Chương 646: Đừng keo kiệt với người mà bạn thích (6)
Nhưng ngại vì một câu nói trong di chúc của ông cụ Hoắc kia: “Nếu có người bất mãn, có thể rời khỏi nhà họ Hoắc, từ nay về sau không được Hoắc gia che chở nữa” Tôi nghĩ, có lẽ ông cụ Hoắc cũng đoán được hoặc nhiều hoặc ít sự bất mãn mà đám người này đối với Hoắc Tôn, cho nên mới viết thêm một câu như vậy, hoặc cũng có thể ông cụ Hoắc cuối cùng đã mất rồi, bên ngoài ánh sáng đám người nhà họ Hoắc sẽ không thế nào đối với Hoắc Tôn, nhưng lén lút ở chỗ tối, bao nhiên thủ đoạn đều có bấy nhiêu thủ đoạn, nghĩ đến những ngày kế tiếp của Hoắc Tôn, chắc cũng không lạc quan là mấy.
Tôi và Phó Thắng Nam sau khi báy biệt ông cụ Hoắc xong, lập tức chuẩn bị rời đi.
Nói xong, anh kéo tay tôi rời đi, để lại một mình Hoắc Tôn đứng sững sờ ở đấy.
Trên xa.
Tôi không nhịn được mở miệng hỏi: “Con cháu họ Hoắc nhiều như vậy, tại sao ông cụ Hoắc cuối cùng lại chọn Hoắc Tôn?” Phó Thắng Ngôn ghé mắt nhìn tôi: “Đàn ông trên đời nhiều như vậy, tại sao em lại chọn anh?” Tôi trong lúc nhất thời cạn lời, cái câu hỏi này rốt cuộc là cái vấn đề gì thế? Được rồi! Tôi không thèm hỏi nữa.
Quay trở về quán rượu, điện thoại liên tục reo, tôi tiếp điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng khóc: “Bà Phó, tôi biết, bà giúp chúng tôi nhiêu như vậy, tôi không nên tìm bà nữa, thế nhưng bây giờ tôi thật không có cách nào khác, tôi chỉ có thể tìm bà, tôi van cầu bà, tiên phẫu thuật của Minh Hạ còn thiếu 700 triệu, bà có thể cho tôi vay chứ? Tôi biết, tôi thật sự không biết xấu hổ, nhưng tôi thật sự không có cách nào khác, tôi chỉ có thể tìm bà, tôi không còn cách nào khác nữa rồi: Là mẹ của Tôn Thiên Di.
Tôi không khỏi nhíu mày, nhưng trong lúc này không biết mở miệng từ chối kiểu gì, lại không khỏi mềm lòng, trâm mặc một hồi nói: “Cô ơi, tiên phẫu thuật không phải đã gom đủ rôi sao? Tại sao còn thiếu 700 triệu?”
Bà nghẹn ngào:” Đều tại tôi không tốt, tôi không nên nói với thằng con trai khốn nạn của tôi, không nên nói cho nó biết, tiên bồi thường của Thiên Di là 700 triệu, nếu tôi không nói, số tiên kia sẽ không bị nó trộm mất, sẽ không bị nó mang đi đánh bạc, là lỗi của tôi, nghiệp chướng của tôi, vì sao người bị bệnh không phải là tôi, ông trời ơi!” Đâu kia mẹ của Tôn Thiên Di càng nói càng sụp đổ, tiếng khóc càng lúc càng lớn, tôi không khỏi nhíu mày lần nữa, anh trai của Tôn Thiên Di là dân cờ bạc, từng bị Trân Văn Nghĩa điều tra qua, nhưng tôi không nghĩ đến ngay cả tiên cứu mạng anh ta cũng dám trộm, thật là táng tận lương tâm.
Trâm mặc một lúc, tôi mở miệng nói: “Cô ơi, tiền cháu có thể cho cô mượn, nhưng đây là lần cuối cùng, cháu không phải tiếc tiền, tiền để đứa bé phẫu thuật là do cháu đưa ra tự nguyện, nhưng cháu hy vọng tiền này có thể cứu mạng đứa bé, chứ đừng để lãng phí” Bà vừa nghe, liên tục đáp được, giọng nói khàn đặc.
Đời người đều khó khăn, mỗi người đều khó khăn.
Phó Thắng Nam từ phòng tắm đi ra, tôi cúp điện thoại, đem tiền chuyển đến thẻ ngân hàng tôi đưa cho mẹ của Tôn Thiên Di.
Trong phút chốc chỉ có thể gật gật đầu, không khỏi thở dài, có chút phiền não.
Anh kéo tôi ôm vào trong ngực, giọng nói ôn như: “Có chuyện gì không vui, nói với anh một chút?” Việc của mẹ Tôn Thiên Di, tôi cũng không có ý định giấu giếm anh, nhìn anh nói: “Em vừa chuyển 700 triệu cho con gái Tôn Thiên Di chữa bệnh, anh có mắng em là đồ ngốc không?”
Anh nhếch môi lên: “Tại sao phải mắng? Khen em còn không kịp, mắng làm cái gì? Anh biết vợ anh lương thiện, nhẹ dạ, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, hơn nữa đều không có vấn đề gì cả, em dùng 700 triệu mua một cái an lòng, cũng tốt!” Tôi ngả vào trong lồng ngực anh, ôm anh nói: “Cảm ơn anh, Phó Thắng Nam!” Có đôi khi tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn, cả đời này có thể gặp được Phó Thắng Nam, đã coi như vạn hạnh.
Tôi cũng không phải người ưu tú nhất, có thể khiến anh thích tôi, có lẽ là vận may, có lẽ cũng là duyên phận, nhưng cuối cùng là tôi may mắn.
Nhớ đến việc đánh cược kia, tôi không nhịn được hỏi:” Bảo Khôn không phải đang ở thành phố A sao? Vì sao anh ta lại ở Macau? Ở trong rạp hát, anh ta và anh cần ký hợp đồng gì hả?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, cười yếu ớt: “Vợ anh từ lúc nào thông minh như vậy?” Tôi nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Anh mỉm cười một cái, nói: “Ông cụ Hoắc giao cho anh khu vực Khai Phúc và khu buôn bán xuất khẩu, Bảo Khôn đã không có biện pháp lăn lộn tiếp ở Myanmar nữa rồi, luật pháp trong nước quá nghiêm, anh ta hết cách, cho nên chỉ có thể tìm đường ra ở Macau, theo lý mà nói ông cụ Hoắc và bố anh ta từng là đồng đội của nhau, ông cụ Hoắc có lòng muốn giúp người đồng đội cũ này, cho nên mới chọn giữa anh và anh ta một người có thể giao phó được, nhưng cuối cùng ông cụ Hoắc lại chọn anh”
Cho nên trong rạp hát Hoắc Tôn mới sẽ đưa đi đưa lại không ngừng, anh ta lúc đó cũng chưa đứng bên phe Phó Thắng Nam, mà đang dò xét thực lực của Phó Thắng Nam, nếu như tôi không lấy ra con bài chưa lật của bố mình, e rằng Hoắc Tôn vẫn chưa quyết định giúp Phó Thắng Nam.
Lúc đấy hợp đồng vẫn chưa ký được, người ông cụ chọn là ai, đều quyết định bằng việc Hoắc Tôn bàn với ông cụ, cuối cùng ông cụ chọn Phó Thắng Nam, phần lớn nguyên nhân đều nhờ lời nói của Hoắc Tôn, một ngày nào đó ông cụ có thăng thiên, người cuối cùng có thể giúp anh ta cũng chỉ có thể là minh hữu của anh ta.
Nếu chỉ có một Phó Thắng Nam thì sẽ khiến Hoắc Tôn do dự, nhưng nếu cộng thêm nhà họ Mạc, như vậy cũng đủ để quyết định xong, tuy rằng bố không tham gia vào nhiêu chuyện nữa, nhưng thế lực và địa vị của ông trong xã hội vẫn có.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, nét mặt trầm tĩnh: “Anh lợi dụng bố em làm lợi thế, em có tức giận không?” Tôi lắc đầu, cười mỉm: “Nếu anh có thể dùng tài nguyên của em, thậm chó có thể giúp đỡ anh, em sẽ rất vui vẻ, bởi vì chí ít như vậy khiến em cảm thấy em xứng đôi với Phó Thắng Nam”
Anh cười nhợt nhạt, hôn lên mặt tôi: ‘Ngốc lắm, sự ưu tú của em là đặc biệt nhất, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể sánh được, em đáng giá, so với bất kỳ cái gì, thậm chí cả tính mạng của Phó Thắng Nam anh đều đáng giá hơn.” Tuy tất cả đều là lời tâm tình, thế nhưng mỗi một câu đều lọt vào tai, hơn nữa ai nghe đều cảm thấy vui vẻ.
Không cần keo kiệt lời đường mật của bạn, bởi vì những thứ đấy có thể khiến lẫn nhau cảm thấy vui vẻ, vô luận kết quả là như thế nào, tất cả đều đáng giá.
Thời tiết ở Macau không tính là giá lạnh, nhưng có lẽ nhân khẩu quá đông, cho nên mặc dù là trời nắng, trên trời vẫn bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
tài nguyên của em, thậm chó có thể giúp đỡ anh, em sẽ rất vui vẻ, bởi vì chí ít như vậy khiến em cảm thấy em xứng đôi với Phó Thắng Nam” Anh cười nhợt nhạt, hôn lên mặt tôi: “Ngốc lắm, sự ưu tú của em là đặc biệt nhất, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể sánh được, em đáng giá, so với bất kỳ cái gì, thậm chí cả tính mạng của Phó Thắng Nam anh đều đáng giá hơn” Tuy tất cả đều là lời tâm tình, thế nhưng mỗi một câu đều lọt vào tai, hơn nữa ai nghe đều cảm thấy vui vẻ.
Không cần keo kiệt lời đường mật của bạn, bởi vì những thứ đấy có thể khiến lẫn nhau cảm thấy vui vẻ, vô luận kết quả là như thế nào, tất cả đều đáng giá.
Thời tiết ở Macau không tính là giá lạnh, nhưng có lẽ nhân khẩu quá đông, cho nên mặc dù là trời nắng, trên trời vẫn bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
/812
|