Chương 715: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (2)
Có lẽ Chu Mai chỉ tình cờ mà thôi.
Khi tôi biết rằng tủy xương của Tuệ Minh và Trịnh Tuấn Anh không tương thích với nhau, tôi vô cùng mông lung, vội vã đến bệnh viện, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đang ngồi bên ngoài phòng, có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy tôi, Lâm Uyên thở dài nói: “Con à, bác sĩ nói tủy của hai cha con không tương thích, phải tìm nguồn tủy mới”
Tôi hơi bối rối: “Tại sao lại không? Tuệ Minh là con gái của anh ấy, làm sao lại không tương thích?” “Hai cha con nó có nhóm máu khác nhau.
Không liên quan gì đến việc có phải là cha con ruột hay không. Bác sĩ có tóm tắt vấn đề. Nếu nhóm máu không phù hợp thì dù có phẫu thuật cũng sẽ xảy ra hiện tượng đào thải. Sau này nếu đứa trẻ không chịu được thì còn nguy hiểm hơn” Lâm Uyên kéo lấy tôi, dùng vốn từ của bà ấy giải thích cho tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng một hồi, tôi vốn tưởng rằng Trịnh Tuấn Anh chính là cha ruột của Tuệ Minh, dù không ghép tủy được thì vẫn dùng thận được, nhưng không ngờ.
Cả người bị rút cạn sức lực, tôi thả mình trên ghế, một hồi sau cũng chưa tìm lại được cảm xúc.
Cho đến khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh của Tuệ Minh, tháo khẩu trang và nhìn chúng tôi: “Mời một vài người trong số các bạn đến văn phòng của tôi” Lâm Uyên đỡ tôi dậy, Mạc Đình Sinh trâm mặt, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Văn phòng bác sĩ.
Lâm Uyên lo lắng nhìn bác sĩ, nói: “Bác sĩ, bệnh của đứa nhỏ này vẫn chưa tìm được tủy xương thích hợp, phải làm sao đây?” Bác sĩ nhìn chúng tôi và nói: “Ghép tủy không phải là một cuộc tiểu phẫu, phải tìm được tủy phù hợp.
Một khi có sai sót, phản ứng đào thải sẽ rất phiền phức. Số lượng bệnh nhân bị bạch cầu cấp tăng nhanh trong hai năm qua. Chưa có nhiều bệnh nhi gặp được tủy phù hợp. Tôi hiểu nỗi lòng của người nhà cháu, nhưng cách duy nhất bây giờ là cho cháu tiếp tục hóa trị. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm được tủy phù hợp cho cháu và để cháu bình phục càng sớm càng tốt “.
Mạc Đình Sinh nâng mắt nhìn bác sĩ, nói: “Hiện tại đứa nhỏ có thể chống cự được bao lâu?” Bác sĩ có chút sợ uy nghiêm của Mạc Đình Sinh, nói: “Theo phác đồ điều trị hiện tại, tình trạng của cháu tương đối lạc quan, có thể kéo dài ít nhất ba năm” “Được rồi, tôi hiểu rồi!” Mạc Đình Sinh gật đầu, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Lâm Uyên thấy vậy, lo lắng nhìn tôi nói: “Con mau đi khuyên nhủ cha con đi, đừng để ông ấy làm bậy, vẫn chưa đến bước đường cùng” Tôi có chút bối rối, nhưng vẫn vội vàng đi ra ngoài, đi theo Mạc Đình Sinh, nhìn thấy ông ấy một bên vội vàng gọi điện thoại, một bên đứng chờ thang máy.
Tôi ngăn ông lại: “Cha, có chuyện gì vậy? Cha đi đâu vậy?” Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi, nói: “Thẩm Xuân Hinh, cha biết rằng con oán trách chúng ta vì đã làm con mất một đứa con. Con đừng lo, cha sẽ cố gắng hết sức, không để Tuệ Minh gặp chuyện. Cha sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho Tuệ Minh. ” Tôi không biết ông định làm gì, nhưng vẻ mặt ông rất nghiêm túc, rất muốn đi.
Tôi túm lấy ông: “Cha, đừng quá xúc động, Phó Thăng Nam cũng đang tính cách cho Tuệ Minh, đừng lo lắng, con bé sẽ không sao đâu.” Ông dường như không nghe tôi nói gì cả, nhìn ồng vào thang máy, tôi
định đi theo, nhưng lại bị ông ngăn lại: ‘Đừng đi theo, đi thăm con bé đi, đừng lo lắng, cha đi tìm bác sĩ giỏi rôi quay lại ngay”
Cửa thang máy đóng lại, Lâm Uyên đi đến, không thấy Mạc Đình Sinh nên sốt ruột nói: ‘Cha con đâu? Sao con không ngăn ông ây lại? Sẽ có chuyện cho coi “Ông ấy bảo đi tìm bác sĩ, không cho con theo”
Lâm Uyên lo lãng nhấn thang máy, säp khóc đến nơi: “Tìm bác sĩ thì gọi điện thoại là được rôi không phải sao? Ông ấy đích thân đi làm gì đó đấy, ông ấy không hề tìm bác sĩ đâu, Thấm Xuân Hinh, mau cản cha con lại, đừng để ông ấy làm chuyện gì ngu xuấn, ông này khó khăn cả đời mới báo vệ được gia đình chúng ta sống tốt, lỡ có chuyện gì xảy ra thì mẹ cũng không còn hy vọng gì nữa”
Tôi nhìn ra có gì đó không ổn, nhìn Lâm Uyên nghiêm túc nói: ‘Me, mẹ nói cho con biết trước đã, chuyện gì xảy ra? Bây giờ con đuổi theo cũng không cách nào đuổi kịp. Con gọi cho Phó Thăng Nam đến cản cha lại, mẹ bình tĩnh lại, nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra, được không?”
Lâm Uyên nghẹn ngào trong nước mắt, gật đầu đồng ý, tôi gọi cho Phó Thăng Nam và nhờ anh ấy liên lạc với Mạc Đình Sinh, sau đó giúp Lâm Uyên đi đến hành lang bệnh viện, ngồi xuống Bà trấn tĩnh và nói: “Con à, con đã từng nghe đến việc buôn bán nội tạng chưa?
Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên toát ra mô hôi lạnh, lắc đầu nói: “Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này?” Bà đưa tay lau nước mặt trên mặt, nói: “Trên đời này không có việc gì là không tìm được, muốn tìm được thì chỉ cần có tiền, có quyền. Cha của bắt đầu từ lúc Tuệ Minh ốm đã nghĩ đến điều này.
Ông ấy đã ở thế giới ngâm rất nhiều năm. Ông ấy biết rõ những chuyện này hơn bất kỳ ai khác, nhưng mẹ không đồng ý.
Bây giờ chúng ta cuối cùng đã ổn định để sống một cuộc sống tốt đẹp Con và Phó Thăng Nam cũng ổn. Lại có con nít, nếu chăng may lôi mình vào cuộc vì chuyện này thì không chỉ nhà họ Mạc tan nát mà nhà họ Phó cũng phải chịu vạ lây. Con à, không phải mẹ ích kỷ, nhưng liên lụy quá nhiều người, thật sự quá nhiều, không thế làm như vậy!”
Tôi nhất thời không bình tĩnh được, phải một lúc sau tôi mới lên tiểng: “Mẹ ơi, cha đã liên lạc lại chưa?” Lâm Uyên sửng sôt một chút, kinh ngạc nhìn tôi: “Con à, những thứ đó đều là phải dùng thủ đoạn mới có được, không thể làm như thế đâu”
Tôi trấn an bà: ‘Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con không có ý đó, con chỉ muốn biết bây giờ cha đi đầu, con đi tìm cha. Dù sao đi nữa, con nghĩ tất cả chúng ta phải cùng nhau thảo luận rồi mới đưa ra quyết định đúng không? ”
Bà gật đầu, cơ thể run lên Thuận theo dòng suy nghĩ, bà nói, ‘Cha của con đã không tiếp xúc với những chuyện này mấy năm nay rồi. Cách đây vài ngày, mẹ thấy ông ấy đã gọi hỏi thăm những anh em trong nhóm cũ Thể nên mẹ mới biết. Mẹ nghe trộm được, nghe nói những thứ đó chỉ có ở thành phố Tân Châu Nếu phải phảu thuật thì phải chuyển đến thành phố Tân Châu.
Tất cả những người mà họ bí mật liên lạc đều ở thành phố Tân Châu. Chắc bố con sắp ra sân bay rồi. Vừa rồi ông ấy hói thời gian của Tuệ Minh, nên định đến thành phổ Tân Châu gặp người để bàn giao! Tôi gọi cho Phó Thăng Nam và yêu cầu anh ấy đến sân bay để đưa Mạc Đình Sinh trở vê, sau đó nhìn Lâm Uyên và nói: ‘Chuyện này có bao nhiêu người biết?”
Bà läc đầu, ‘Chỉ có mẹ và cha con thôi. Mẹ không đồng ý với ông ấy lắm. Quá mạo hiểm. Một khi có người phát hiện, nhà của chúng ta tan nát ngay” Tôi mím môi không nói, Lâm Uyên nhìn tôi ngập ngừng nói: “Thẩm Xuân Hinh, con nói cho mẹ biết, nếu cha con thật sự tìm được thận và tủy tương thích cho Tuệ Minh, con có đồng ý không?”
/812
|