Chương 746: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (3)
Tôi yên lặng một hồi, sau khi bình tĩnh tự ngẫm lại mới nhìn anh ta nói: “Dù cho anh đưa bất kỳ ai trong số những đứa trẻ kia đi thì đều là phạm pháp. Bởi vì bọn nhỏ đều còn là trẻ vị thành niên được hưởng luật bảo vệ trẻ vị thành niên một cách hợp pháp, cho nên anh không thể nào dẫn mấy đứa trẻ này đi được-”
Trương Tân Minh híp mắt nhìn tôi nói: “Con trai tôi chết, tôi lại mất trắng trắng ba trăm năm mươi triệu. Cô thấy tôi chịu thua thiệt sẽ có cảm nhận như thế nào? Cô cảm thấy tôi ngu hay là cô nghĩ quá ngây thơ rôi?”
Không thể phản bác anh ta, tôi chỉ mở miệng nói: “Đương nhiên sẽ không, anh tin tưởng, tốt hơn là nên nghe theo ý kiến của tôi” Anh ta híp mắt mở miệng nói: “Cũng được, cô nói xem.”
“Người chết không thể sống lại, chuyện con trai anh đã chết không thể thay đổi, chúng ta cũng không có cách nào thay đổi. Người nên gánh chịu trừng phạt vốn có hẳn là người hại chết con trai anh, nhưng anh cũng đã nói, không có cách nào tìm thấy Vương Mỹ Hoa. Cho nên việc này chúng ta cũng chỉ có thể ngồi xuống giải quyết hòa bình, cố gắng để hai bên có thể chấp nhận. Ý của tôi là nhà họ Vương sẽ trả lại số tiên hỏi cưới kia cho anh, việc này không cần bàn cãi gì nữa, vốn nên làm như vậy.
Trương Tân Minh hừ lạnh: “Ông đây không thiếu ba trăm năm mươi triệu kia'”
Tôi cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục mở miệng nói: “Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến việc anh có thiếu ba trăm năm mươi triệu kia hay không? Mặt khác, chuyện liên quan tới người hại chết con trai anh, tôi cảm thấy cách làm sáng suốt nhất chính là anh hãy giao tất cả chứng cứ cho cảnh sát để cảnh sát tới bắt hung thủ. Nếu như nhà họ Vương đủ dư dả thì có thể tiến hành bồi thường cho anh, bọn họ cũng chỉ có tiếc nuối về tiền tài.”
Sắc mặt Trương Tân Minh không quá tốt, anh ta nhìn tôi trợn mắt nói: “Tiền à? Cô hỏi xem Vương Bảo Quý có thể bồi thường cho tôi bao nhiêu tiên? Còn thằng bé xứng đáng bao nhiêu? Người nối dõi tông đường của nhà họ Trương chúng tôi đã chết, cho tôi hỏi việc này phải giải quyết như thế nào? Tại sao anh ta đưa con cho tôi lại không được?”
Lúc này Vương Bảo Quý cũng không dám lên tiếng mà chỉ cúi đầu, vợ anh ta lại mở miệng nói: “Nếu anh muốn thì anh có thể dẫn con gái của tôi về, con bé cũng có thể sinh. Anh Trương mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể vẫn tốt, nói không chừng con gái tôi có thể sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp đấy, anh cảm thấy thế nào?”
Tôi ngạc nhiên đến muốn rớt cằm xuống đất, tôi đã nói cả buổi thế cũng lại vô ích rồi, người phụ nữ này vẫn muốn đẩy con gái mình ra sao? Đây là có bao nhiêu thù hận với con gái mình mới có thể bỏ được? Vương Bảo Quý cũng không lên tiếng, dường như anh ta đã chấp nhận.
Trương Tân Minh nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh mình vẫn luôn không mở miệng, xem ra hẳn là vợ của anh ta. Sắc mặt người phụ nữ kia thật không tốt, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chăm vợ Vương Bảo Quý hận không thể giết chết ả ta.
Đột nhiên tôi đã hiểu, vì sao vừa rồi Trương Tân Minh muốn dẫn cô bé kia đi lại do dự. Thật ra trong lòng anh ta câu còn không được nhưng lại Sợ vợ của mình, cho nên mới tỉnh táo nghe lời tôi nói.
Yên lặng một hồi, tôi vốn nghĩ người phụ nữ kia sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới chị ta yên lặng một hồi mới mở miệng nói: “Cũng được, con trai tôi đã mất rồi, để con gái của cô sinh cho chồng tôi một đứa con trai đi. Chỉ cần cô bé sinh được một đứa con trai thì tôi sẽ trả tự do cho cô bé, nhưng nếu cô bé không sinh được con trai, vậy cả đời này đều phải ở nhà họ Trương để sinh con.
Vợ Vương Bảo Quý vội vàng gật đầu, trên mặt ả ta nở nụ cười: ‘Được được, để con bé sinh, sinh đến khi các người hài lòng mới thôi Tôi nhíu mày khó nói ra nồi cảm xúc trong lòng, tôi muốn mở miệng lại bị Lâm Quang Tuyến đè tay xuống, chú ấy nói nhỏ bên tai tôi: “Chuyện này cô không quản được, kết quả cuối cùng đều giống nhau. Vợ chồng nhà họ Vương này vốn không muốn trả tiền Tôi sửng sốt nhìn khuôn mặt Vương Mỹ Hòa đã xám như tro tàn.
Đột nhiên tôi có cảm giác bất lực xâm chiếm toàn thân, cho nên dù cho tôi làm thế nào thì cuối cùng cũng không thể thay đối được gì sao?
Thấy vẻ mặt tôi không tốt lắm, vợ Vương Bảo Quý nhìn tôi cười nói: “Cô Thẩm, thực sự rất cảm ơn cô nhưng chuyện này thật sự cô đừng nhúng tay vào. Đây là chuyện nhà tôi, cô nhúng tay cũng không tiện, tôi không muốn làm phiền cô nữa.” Hay cho lời khen tặng Chỉ là quả thật tôi không nên quản việc này.
Cuối cùng thì Trương Tân Minh cũng lôi Vương Mỹ Hòa đi trong tuyệt vọng, cả nhà Vương Bảo Quý cũng bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau töi cũng không biết nên nói gì cho phải Cô Thẩm, chuyện vừa rồi cám ơn cô. Cô muốn hộ khẩu của Khả Hân thì lát nữa tôi sẽ đi làm với cô, nhưng trước tiên cô cân phải đưa tiền cho cô, chỉ phí hộ khẩu là ba trăm năm mươi triệu vì chúng tôi nuôi lớn nó cũng không dê dàng.
Cô biết rõ hơn chúng tôi, một khi trong cơ thể đứa nhỏ này bị lấy đi thứ gì đó thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ sau này đến nó. Nhất là thận, sau này có rất nhiều thứ nó không thể đụng vào, vả lại hành động cũng không được tốt, nói trảng ra là nó sẽ thành một người tàn phế.
Cho nên chỉ phí tốn thất tôi muốn là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, tôi chào giá không cao, vả lại có thể cô cũng có thể trả nổi. Cô Thẩm, số tiền kia tôi hi vọng hôm nay làm hộ khẩu xong xuôi cho Khả Hân rồi thì cô sẽ đưa đủ cho tôi, sau này mấy người muốn làm gì cũng không liên quan gì đến tôi nữa Tôi mím môi nhìn anh ta, trong lúc nhất thời tôi không biết nói gì, đứng ở góc độ của anh ta thật sự thể hiện rõ sự ích kỷ.
Tôi cảm thấy cũng đúng, nhưng mà bởi vì bọn họ cảm thấy không sao cả, cho nên tôi càng thấy ích kỷ đến buôn nôn Thật lầu sau tôi mới mở miệng nói: “Tôi cho anh ba tỷ rưỡi, chúng ta đi làm thủ tục nhận con nuôi, sau này Khả Hân theo họ tôi. Tôi nhận nuôi con bé, cuộc sống sau này của con bé không liên quan đến các người. Sau khi con bé lớn lên, dù cho tương lai của con bé có như thế nào thì các người cũng không được dây dưa đến con bé, có được không?”
Vương Bảo Quý giật mình nhìn Khả Hân, đột nhiên anh ta bật cười nói: ‘Được, không nghĩ tới đứa nhỏ này đáng tiên như thế, có thể, đương nhiên là có thể. Đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Tôi nghĩ anh ta sẽ có chút do dự, nhưng không, thậm chí anh ta còn rất vui mừng. Ánh mắt tôi rơi vào trên người Khả Hân, mặc dù đứa trẻ không lớn nhưng tất cả đối thoại ở đây cô bé đã nghe. Ngay cả các chị em khác của cô bé cũng nghe thấy, chỉ sợ vết sẹo này sẽ mãi mãi khäc sâu trong lòng cô bé.
Sau đó Vương Bảo Quý và chúng tôi đến trấn trên làm xong thủ tục, anh ta nhìn tôi nói: ‘Cô Thẩm, cô nên đưa tiền cho tôi rồi Tôi mím môi để Lâm Quang Tuyến lấy tiên đã chuẩn bị ra cho anh ta.
Tiền được đây một cái rương, Vương Báo Quý có chút hưng phấn sắp điên lên rồi ôm tiên đi mất Khả Hân đứng ở bên cạnh tôi, ánh mät cô bé không nhúc nhích nhìn Vương Bảo Quý đi xa. Anh †a chạy xe gãn máy chở vợ mình đi, lúc đi khỏi bọn họ cũng không nói câu nào với Khả Hân, ngay cả lời tạm biệt sau cùng cũng không có mà bọn họ đã đi ngay.
Tôi đưa tay kéo có bé rồi ngồi xốm bên cạnh đưa tay lau nước mät trên mặt cô bé, mở miệng nói: “Khả Hân, từ này vẽ sau con sẽ sống cùng chúng tôi, có được không?” Cô bé thu lại ánh mắt đang nhìn nơi xa rồi nhìn tôi khẽ gật đầu, trên mặt cô bé là sự trưởng thành trước nay tôi chưa từng nhìn thấy: Dạ được ạ!”
/812
|