Chương 738: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (5)
Thấy mặt anh ấy tối sầm lại, tôi bất lực thở dài: “Em biết việc này là lỗi do em, em không nên giấu anh, anh đừng giận nữa mà Phó Thắng Nam, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà giận nhau nữa.
Em nghi ngờ Mục Dĩ Thâm đang làm những việc mờ ám, có thể Mục Dĩ Thâm đang giữ vô số những sinh mạng bé nhỏ trong tay, em không chắc chúng ta có thể thực hiện lần phẫu thuật này của Tuệ Minh hay không nữa, điều chúng ta cân làm bây giờ là ngừng tranh cãi và giải quyết những vấn đề trước mắt”
Anh ấy nhíu mày nhìn tôi rồi nói: Làm chuyện mờ ám?”
Tôi gật đầu: “ Em biết được qua liên lạc với người ở chỗ đó vì bọn họ có phòng phẫu thuật và thiết bị đặc biệt, còn nữa, anh còn nhớ cô gái Hoàng Văn Tích mà lần trước chúng ta đã gặp ở khách sạn Hoa Sen không? Cô ấy có tiên sử về bệnh tim, cha của cô ấy vì tìm được người thay tim thích hợp, đã bí mật thông đồng với Mục Dĩ Thâm giết chết một sinh mạng, sau đó vì công ty phá sản, ông ta vì chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp mà phải ngôi tù”
Anh ấy nghĩ một chút rồi nói: “ Có một chút ấn tượng, nhưng em liên hệ với anh ta bằng cách nào?”
“Là anh ta tìm đến em trước, cũng không hẳn là như vậy, thực ra là có gặp nhau nói chuyện vài lần, điều em lo lắng nhất bây giờ là Tuệ Minh, một khi làm phẫu thuật ca ghép thận của cô bé, liệu Mục Dĩ Thâm có giở trò sau lưng em không, đến lúc ấy liên lụy không chỉ hai đứa mình còn liên lụy đến cả cha mẹ em, cha mẹ em đã vất vả cả một đời rồi, em không muốn vì Tuệ Minh mà làm khổ cha mẹ nữa. Em cũng không muốn vì chuyện của Tuệ Minh mà làm to chuyện, sợ rằng sẽ làm phiền tới họ.”
“Mặc dù tình trạng của Tuệ Minh đã không còn nghiêm trọng như trước nữa, không giống như Hoàng Văn Tích phải hại chết một sinh mạng, nhưng không ai biết Mục Dĩ Thâm sẽ làm gì cả, anh ta còn nói đến việc chúng tôi phải chuẩn bị tâm lý nếu không thể tìm được ca phẫu thuật cấy ghép phù hợp, một khi ca phẫu thuật kết thúc, anh ta cũng có thể lợi dụng Khả Hân để tống tiền chúng ta, đến lúc đấy anh ta liên lạc với giới truyền thông để thông đồng giở trò với chúng ta, dù nhà họ Phó hay nhà họ Mạc có trăm cái miệng cũng chẳng thanh minh được”
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, anh im lặng suy nghĩ. Sau một hồi trầm ngâm, anh nhìn tôi rồi nói: “Tạm thời chúng ta chưa thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép cho Tuệ Minh, bây giờ, chúng ta chỉ có thể dùng cách nào hợp pháp nhất mà thôi.
Đứa trẻ đó không dễ động tới, em hãy nghĩ cách trấn an bố mẹ em bên đó, anh sẽ cố gắng tìm ra người cấy ghép phù hợp, chúng ta chỉ có thể để Tuệ Minh chờ thêm một thời gian nữa mà thôi.” Tôi mím chặt môi, trong lòng dù không muốn nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý, tôi không thể để hai bên gia đình tuyệt vọng chỉ vì mình.
“Việc này tạm thời vẫn cứ diễn ra như dự kiến ban đầu của chúng ta, em đừng để lộ ra nhé” Sau khi nói xong, anh rút điện thoại ra gọi điện tới cho Trần Văn Nghĩa. Dường như đang trao đổi về chuyện ở bên phía Ma Cao, tôi bây giờ chẳng còn tâm trạng để lo lắng về những chuyện đó vây, điều tôi lo lắng nhất bây giờ chính là ngày mai sẽ tới gặp Vương Bảo Kỳ để nói chuyện.
Ngày hôm sau.
Phó Thắng Nam vì chuyện của công ty cần phải tới Ma Cao một chuyến, gấp gáp chạy tới nói rằng một số cảng biển do Phó thị tiếp nhận xảy ra chuyện, Phó Thăng Nam phải đích thân qua đó xử lý.
Tôi ở lại thành phố Tân Châu để tiếp tục giải quyết việc của Tuệ Minh. Vương Bảo Kỳ gửi địa chỉ của bệnh viện và thời gian gặp mặt, trước khi đi, tôi có gọi điện cho Lâm Uyên, bà ấy dường như không ngủ được, sau khi bà nhận máy, tôi nghe thấy giọng nói của bà có hơi khàn rồi hỏi: “Thẩm Xuân Hinh, có chuyện gì vậy con?”
“Mẹ, kết quả kiểm tra của Khả Hân thế nào rồi ạ? Bác sĩ có nói là lúc nào có thể tiến hành phẫu thuật không ạ?” Tôi sốt sắng hỏi.
“Vẫn chưa, chắc phải đợi đến trưa con ạ, chúng ta cứ tiếp tục đợi xem, nhưng mà hôm qua bác sĩ có hỏi, vẫn chưa có thông gì tin gì về Khả Hân, khi phẫu thuật cần có thông tin của cô bé để nhập vào dữ liệu của hệ thống bệnh viện, nếu không có thông tin của cô bé thì sẽ không thể tiến hành làm phẫu thuật, con xem liên lạc với cha mẹ của Khả Hân để lấy giấy khai sinh của cô bé, nếu được thì chúng ta có thể trực tiếp đến lấy và để cho họ ký giấy xác nhận” Mẹ tôi mệt mỏi nói.
Tôi ngập ngừng vài giây rồi nói: “Mẹ, cô bé không có giấy khai sinh, cha mẹ của cô bé sinh tới bảy, tám người con, trong số đó chỉ có duy nhất một người được khai sinh đầy đủ.
Nếu muốn làm thủ tục e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc phẫu thuật của Tuệ Minh sẽ càng kéo dài hơn. Chuyện này từ lúc ban đầu con không hề nghĩ tới, do vậy khoảng thời gian này chắc có lẽ sẽ lại phải làm phiền cha mẹ nhiều hơn”
Bà hiển nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Tại sao không có giấy khai sinh được chứ? Cha mẹ cô bé sao có thể sinh tới tận bảy, tám người con đều không khai sinh như vậy được? Sau này cô bé sẽ phải làm thế nào? Con mau nghĩ cách đi, nếu không được có thể để chú Lâm đưa cô bé về nhà một chuyến, cho gia đình nhà họ chút tiền, rồi đăng kí hộ khẩu cho cô bé” Tôi gật đầu vâng một tiếng rồi cúp máy luôn.
Việc của Khả Hân, không chỉ là vấn đề về giấy khai sinh, hiện tại tôi vẫn chưa biết nói như thế nào với bà, cho nên chỉ đành gạt chuyện này sang một bên, trước mắt tôi vẫn phải tìm hiểu kĩ càng về chuyện của Mục Dĩ Thâm. Dù cho phải phẫu thuật cho Tuệ Minh, tất cả đều phải tiến hành theo đúng quy trình thủ tục, nếu không làm như vậy, sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất khó giải quyết.
Cúp máy, tôi bắt xe đến địa chỉ mà Vương Bảo.
Ký gửi qua cho tôi, đó là một vùng ở ngoại ô, xe dừng ở phía dưới một khu nhà máy bỏ hoang.
Nhìn vào nơi này, tôi không khỏi hoảng hốt, nơi đây không hề giống với bệnh viện, nói chính xác hơn đây là một nhà máy đã bị bỏ hoang nhiều năm qua!
Có một người đàn ông đứng tuổi đang đứng ở trong bốt bảo vệ ở cổng nhà máy, khi tôi đến đó để xác nhận lại địa chỉ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là Vương Bảo Kỳ gọi tới. Tôi nghe điện thoại nhưng anh ta chỉ nói rằng: “Vào đi, đừng hỏi ông ấy, ông ấy lớn tuổi rồi nên hay quên, ông ấy không biết gì đâu.”
Tôi sững người, thấy bác nhìn tôi cười, tôi lịch sự đáp lại. Bước vào trong nhà máy, theo chỉ dẫn của Vương Bảo Kỳ trên điện thoại, sau khi đi một vòng, tới cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một tòa nhà hai tầng, anh ta bảo tôi đợi ở dưới tầng.
Năm phút sau anh ta đi xuống mở cửa sắt của tòa nhà, trên người mặc một chiếc sơ mi, khoác bên ngoài là một chiếc áo da.
Chiếc bụng lớn như bụng mang thai của phụ nữ càng làm nổi bật hơn chiếc áo sơ mi hoa trên người anh ta. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đưa mắt nhìn quanh một lượt, xác nhận tôi chỉ tới đây một mình, anh ta khẽ nhếch mày, vẻ mặt dường như có chút kinh ngạc.
“Tôi tưởng rằng cô Thẩm đây ít nhất cũng phải đưa theo một người tới cùng chứ, không ngờ cô quả nhiên dám tới đây một mình”
Tôi chỉ cười nhạt: “Chỉ là đến xem bệnh viện và cả thiết bị máy móc, đem theo người để làm loạn hay sao?” Anh ta mỉm cười rồi nói: “Đi nào, bác sĩ và cả thiết bị đều ở trên tầng, xem xem có ổn không, cũng là để khiến cô yên tâm. Người có tiền như các cô làm việc gì cũng đều thận trọng, sợ chết”
Đi theo sau anh ta, tôi mỉm cười, lên tiếng đáp: “Không còn cách nào cả, dẫu sao cũng là con gái tôi, tôi muốn cứu con bé, tôi bắt buộc phải xác nhận chắc chắn tất cả mới có thể cho con bé tiến hành làm phẫu thuật, tôi không thể đẩy con gái mình vào chỗ nguy hiểm được”
Anh ta bật cười, không nói gì thêm. Tôi đi theo anh ta lên tầng rồi cùng vào trong một một căn phòng khác. Vừa bước vào cửa, trước mắt tôi xuất hiện khoảng năm vị bác sĩ mặc y phục đang đứng ở trong đó, căn phòng này áng chừng rộng khoảng năm mươi mét vuông.
/812
|