Chương 640: Khó khăn chưa từng bỏ qua ai (10)
Trong khi cô bé đang nói, mẹ của Tôn Thiên Di đang di chuyển chiếc thùng nước ra một cách khó khăn, tôi đi qua giúp bà ấy, cảm thấy không chắc chắn lắm: “Hai người uống nước này sao?” Bà ấy gật đầu, nói: “Thực ra nước này với nước dùng để ăn uống sinh hoạt cũng không khác nhau là mấy, đun lên là uống được hết, không cần chú trọng thế đâu, bên ngoài người ta bán một bình nước hai mươi lăm nghìn đó, tiết kiệm được chút tiền này thì có thể mua được thịt để tầm bổ cho Minh Hạ rồi.”
Bà ấy nói ra câu này một cách rất tự nhiên, dưỡng như vốn dĩ đã là như thể, tôi ngần người ra, thấy hơi xót xa, không biết nên nói gì, giúp bà ấy đặt nước lên kệ để nước, sau khi đưa một chút tư liệu đơn giản cần thiết về việc xin nguồn tài trợ thì liền rời khỏi bệnh viện.
Tôi không về thẳng nhà mà đi đến trung tâm thương mại để mua một chút quần áo và vật dụng cho trẻ con, khi quay trở lại bệnh viện thì không nhìn thấy mẹ của Tôn Thiên Di đây, đứa bé vốn dĩ đang nằm ngủ, nhưng thấy tôi đi vào thì tỉnh, nhìn thấy thôi thì vui vẻ nói: “Dì ơi, dì lại đến rồi!” Tôi gật đầu, đi đôi tất giữ ấm cho con bé rồi nói: “Bà ngoại đâu rồi? Đi đâu thế?”
Con bé nghĩ một hồi rồi nói: “Ban nãy cậu cháu đến rồi, cậu ấy muốn cướp tiền của bà ngoại, bà ngoại đi cục cảnh sát rồi, chắc chắn là để cảnh sát bắt cậu” Tôi không nhịn được mà nhíu mày, trước kia Trần Văn Nghĩa từng nói, Tôn Thiên Di có một người anh trai, cờ bạc thành nghiện, chắc là biết được Tôn Thiên Di có tiền bồi thường cho nên mới đến đây đòi, chỉ là đến nước này rồi mà anh ta vẫn đến đây đòi tiền, e là trong mắt anh ta ngoài cá cược cờ bạc thì chẳng còn gì nữa.
Nói chuyện với cô bé thêm một chút, sau khi cô bé ngủ thì tôi liền đi đến nhà họ Mạc, dạo này Tuệ Minh được nghỉ, không cần đến trường, đoán chừng thời gian này Mạc Thanh Mây với Phó Thắng Nam đối xử với cô bé rất tốt, mua cho cô bé rất nhiều quần áo, đồ chơi, có nhiều thứ cô bé chơi lâu rồi, không dùng đến nữa.
Trước kia, tôi toàn để người khác sắp xếp xong rồi sẽ đến trại trẻ mồ côi, hôm nay nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, tôi liền muốn trở về tìm một chút đồ đem đến đó cho cô bé. Nhà họ Mạc.
Lâm Uyên và Tuệ Minh bơi ð trong hồ nước nóng trong trang viên, Tuệ Minh mặc bộ đồ bơi màu hồng, ôm chú vịt chơi rất vui vẻ, Lâm Uyên ngồi ở bên cạnh hồ nước nóng gọi điện, hình như là gọi người đến làm spa cho bà ấy.
Không thấy Mạc Thanh Mây đâu, tôi nhìn người phụ việc ð bên cạnh đang tiếp đón mình, nói: “Dì ơi, Mạc Thanh Mây đi đâu rồi?” “Cô Mạc với cậu Hàn đưa Hiên Hiên đi Giang Thành rồi, bảo là bà nội Hiên Hiên muốn thăm cháu, bảo họ đưa qua đó, vừa hay đang là kì nghỉ, họ qua đó mấy hôm!” Tôi suýt nữa thì quên mất, ngày thứ hai tôi trờ về từ thành phố A, Hàn Trí Trung với Mạc Thanh Mây nói là đã đặt xong vé đi Giang Thành, lúc đó không để ý, bây giờ mới nhớ ra.
“Thế thì dì vào phòng của Tuệ Minh thu xếp giúp cháu một chút, xem có quần áo nào bình thường Tuệ Minh không hay mặc, giày dép hay đồ chơi gì đó, chốc nữa cháu đem đi.” Người giúp việc không hiểu lắm: “Cô định đem đến trại mồ côi sao?” Tôi lắc đầu: “Không, cháu có một người bạn, có con tầm tuổi Tuệ Minh, Tuệ Minh có nhiều quần áo không mặc đến, cứ vứt đấy cũng phí, vừa hay chút nữa cháu đi, đem đi luôn.” Cô giúp việc gật đầu.
Tuệ Minh phát hiện tôi đến thì ra khỏi hồ nước nóng, quấn khăn tắm nói với tôi: “Mẹ, dạo này mẹ bận lắm sao? Không đến thăm con gì cả, bà ngoại bảo là mẹ có việc bận, thật thế ạ?” Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Ừm, mẹ dạo này bận quá, nhưng bình thường mẹ nhớ Tuệ Minh lắm, muốn đến một chút, con xem, không phải mẹ dành thời gian ra đến thăm con rồi sao?“ Tôi vừa nói vừa dùng khăn lau tóc cho con bé.
“Đừng từ chối, sức khỏe quan trọng, mẹ nghe Phó Thắng Nam bảo đang thu xếp một căn nhà mới ở Thành Bắc, bên đó có khu suối nước nóng tự nhiên, chắc là để cho con điều dưỡng sức khỏe, mấy hôm trước mẹ hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói chỉ cần điều chỉnh sức khỏe một chút thôi thì con cái là hoàn toàn có thể, mẹ biết đây là một nút thắt trong lòng con, con cái ấy mà, chúng ta phải nhìn về phía trước mới được, ôm hi vọng với cuộc sống thì mới có tương lai, không phải sao?” Câu này khiến tôi không thể phản bác ngồi chút, xong ngay rồi đây!” Tôi gật đầu, ngáp một cái nói: “Phó Thắng Nam đến đây lúc nào thế?”
“Đến gần một tiếng trước rồi” Bà ấy nói, dường như chợt nhớ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, hai đứa định đi Ma Cao à?” Tôi gật đầu: “Hình như là một người chiến hữu trước kia của ông Phó, bọn con đi thăm một chút.” Bà ấy ừm một tiếng nói: “Hết hôm này đến hôm khác, xong chuyện của công ty thì lại đi ra ngoài, các con đó, nên nghỉ ngơi cho tốt đi, cả ngày bôn ba bên ngoài, sức khoẻ không chịu được đâu!”
/812
|