Chương 658: Thả cô ấy ra, tôi ký! (7)
Anh ta gật đầu, nhìn vào mắt tôi, dường như tỏa ra một thứ ánh sáng, nói, “Xem ra tôi phải bắt đầu làm quen lại với cô rồi, cô Thẩm!” Tôi không để ý hắn nói gì làm gì, vào phòng vệ sinh lấy dụng cụ lau dọn ra, lau sạch vết máu trên sàn rồi sau đó về phòng nghỉ ngơi chờ tin tức.
Tôi vừa mới lên lầu, Hoắc Tôn nói vọng lên, “Tôi còn một câu hỏi nữa, sao cô lại có thể đỉnh ninh rằng Phó Thắng Nam vẫn chưa chết?” Quay đầu lại nhìn hắn, tôi nhếch môi nở một nụ cười nhẹ, “Bởi vì anh ấy là chồng của tôi, không có bất kỳ ai hiểu rõ anh ấy hơn tôi”
Phó Thắng Nam vẫn luôn luôn đeo chiếc nhẫn đó trên tay, dù cho chiếc nhẫn đó có bị ném đi, thì trên tay thế nào cũng vẫn sẽ còn chút dấu vết, nhưng ngón tay của thi thế đó hoàn toàn trống trơn.
Trống đến nỗi không còn chút dấu vết nào của chiếc nhãn để lại, đây cũng chính là kết quả tốt nhất vào lúc bây giờ.
Bây giờ điều tôi cần làm là bình tĩnh chờ đợi kết quả điều tra của Lâm Quang Tuyến, thế nhưng chờ đợi là một quá trình dày vò con người ta, không cách nào có thể ngủ được, nằm ở trên giường, tôi bật điện thoại lên rất nhiều lần, nhưng điện thoại vẫn không một thông báo như cũ.
Tôi dứt khoát bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, tôi đi thẳng xuống dưới lầu, hậu viện căn biệt thự của Hoắc Tôn là một bể bơi lộ thiên, tôi đi vòng quanh trên bể bơi, đi vòng quanh nhưng lại chẳng có một mục đích gì, một vòng rồi lại tiếp một vòng, nỗi lo lắng trong lòng không lúc nào vơi đi.
Bà ấy gật đầu, “Cô cứ đi tới đi lui như vậy, xem ra chắc là có chuyện gì khó khăn đúng không, có thể kể tôi nghe không?” Tôi đi đến gần rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn bà ấy, có vẻ mệt mỏi nói, “Người quan trong nhất đối với cuộc đời này của tôi xảy ra chút chuyện, tôi đang chờ tin tức của anh ấy, còn dì thì sao? Cũng bị mất ngủ à?”
Bà ấy cười khẽ, “Cho là vậy đi, khoảng thời gian chờ tin tức, đúng thực rất nao lòng, có điều cô có thể suy nghĩ theo một chiều hướng tốt hơn, lúc trước tôi cũng từng trải qua tình cảnh như cô bây giờ, cho nên có bao nhiêu kết quả xấu tôi đều nghĩ đến, đến cuối cùng chuyện chăm lo cho hậu sự của bản thân mình cũng có nghĩ đến”
Trông thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt bà ấy, tôi không nhịn được hỏi, “Là Hoắc Tôn à?” Bà ấy ghé mắt nhìn tôi, ngơ ngác một đỗi, rồi không nói mà cười, “Tôi biểu hiện rõ lắm à?” Tôi suy nghĩ, rồi nói tiếp, “Cũng không hẳn, tôi cũng không chắc chắn lắm, lần đầu tiên tôi gặp dì, cảm thấy dì còn trẻ tuổi, nhìn giống như là một người dì hay chị của anh ta vậy, có điều sau đó lúc anh ta nổi giận đùng đùng lôi tôi đi, tôi phủ định nhận định của mình ngay, nhưng cũng không chắc là mình có đoán đúng hay không”
Bà ấy nhìn tôi, cười khẽ khàng, “Tôi là mẹ của nó, một người mẹ mà nó không chịu chấp nhận, tôi cũng có thể hiểu, bất kỳ một người mẹ nào, nếu như không thể cho đứa con của mình sự vinh quang, cũng không thể cho nó sự tủi nhục, nhưng cả hai điều đó tôi đều không làm được, nó không muốn gần gũi tôi, cũng là điều có thể lý giải!”
Tôi nhíu mày, không đồng ý với bà ấy, nói, “Dì Tiêu, tôi hỏi dì, nếu như con của dì ra ngoài gây chuyện, đem đến cho dì rất nhiều rất nhiều phiền phức, dì có vì vậy mà ghét đứa con của mình, không nhận đứa con của mình hay không?”
Bà ấy lắc đầu, “Sao vậy được?” Tôi cười nói, “Cho nên dì Tiêu à, dì phải tin chắc rằng, Hoắc Tôn sẽ không vì dì không thể cho anh ta sự vinh quang mà đi ghét bỏ dì. Nhiều khi, thứ mà chúng ta muốn, có lẽ chỉ đơn giản là một bữa cơm, hoặc là một cái ôm, có lẽ tất cả ân oán đều sẽ được gỡ bỏ.”
Tiêu Vũ nhìn tôi, cười bất lực, “Đứa bé này” Rồi bà ấy khẽ thở dài một cái, nói, “Thù oán của Hoắc Tôn với tôi, tôi biết không phải vì những nguyên nhân này.” Giống như không muốn nói thêm nhiều, bà ấy nhìn tôi rồi nói, “Đúng rồi, cô còn chưa kể chuyện của cô cho tôi nghe mà? Chuyện gì? Chuyện gì mà khiến cô cứ đi quanh mãi vậy? Gặp phải chuyện gì rồi?” Tôi mím môi, khẽ thở dài, cũng không biết nên nói thế nào, cười nói, “Không dễ nói lắm” Bà ấy cũng không ép tôi, cười nhẹ nhàng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Điện thoại di động của tôi phát sáng lên, là cuộc gọi của Lâm Quang Tuyến, tôi vội vàng nhận điện thoại, nói với người bên kia điện thoại, “Chú Lâm, tra ra được gì rồi?”
Phía Lâm Quang Tuyến bên kia có hơi ồn, tôi nghe thấy ông ấy nói, “Tra ra rồi, trong nhà máy hóa chất Nam Thành, nhà máy đó bị vấn đề gì đó trong công tác sản xuất, bị chính phủ ra lệnh ngừng hoạt động lâu lắm rồi, tự dưng gần đây lại có người ra vào, bên ngoài còn cho canh giữ cẩn thận, bảo vệ rất nghiêm ngặt, chúng tôi không cách nào dẫn người vào đó được!” Trong phút chốc tôi vực dậy lại tinh thần, nói, “Chú Lâm, chú gửi địa chỉ cho tôi, để tôi với Hoắc Tôn nghỉ cách, ắt hẳn cũng phải có cách gì đó để đi vào!” Lâm Quang Tuyến đồng ý, sau đó gửi địa chỉ qua điện thoại của tôi.
Cúp điện thoại, tôi nhìn Tiêu Vũ nói, “Dì à, tôi xin lỗi, không giúp được gì cho dì, tôi đi trước đây” Bà ấy cười cười, “Ừm, cô đi làm gì thì làm đi!” Vào biệt thự, tôi đi thẳng lên lầu hai, đưa tay gõ cửa phòng ngủ của Hoắc Tôn, nhưng cửa lại không đóng, tôi vừa gõ, cửa liền tự động mở ra.
Trong lòng cứ nghĩ đến chuyện của Phó Thắng Nam, nên có chút vội vàng, không hề suy nghĩ nhiều mà lập tức tiến vào, “Hoắc Tôn, có tin tức của Phó Thắng Nam, trong nhà máy hóa chất Nam Thành của nhà họ Mục, đột nhiên……
Tôi còn chưa nói xong nhưng tôi lập tức cứng họng lại, bởi vì lúc này Hoắc Tôn ngoại trừ một cái quần đùi ra, trên người không còn gì khác, không một chiếc nào cả, tôi ngây ngẩn cả người, anh ta từ từ quay đầu lại nhìn tôi, gương mặt đen đột nhiên trầm xuống, “Cô Thẩm? Cô vào phòng mà không biết gõ cửa à?” Tôi lắc đầu, có chút ngơ ngẩn, sau đó vội vàng xoay người lại đưa lưng về phía anh ta rồi nói, “Tôi gõ rồi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu, có tin tức của Phó Thắng Nam, anh có thể nghĩ cách nào đó cho vài người lẻn vào trong nhà máy hóa chất Nam Thành được không?” Sau lưng truyền đến giọng nói của anh ta, “Tôi sẽ cố gắng hết sức, có điều tí nữa tôi tự mình đi xem xét tình hình thế nào đã, cứ tùy tiện đi vào, đánh rắn động cỏ sẽ không hay” Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu.
Anh ta lạnh lùng mặc quần áo xong, sau đó chẳng thèm để ý đến tôi vút qua rồi đi thẳng xuống lầu, tôi đi theo sau anh, anh ta nhíu mày, “Cô làm gì vậy?” “Tôi đi cùng anh!” Anh ta bĩu môi, “Cô đi theo làm gì cho thêm phiền, tôi sẽ cẩn thận đưa Phó Thắng Nam nguyên vẹn về cho cô” Cứ chờ như vậy, tôi sẽ hồi hộp chết mất, tôi lắc đầu nói lại, “Tôi đi cùng anh, tôi sẽ không gây thêm phiền phức, tôi cũng không phải thiểu năng đến mức đó, tin tôi đi!” Anh ta nhíu mày, nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Lên xe, anh ta lái xe y như đua xe vậy, lúc đi trên đường tôi xém chút lộn hết bao tử ra ngoài, khó khăn lắm mới đến được Nam Thành, tìm tới chỗ của Lâm Quang Tuyến, anh ta dừng xe ở một nơi khá yên tĩnh, vùng ngoại thành khắp bốn phía đều là cây cối, toát ra vẻ hoang vu và quạnh quẽ.
/812
|