ giọng nói Nếu Linda không có ở đây thì em sẽ không dám đánh nhau với cô ta đâu, cô ta khỏe như vậy, nhất định em không thể đánh lại được, còn lâu em mới ra tay! Anh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới tôi nữa mà quay người đi thẳng.
Tôi lẽo đẽo đi theo sau anh, đi chưa được mấy bước lại ngồi xổm xuống, thấy anh đã đi xa, trong lòng không khỏi vui mừng.
Anh đi vài bước, có lẽ là không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, bèn quay người lại, lông mày tuấn tú nhướng lên, tâm mắt rơi xuống người tôi, anh hỏi Làm sao vậy” Bị thương, không đi được! Tôi ngồi xổm trên mặt đất, đơn giản coi mình như bị tàn phế rồi, cứ ngồi đó không nhúc nhích.
Anh đỡ trán, nhìn rất bất đắc dĩ Em nói thẳng cho anh biết anh nên làm thế nào đi Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ giây lát rôi nói “Anh ôm em đi ra ngoài! Anh bật cười, hết cách với tôi Chân em bị thương Tôi lắc đầu Không sao cả.
Anh hừ một tiếng, nói Vậy tại sao anh lại phải ôm em Thích ôm hay không thì tùy! Tôi mở miệng, đứng dậy chuẩn bị tự mình đi.
Anh nhìn về phía tôi, trong mắt đầy ý cười, chờ khi tôi đi ngang qua anh, anh lập tức bế tôi lên, động tác có phần thô lỗ.
Tôi hơi kinh ngạc, kêu lên Phó Thắng Nam, anh là đồ tồi! Anh chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không mở miệng nói gì thêm.
Đi đến hành lang, bên ngoài có một nhóm người đang đứng, đều là người làm của công trường, lúc nhìn thấy Phó Thắng Nam ôm tôi đi ra, bọn họ đều ngây người.
Vẻ mặt mỗi người khác nhau, suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, lúc trước Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An rất thân thiết, người đến trước là chủ, mọi người đều nghĩ hai người họ là một đôi.
Nhất là ngày đó khi ăn cơm cùng Âu Dương Cơ, Phó Thắng Nam không nói gì, cũng không giải thích gì cả, để mặc Âu Dương Cơ hiểu lầm, giống như cam chịu quan hệ giữa anh và Chu Nhiên An.
Sau đó thời gian qua lâu rồi, mọi người cũng tự động mặc định Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An là một đôi.
Hiện tại nhìn thấy tôi và Phó Thắng Nam như vậy, chỉ sợ lại dẫn tới vô số suy đoán không cần thiết.
Phó Thắng Nam lại không để ý đến chuyện này, anh ôm tôi đi thẳng đến văn phòng trong công trường, sau đó đặt tôi xuống ghế.
Thấy anh phải đi, tôi không khỏi lên tiếng hỏi: “Phó Thắng Nam, anh muốn đi đâu vậy?” Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái: “Đi tìm thuốc bôi lên vết thương cho em, em định để nó thành sẹo à?” Tôi lắc đầu: “Đương nhiên không phải!” Nhìn thân hình thon dài của anh rời khỏi văn phòng, tôi nằm sấp xuống bàn, lấy tập tài liệu và Trần Văn Nghĩa đã sửa để xem lại.
Không bao lâu, Phó Thắng Nam trở lại văn phòng, trong tay còn xách theo hòm thuốc.
“Ngoài cánh tay ra thì còn chỗ nào bị cào không?” Anh hỏi, khi nói chuyện đã kéo ống tay áo của tôi lên rồi.
Tôi lắc đầu, phụ nữ đánh nhau cũng không thể gây thương tích bao nhiêu được, hơn nữa mặc dù bị cào khể nhưng có lế sẽ nhanh khỏi thôi.
Thật là tôi không coi đây là chuyện lớn gì, là do anh quá căng thẳng.
Thấy anh thật sự cúi đầu xử lý vết thương cho tôi, động tác còn vô cùng cẩn thận ôn nhu.
Tôi không khỏi cảm thấy khác lạ.
Đột nhiên anh ngước mắt nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi hoảng hốt vội quay mặt tránh đi, lại nhìn anh sửng sốt nói: “Sao vậy ạ?” Anh nhướng mày: “Nghe điện thoại.” Tôi sửng sốt, không hiểu ra sao: “Sao cơ?” “Điện thoại!” Anh nói, sau đó đóng hòm thuốc lại.
Lúc này tôi mới nhận ra điện thoại của tôi đang đổ chuông, vội vàng nghe máy, là Âu Dương Noãn gọi tới.
Vừa mới nghe máy, tiếng nói của cậu ấy đã đồn dập truyền ra: “Chị em, cậu làm cái gì thế? Sao tớ gọi mãi mới thấy cậu nghe máy?” Tôi có hơi xấu hổ, đành nói mơ hồ cho qua chuyện: “Cái đó, vừa rồi tớ có việc, cậu đến rồi à?” Buổi sáng cậu ấy đã nói sẽ đến công trường, buổi tối đến chỗ ông nội Âu Dương ăn cơm.
“Đã sớm tới rồi, tớ đang ở cửa khách sạn, tớ không biết vị trí cụ thể của công trường nên không đến được. Cậu tìm ai đến đón tớ đi!” Tôi không khỏi nhìn về phía Phó Thắng Nam, Trần Văn Nghĩa đã đưa Chu Nhiên An đi rồi, Linda thì có lẽ đang bận việc của mình, còn Mục Dĩ Thâm thì chắc là còn bận chuyện công trường bị ăn trộm.
Cho nên hình như hiện tại chỉ còn mình tôi là nhàn rỗi.
Thấy tôi nhìn anh, Phó Thắng Nam nói: “Làm sao vậy?” “Âu Dương Noãn đến đây, muốn có người đến đón, có thể chứ?” Tôi không biết bây giờ anh có bận hay không, cho nên chỉ có thể hỏi như vậy.
Anh ử một tiếng, lại hỏi: “Đang ở khách sạn à?” Tôi gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời, anh lại không nói gì nữa, tôi có hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ có lẽ anh sẽ xử lý, bèn không tiếp tục hỏi nữa.
Cũng không phải là vấn đề gì lớn, ra khỏi văn phòng, tôi đi đến phòng Khoa Học Kỹ Thuật của công trường.
Trần Văn Nghĩa đã chờ ở phòng Khoa Học Kỹ Thuật từ lúc nào, nhìn thấy anh đến thì lập tức tiến lên nói: “Tổng giám đốc Phó, có văn kiện bên tổng giám đốc Kiều gửi đến, anh xem đi!” Phó Thắng Nam gật đầu, tiếp nhận văn kiện từ tay anh ta, nhìn thoáng qua phòng Khoa Học Kỹ Thuật rồi hỏi: “Mọi chuyện xử lý đến đâu rồi?” Ăn cắp của truyện oneTrần Văn Nghĩa nói: “Có chút manh mối, người gây chuyện quả thật có người tiếp ứng ở bên ngoài, nhìn không giống như kẻ từng phạm tội, chuyện này có phần phức tạp, tuy nhiên vẫn chưa xác định chắc chắn được điều gì!” Phó Thắng Nam hơi nhíu mày, anh gật đầu sau đó cầm theo văn kiện đi đến khu nghỉ ngơi.
Tôi tìm được Linda, cô ta cũng không có việc gì, nhìn thấy tôi thì lại có hơi sửng sốt: “Hai người không cãi nhau à?” Hai người này đương nhiên là chỉ tôi và Phó Thắng Nam, tôi gật đầu: “Anh ấy nói tôi lần sau đánh nhau không làm mình bị thương là được.” Cô ta ngẩn người, sau đó là bật cười, nói với tôi: ‘Không hổ là tổng giám đốc lớn, chiều vợ cũng không hề có giới hạn” Thấy Chu Nhiên An đã đổi quần áo đi ra, nhìn thấy chúng tôi thì nổi giận đùng đùng, ánh mắt như hận không thể ăn luôn chúng tôi.
Linda cũng không sợ, khiêu khích nhìn lại, âm lượng tăng lên vài phần: “Thật sự nghĩ có khuôn mặt đẹp là muốn làm gì thì làm à? Con người mà, vẫn nên chú trọng đến nội hàm và giáo dưỡng, nếu không thì có vẻ ngoài tốt cũng không có tác dụng gì.
Tôi nâng tay kéo quần áo Linda, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, Âu Dương Noấn đến đây, Phó Thắng Nam gọi người đi đón cậu ấy rồi, bên này còn nhiều việc cần làm không? Chúng ta đi làm nốt đi, buổi tối hẹn nhau đến nhà ông nội Âu Dương ăn cơm”
/812
|