Chương 611: Cầu mà không được (5)
Tôi dừng lại một chút, rồi mở miệng nói: “Âu Dương Noãn gần đây ra ngoài nhớ để ý một chút, hôm qua tôi gặp được Danwei, anh ta nói Bảo Khôn đã về nước, chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm!” “Gì?” Cô kinh ngạc nói: “Bảo Khôn sao lại chạy về nước? Ông nội của tôi lúc trước có nói cục cảnh sát thành phố A và cục cảnh sát Myanmar đang cùng nhau truy nã anh ta, lẽ ra anh ta nên tránh ở vùng núi hẻo lánh, sao lại về thành phố AI”
Tôi sửng sốt một chút, ngây ngốc, mở miệng nói: “Ý của cô là Bảo Khôn ở Myanmar không chịu nổi nữa?” Cô ừ một tiếng nói: “Việc này tôi không nói với mọi người, sau khi chúng tôi từ Châu Âu trở về, tôi cùng ông nội có nói chuyện này, sau đó ông nội liền liên hệ cảnh sát thành phố A và Myanmar bên kia bắt Bảo Khôn, anh ta đã làm nhiều chuyện trời không dung đất không tha trong nhiều năm qua, cũng rất nhiều người muốn tìm anh ta, phỏng chừng ngày lành của anh ta cũng không còn nhiều” Tôi cũng có thể tưởng tượng vì điều gì mà khi thấy Danwei, tôi cảm giác anh ta có chút thê thảm, nghĩ đến, bọn họ tuy rằng đã về nước nhưng cuộc sống trốn chui trốn nhủi cũng không hề dễ dàng.
Cùng Âu Dương Noãn cúp điện thoại, tôi trực tiếp vào Mục thị.
Văn phòng Mục Dĩ Thâm.
Tôi gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói: “Mời vào!” Đẩy cửa ra đi vào, thấy Mục Dĩ Thâm đang cúi đầu đang xem tài liệu, không biết là xem cái gì, anh cau mày, nghe được động tĩnh anh ngẩng đầu nhìn tôi, hơi dừng một chút, mở miệng nói: “Không phải nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày sao? Sao lại đến đây?”
Tôi ngồi xuống, nói: “Hạng mục thôn Lan Khê trước mắt không có gì, chỉ cần nghiệm thu là được, lại sắp Trung thu, em chuẩn bị về thủ đô vài hôm, định xin nghỉ mấy ngày” Anh ta dừng lại, gật đầu: “Ừ, cũng vừa lúc anh cũng tính toán trở về một chuyến, nhưng mà, chuyện nghiệm thu kia, em cùng bên thứ ba đến xem thử trước, cần thiết thì có thể gọi thêm người của Phó thị, xem xét một chút tình trạng các nơi, trong khoảng thời gian này anh lo ở trên sẽ có người kiểm tra đột xuất. Đến lúc đó nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ không kịp sửa chữa, nếu cả ba bên đều xác định không vấn đề gì, đến lúc đó dù bên trên có kiểm tra ra vấn đề đi nữa cũng dễ nói chuyện hơn một chút” Tôi gật đầu, hạng mục công trình kiểu này thường sợ nhất là sự an toàn và tai họa ngầm, sau đó là kỳ nghỉ, nếu không cẩn thận để xảy ra chuyện vào kỳ nghỉ, như vậy sẽ rất phiền toái, trước tiên chúng tôi nên kiểm tra kỹ một chút, cũng dễ nói chuyện hơn.
“Đi, ngày mai tôi báo cho người bên Phó thị và bên thứ ba cùng đi đến thôn Lan Khuê, nghiệm thu lại hạng mục này” Dừng một chút, tôi nói: “Đúng rồi, trung thu này anh trở lại thủ đô sao?” Anh ngửa thân người ra sau, gật đầu: “Tất nhiên phải về, đúng rồi, cái hộp đàn hương kia, sau khi trở lại thủ đô, em cũng nên thực hiện lời hứa của mình, đem nó cho tôi chứ.” Tôi gật đầu, lúc trước khi ở Myanmar tôi đã từng đồng ý với anh ta, chỉ cần anh ta có thể đưa chúng tôi về nước, hộp đàn hương kia xem như báo đáp ơn cứu mạng. Gần đây vì quá nhiều việc nên tôi vẫn chưa đem hộp đàn hương cho anh †a.
Nghĩ đến việc tôi gặp Danwai, tôi dừng một chút, rồi nói: “Anh gần đây ra ngoài thì để ý một chút, Bảo Khôn có khả năng ơ thành phố A, người của anh ta chết rồi, tôi sợ là anh ta sẽ trả thù” Anh ta hơi khựng lại, mắt đen nhìn thằng tôi: “Em làm sao biết Bảo Khôn đến thành phố A?” Tôi nhíu mày sửng sốt: “Anh biết?” Anh ta ngồi thẳng lưng nhìn tôi, cười nhạt: “Anh ít hay nhiều cũng trộn lẫn lâu nay rồi, chẳng lẽ còn không biết sao?” Tôi gật đầu, cũng không nhiều lời, tóm lại dù gì anh ta cũng là đàn ông, bên người lại có vệ sĩ đi theo, Bảo Khôn coi như tìm anh ta báo thù, cũng không phải là việc dễ dàng.
Nói xong, tôi cũng không ở lại lâu, quay về văn phòng của mình, chuẩn bị một chút, hôm nay bản thân là định nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì phải về thủ đô, cho nên mới cố ý đến đây.
Nói xong mọi chuyện, tôi cũng không còn chuyện gì khác, trực tiếp chuẩn bị về biệt thự.
Ban đầu định đi một chút, nhưng bởi vì hôm qua gặp lại Danwei, trong lòng tôi có ít nhiều lo lắng, rốt cuộc họ ở nơi tối ai cũng sẽ không biết sẽ có gì đó phát sinh hay không.
Ra tới bên ngoài tôi cũng chưa có xe, vì ngay phía dưới Mục thị không có chỗ để xe, nên tôi phải đi bộ vài trăm mét tới có thể đến chỗ để xe.
Thành phố A luôn tồn tại hai mặt, chênh lệch giàu nghèo rất lớn, cũng bởi vì giá nhà thì cao chót vót còn lương thì lại quá thấp tạo ra sự mất cân bằng, giá nhà bình quân phải tầm ba tỷ, nhưng lương thì chỉ được mười triệu hoặc hai mươi triệu, giá cả lại quá cao, rất nhiều người sống tại thành phố nhưng lại không mua nổi căn nhà, không có khoản dư, ngày qua ngày cứ thế kéo dài, làm cho bản thân càng xuống dốc.
Nhưng dù là vậy, có nhiều người vẫn bon chen đổ về thành phố, bởi vì nơi đây bốn mùa rõ ràng, không khí tươi mát, là nơi để phát triển.
Tôi là một người rất dễ thất thần, ban đầu định đi đến chỗ để xe, nhưng không ngờ rằng vừa đi vừa suy nghĩ lại đi xa như vậy, thấy đường xá có chút xa lạ, tôi nhanh chóng quay lại đường cũ “Đồ quái dị, tao thấy đây là mày nhập cư trái phép rồi, đã thối lại còn xấu, rác rưởi!” Trong ngõ nhỏ truyền đến âm thanh, tôi theo bản năng liếc mắt nhìn lại.
Thấy một đám côn đồ vây quanh ức hiếp ai đó, càng thêm tò mò muốn nhìn rõ hơn, nhìn qua thì đám nhóc này chỉ tầm 15-16 tuổi, chắc là bỏ học sớm đi lông bông.
Nhìn thấy một thiếu niên đang mang theo một thùng, không biết là thứ gì, biểu hiện cực kỳ hưng phấn hướng tới đám thanh niên kia hô lên: “Mau tránh ra, chủ tiệm đồ ăn tới!” Tôi chỉ thấy mấy tên nhóc kia tản ra, thanh niên đem thùng trong tay đổ hết cả thùng lên người đang ngồi xổm trên mặt đất, tất cả đều là nước, kẻ đang ngồi xổm trên mặt đất kia lập tức ướt đẫm cả người.
Sau khi làm như vậy, cả đám cưới phá lên.
Tôi nhíu mày, ánh mắt nhìn người đang ngồi kia, người kia chôn đầu giữa hai đầu gối, thân hình nhìn có vẻ là một chàng trai khỏe mạnh, làn da ngăm đen, quần áo lại lộn xộn rách nát, nhìn thật thê thảm.
Không khác gì kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, thấy đám nhóc kia lại định dùng nước hắt lên người kẻ kia, tôi hô to: “Cảnh sát tới!!!” Dù sao cũng chỉ là đám nhóc, nghe được tiếng hô như vậy, nhanh chóng sợ hãi giải tán Sau khi thấy xung quanh không còn động tĩnh gì, người đang ngồi xổm kia chậm rãi ngẩng đầu thẳng người lên, ánh mắt lạnh nhạt đạm bạc, nhưng lại không có chút bộ dạng bị ức hiếp, Khi thấy rõ mặt người nọ, tôi hơi ngẩn ra, trong lòng hơi hồi hộp một chút, sao lại là Danwei? Sao anh ta lại thê thảm như vậy? Chần chờ một lát, tôi đi đến ngõ nhỏ.
Lúc nghe được tiếng động, anh ta cảnh giác quay đầu nhìn lại đây, thấy tôi, anh ta dường như ngẩn cả người.
“Anh… Có khỏe không??” Tôi mở miệng, không biết nên mở miệng như thế nào cho thích hợp.
/812
|