Chương 734: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (1)
Cũng đúng, bất luận cha mẹ là người như thế nào thì trong mắt của những đứa trẻ, họ đều là những người thân thiết nhất với chúng, không có cách nào cắt đứt được mối quan hệ huyết thống này.
Đưa Khả Hân ra khỏi trung tâm thương mại, vừa bước ra khỏi cửa định lên thì bỗng có người gọi tên tôi, giật mình quay đầu nhìn lại, hoá ra đó chính là Hoàng Văn Tích. Tôi có chút ngỡ ngàng, nhưng chợt nhớ ra cô ấy cũng đã trở vê thành phố A, Văn Tích chạy đến bên tôi, mở lời trước: “Cô cũng đến đây mua đồ hả?”
Tôi gật đầu, thấy tay cô ấy xách túi đô, nghĩ ắt hẳn cũng là đến đây mua sắm đây mà.
Thấy Khả Hân đi cạnh tôi, Văn Tích có chút sửng sốt, ánh mắt không khỏi hoảng hốt, ngạc nhiên hỏi: “Cô liên lạc với Mục Dĩ Thâm rồi sao? Anh ta gửi tin nhãn cho cô à?”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, Văn Tích mới chỉ nhìn thấy một đứa trẻ đã có thể hiểu ra biết bao chuyện như vậy, tôi ngỡ ngàng nhìn vào cô ấy, khó hiểu nói: “Làm thế nào cô biết được.. ”
Ánh mắt Văn Tích chuyển sang Khả Hân, sắc mặt cô ấy có chút nhợt nhạt, sau đó nhìn tôi và nói: “Tôi đã từng phẫu thuật tim, sau khi cấy ghép tim tôi đã mắc chứng trâm cảm, trái tim hiện tại trong lông ngực không phải của tôi, mà là của một đứa trẻ vô tội. ”
Văn Tích thở gấp nói hết, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tay cô ấy giữ chặt lồng ngực, vẻ mặt khó chịu. Tôi vội vàng đỡ lấy Văn Tích, cô ấy kéo tôi rất chặt rồi nói: “Cô đừng đi theo vết xe đổ của tôi, nếu không, không chỉ một người phải chịu đựng nỗi đau khổ. ”
Nhìn bộ dạng cô ấy tôi rất sợ, vội vàng gọi xe cấp cứu, lo lắng Văn Tích xảy ra chuyện, gấp gáp nhờ người đi đường giúp tôi đỡ cô ấy lên xe, sau đó tôi và Khả Hân đưa Văn Tích đến bệnh viện.
Vừa đưa Văn Tích vào phòng cấp cứu, chợt có điện thoại của Mạc Đình Sinh, tôi vừa nhấp máy, giọng nói từ đầu dây bên kia ngay tức khắc truyền tới: “Thẩm Xuân Hinh, cô đang ở đâu? Tuệ Minh vừa xuống máy bay nhưng sức khoẻ có chút bất thường, đang trên đường đến bệnh viện, cô nhanh chóng đón đứa bé đó đến đây, tôi đã liên hệ bệnh viện, để họ mau chóng kiểm tra sức khỏe cho đứa bé đó”
Những câu nói khi nãy của Hoàng Văn Tích như đang bay nhảy trong trí não của tôi, đưa mắt nhìn xuống thân hình bé nhỏ của Khả Hân, dòng cảm xúc mâu thuẫn khiến tôi như muốn phát điên lên. Cầm điện thoại trên tay nhưng đến một lời tôi cũng chẳng thể không thốt lên được, cuối cùng đầu giây bên kia cho tôi địa chỉ, chính là bệnh viện chúng tôi đang ở.
Cúp máy, cả tôi và Khả Hân đều nhìn nhau, có chút sững sờ. Tôi thật sự không biết nên nới với con bé thế nào, con bé nhìn tôi và hỏi: “Cô ơi cô vừa nãy cũng bị ốm hả?”
Tôi gật đầu, kéo con bé lên ghế ngồi, nhìn con bé nói: “Khả Hân, một lát nữa có lẽ cháu sẽ phải tiêm, cháu có sợ không?” Con bé nhìn về phòng cấp cứu, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn tôi hỏi: “Cháu sẽ khó chịu giống như cô vừa nãy ạ?” Tôi lắc đầu: “Không đâu.”
Khả Hân thở phào một tiếng: “Vậy thì không sao đâu ạ, lần trước ở nhà có chú tiêm cho cháu, thoáng chốc là xong lại còn không đau, cho nên cháu không sợ đâu ạ.” Vương Bảo Qúy từng dẫn người đến kiểm tra sức khỏe cho Khả Hân, có lẽ là lấy máu xét nghiệm , cho nên con bé mới nói như vậy.
Tôi gật đầu, ôm lấy con bé mà lòng đau nhói, tình trạng của Tuệ Minh ngày càng không tốt, nếu tôi còn tiếp tục đắn đo, e rằng tình trạng của Tuệ Minh sẽ không thể cứu vãn được nữa, nhưng nếu để Khả Hân làm phẫu thuật, không chỉ phải rút tủy mà còn phải ghép thận, tôi không biết ca phẫu thuật này đối với một đứa trẻ nguy hiểm đến mức nào, lỡ như xảy ra chuyện thì tôi chẳng khác nào hại con bé, dù sao đây cũng là một mạng sống!
Nửa tiếng sau, Mạc Đình Sinh cùng Lâm Uyên đến bệnh viện, bác sĩ đưa Tuệ Minh vào phòng cấp cứu, trên người cô bé có cắm ống truyền dịch, thân hình vốn đã nhỏ bé nay phải chịu thêm hóa trị càng khiến người ta càng thêm thương xót.
Nhìn thấy Tuệ Minh như thế này, nỗi xót xa và uất hận trong lòng tôi rừng rực, ý nghĩ muốn giết chết Trịnh Tuấn Anh càng trở nên mãnh liệt hơn, con người đều có ác niệm, chỉ là bị bản thân đè nén xuống mà thôi.
Sau khi Tuệ Minh được đưa vào phòng cấp cứu, Mạc Đình Sinh dặn dò các bác sĩ kiểm tra cho Khả Hân, tôi ôm lấy con bé, trong lòng rất lo lắng, nhìn về phía Mạc Đình Sinh và nói: “Cha, chúng ta có thể đợi bác sĩ phụ trách ra khỏi phòng cấp cứu, xem tình hình của Tuệ Minh ra sao rồi hãy đưa ra quyết định, có được không?”
Ông ta nhìn tôi cau mày, biết tôi mềm lòng, lập tức nói: “Cô đừng quá lo lắng, trước mắt chúng ta chỉ cho đứa bé đó kiểm tra sức khỏe toàn diện mà thôi, người bên đó nói con bé phù hợp với Tuệ Minh, nhưng chúng ta vẫn chưa biết chính xác ra sao, đợi bác sĩ kiểm tra xong, chúng ta hãy suy nghĩ tiếp tục nên làm gì, cô thấy thế nào?”
Tôi không có cách nào phản bác lại lời nói của ông ta, đành gật đầu đồng ý. Khi được bác sĩ đưa đi kiểm tra sức khỏe, thân hình bé nhỏ của Khả Hân cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn tôi, tôi biết con bé sợ hãi nhưng tôi vẫn cố gắng nhìn con bé mỉm cười nói: “Khả Hân đừng sợ, kiểm tra sức khỏe cũng giống như tiêm vậy, chỉ một chút là xong thôi.” Con bé gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi theo bác sĩ. Tôi đợi ở bên ngoài phòng kiểm tra, trong lòng không khỏi lo lắng, chờ đợi là thứ có thể dày vò con người ta nhất lúc này.
Đằng đẵng một tiếng trôi qua, Khả Hân vẫn chưa ra khỏi phòng kiểm tra, tôi rất lo lắng, đứng dậy định đi xem tình hình thế nào thì bị Lâm Uyên ngăn cản: “Đứa bé đó có người bên cạnh, con ở đây đợi đi, Tuệ Minh vẫn còn ở trong phòng cấp cứu đó”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, đi đi lại lại không yên, y tá ở lầu dưới tìm đến, thông báo Hoàng Văn Tích đã tỉnh, cô ấy được chuyển đến phòng bệnh, cần có người thân ở bên cạnh. Tôi có chút sững sờ, nói qua tình hình với Lâm Uyên rồi đi xuống phòng bệnh của Hoàng Văn Tích.
Khi đến phòng bệnh của cô ấy, bác sĩ dặn dò một vài thứ cần phải chú ý sau khi phẫu thuật, tôi mơ hồ không rõ rốt cuộc tình trạng của Hoàng Văn Tích ra sao, theo bác sĩ ra khỏi phòng, sau đó gặng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, rốt cuộc cô ấy bị mắc bệnh gì?”
Vị bác sĩ này nhìn tôi với ánh mắt kì lạ rồi nói: “Cô không phải là người thân của bệnh nhân sao?” Tôi gật đầu: “Cô ấy là bạn tôi, hôm nay tôi cũng mới biết chuyện của cô ấy” Anh ta khẽ gật đầu rồi nói: “Bệnh nhân từng ghép tim cách đây một năm và hiện tại vẫn đang trong quá trình đào thải, nếu gặp phải kích thích phản ứng đào thải sẽ càng tăng lên, vì vậy. phải luôn chú ý đến trạng thái cảm xúc của bệnh nhân. ”
Những thứ này tôi đều biết, tôi khế gật đầu, ghép tim ư? Hoàng Văn Tích trước khi xảy ra chuyện đã nói rằng tim cô ấy được ghép, nhưng chẳng phải nên vui mừng vì đã được cứu sống hay sao, vậy tại sao cô ấy lại có vẻ rất bài xích trái tim trong cơ thể mình vậy?
Tôi trở về phòng bệnh, vì thuốc mê vẫn còn tác dụng, Hoàng Văn Tích vẫn chưa thể cử động, nhưng vẫn có ý thức, cô ấy đeo máy thở ô-xy, nhìn tôi như có lời muốn nói. Ngồi cạnh giường bệnh, tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi biết cô có rất nhiều lời muốn nói với tôi, nhưng đợi cô khỏe lên rồi nói, dưỡng bệnh quan trọng hơn tất cả”
Cô ấy khẽ lắc đầu, âm thanh có chút yếu ớt nói: “Đừng đổi mạng lấy mạng nữa, sẽ chết người đó, họ là những người vô tội, chúng ta sống cũng không thể nào vui vẻ được” Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ấy: “Ý của cô là gì?”
/812
|