Chương 757: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (9)
Một người ở quầy lễ tân đưa Mạc Đình Sinh lên tâng, một người khác ở quầy lễ tân làm thủ tục thuê phòng với tôi.
Ầm Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động lớn, tôi cùng cô gái ở quầy lễ tân nhìn theo thì thấy cảnh tượng ở bên ngoài, mọi người đều ngẩn ra, đặc biệt là cô gái lễ tân, cô ta nhìn tôi rồi nói xin lỗi: “Không có gì đâu, cô hãy chờ tôi một lát!”
Sau đó tôi cũng vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài xem thử thì thấy cửa sổ thủy tinh bị thứ gì đó làm vỡ, cô gái lễ tân bắt đầu tranh luận, tôi nhìn xung quanh bốn phía một lượt.
Căn nhà này không có bãi đậu xe ở dưới tâng hâm, cho nên tâng hầm ở trong lòng đất có thể tôn tại, nhưng đường vào tâng hầm này ở chỗ nào? Nếu như những gì Vương Mỹ Hoa nói là sự thật thì các cô ấy tìm được lối vào kiểu gì?
Sau khi suy nghĩ một lúc, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến chỉ có phòng làm việc, phòng làm việc của Vương Bảo Kỳ. Vào thời điểm này, chắc hẳn là không có người ở phía trên, nghĩ vậy, tôi đi ra bên ngoài chỗ cô gái lễ tân và nói cho cô ấy biết rằng tôi đi lên trên tâng trước, đợi cô ta xử lý xong chuyện ở đây thì vào kiểm tra lại là xong.
Cô ta đang bận rộn xử lý chuyện bên ngoài nên không có thời gian nói chuyện với tôi, tôi nhìn người đập cửa kính một cái, sau đó lập tức quay người đi vào trong thang máy.
Từ trong miệng của Vương Mỹ Hoa, tôi biết được phòng làm việc của Vương Bảo Kỳ nằm ở trên tâng cao nhất. Tôi hơi ngạc nhiên, trong trường hợp bình thường, tâng cao nhất không phải là sàn biểu diễn vào ban đêm trong phòng làm việc của ông chủ lớn sao?
Tại sao ông ta chỉ là một người quản lý mà lại có phòng làm việc ở trên đấy? Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tôi trực tiếp nhấn thang máy đến tầng cao nhất, nhưng tôi không tìm thấy phòng làm việc nào ở đây cả, mà ngược lại tôi phát hiện ra, ở trên vẫn còn một tâng nữa.
“Bà chủ!” Trân Văn Nghĩa đột nhiên xuất hiện, nhưng điều này lại khiến tôi sợ hãi, nhìn thấy anh ta đứng của cửa thang máy trên tâng cao nhất, tôi hơi sững sờ, nhìn anh ta nói: “Sao vậy?”
Anh ta cau mày: “Cái thang máy này chắc là lỗi vào phòng riêng, nhưng thang máy này lại mở khóa bằng dấu vân tay, chúng ta không có cách nào có thể mở ra được nên cũng không có cách nào đi vào.” Tôi sửng sốt: “Tại sao Vương Mỹ Hoa lại phát hiện ra được chứ?”
Do dự một lúc, tôi nhớ ra rồi, đứa bé tên là Phương Viên hình như luôn ở Hoàng Gia. Dựa theo tính toán khi Vương Mỹ Hoa đến Hoàng Gia thì cô ta không thể nào phát hiện ra bí mật ẩn giấu này trong thời gian ngắn như vậy. Chỉ có một khả năng, chính là đứa trẻ Phương Viên kia, nó đã ở đây rất nhiêu năm rồi nên đã biết được!
“Đi thôi, trước tiên chúng ta nên đi ra ngoài đã. Trần Văn Nghĩa dừng lại: “Cứ như vậy mà đi sao?”
Tôi gật đầu: “Mục Dĩ Thâm ở Ma Cao, giờ này Vương Bảo Kỳ không thể tách rời chuyện vợ của ông ta được. Việc chúng ta cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm ra Phương Viên, anh liên lạc với Lý Tiến chưa, đã mấy ngày rồi, không thể không có tin tức gì vê anh ta được.” Trần Văn Nghĩa gật đầu, không suy nghĩ nhiều lập tức rời đi.
Tôi tìm thấy phòng của Mạc Đình Sinh, rồi chúng tôi lấy lí do khách sạn quả thật rất ồn, thực sự không thế ở được nên phải rời đi.
Trở lại bệnh viện, Tuệ Minh đã làm phẫu thuật xong, đang trong thời gian hồi phục, cũng may được Lâm Uyên chăm sóc nên tất cả đều rất thuận lợi Tôi đến tìm Vương Mỹ Hoa lần nữa, cô ta tìm được một môi trường có chút tồi tệ ở thôn Thành Trung của thành phố Tân Châu và đưa Khả Hân về đây sinh sống.
Nhìn thấy tôi, dường như cô ta không có vẻ ngạc nhiên gì cả, chẳng qua chỉ là ngồi xổm bên bếp từ và nấu thức ăn, bởi vì không có máy hút dầu nên trong căn phòng nhỏ bị ám đây mùi khói đâu.
“Môi trường ở đây không được tốt cho lảm, xin loi!” Cô ta vừa ho khan vừa mở miệng, sau đó bưng thức ăn ra xếp trên cái bàn go nhỏ, Khả Hân thì ôm lấy băng ghế xếp bên cạnh bàn.
Tuy răng điều kiện không được tốt nhưng tôi có thế nhìn thấy hai chị em họ rất vui vẻ, tôi đi thăng vào vấn đề, mở miệng hỏi: ‘Chúng tôi đang tìm Phương Viên, nhưng mà chúng tôi muốn mời có đến thuyết phục cô ấy đưa chúng ta đến Hoàng Gia.”
Cô ta cúi đầu rửa xoong, mở miệng nói: “Các người muốn cô ấy đưa các người xuống dưới †âng hầm sao?”
Tôi “ừ” một tiếng, cũng không có ý định giấu diểm cái gì €ô ta nhìn tôi, mở miệng nói: “Thật ra thì các người không cần thiết phải đi vào xác minh đâu Các người có thế trực tiếp báo cảnh sát, bây giờ bọn họ không có thời gian để chuyển những thứ đó đi nên chỉ cân cảnh sát đột nhiên đi vào kiểm †ra thì những thứ đó chỉ có thể vận chuyến băng thang máy, một khi có người kiểm tra thì bọn họ chỉ có thế ngôi chờ mà thôi.”
Tôi mỉm cười, nhưng không phản bác lại lời cô †a nói, chỉ là mở miệng nói: ‘Tôi sẽ cân nhắc những điều này, nhưng mà tôi vân muốn cô đến thuyết phục Phương Viên.
Tay có ta hơi dừng lại một chút, im lặng một lúc: “Tôi cũng không chắc chăn răng mình có thể thuyết phục được cô ấy hay không, nhưng các người đã tìm được cô ấy rồi sao?”
Tôi lắc đầu: “Vẫn chưa thấy!” Cô ta ð’ một tiếng, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng hỏi tôi một câu: ‘Ăn cùng không?”
Tôi läc đầu, sau đó cũng không mở miệng để tránh làm phiên cô ta ăn cơm, chỉ là tôi im lặng chờ cô ta ăn xong thôi Sau khi im lặng một lúc, tôi nói: “Vốn dĩ tôi cho räng mọi việc tói làm đều đúng, nhưng bây giờ tôi nhìn lại thì thấy mình thật sự rất ngu ngốc, đầu óc hoạt động chậm quả thật không phải là chuyện tốt Trước lời nói không thể giải thích được của Tôi, cô ta hơi cau mày, nhìn tôi nói Ý của cô chủ Thẩm là gì vậy?”
Tôi mỉm cười: “Không có gì, chỉ là tôi đang nhạo báng chính bản thân mình một chút. Được rôi, tôi đi trước đây, đợi khi nào tìm được Phương Viên thì tôi sẽ liên lạc lại với cô sau”
Sau đó, tôi đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng nhỏ của cô ta Đi ra khỏi thôn Thành Trung, tôi lên xe, Trần Văn Nghĩa nói: “Thưa bà chủ, Lý Tiến nói răng ở bên anh ta có tin tức của Phương Viên” Tôi gật đầu, nói: “Anh hãy chú ý ở xung quanh Hoàng Gia, đặc biệt là xe chở hàng ra vào và các loại xe vận chuyển đồ đạc”
Anh ta gật đầu Trong lòng tôi có chút nghi ngờ, một mực van nghĩ không thông, sự tồn tại của Vương Mỹ Hoa có phải là sự sắp xếp của Mục Dĩ Thâm hay không, hình như sự xuất hiện của cô ta đều rất †rùng hợp Nghĩ tới đây, tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Noãn, điện thoại được kết nối, nhưng cô ấy lại không ríu rít không ngừng như mọi lần mà lại bình Tính nói: ‘Rốt cuộc thì cậu cũng gọi điện đến”
“Gặp tôi, quán cà phê!” Tôi mở miệng thăng vào vấn đề.
€ô ấy gật đầu: “Được! Tôi và Trần Văn Nghĩa lập tức đi đến địa điểm hẹn Quán cà phê Âu Dương Noãn đến rất nhanh, cô ấy đã gọi xong cà phê rồi, mới có mấy ngày không gặp mà dường như cô ấy có chút thay đổi, ánh mất hơi né tránh mang theo mấy phân lạnh lùng Nhìn thấy tôi, cô ấy cũng không còn niềm nở như lúc trước nữa, mà chẳng qua chỉ cười nhạt nói: “Tới rôi à, ngồi đi! Tôi ngồi trên ghế, nhìn cô ấy, không mở miệng mà chờ cô ấy chủ động mở miệng.
Trong lòng cô ấy biết điều đó, im lặng một lúc, cô ấy nói: “Từ khi nào mà cậu biết räng anh ấy thích cậu? Đương nhiên là nói về Mục Dĩ Thâm Tôi mím môi, không giấu diếm: “Vào lúc đến Ma Cao, anh ta muốn đoạt lấy quyên kinh doanh ở Ma Cao của nhà họ Hoäc, Phó Thăng Nam bị anh ta bắt đi nhốt vào tủ đông lạnh, chúng tôi †hoát chết trong chân tơ kế tóc.”
Cô ấy mím môi: ‘Tất cả mọi chuyện cướp giật trên đời này đều vì lợi ích, chuyện của các cậu, mình không tiện tham gia vào. Sau này mình mới biết được chuyện này, mình xin lõi, những Thẩm Xuân Hinh, chúng ta không thể làm bạn được nữa.”
Tôi nhún vai, cũng không quan tâm cho lắm, chẳng qua chỉ mở miệng nói: ‘Minh biết rôi, cậu muốn làm gì đều là lựa chọn của cậu. Mình tôn trọng cậu, đối với chuyện của Hoàng Gia, bất kế là cậu cổ ý hay vô ý đều không quan trọng. Vốn dĩ mình cũng không muốn lời xin lôi của cậu, mình chủ động đến tìm cậu thì chäc hãn trong lòng cậu cũng phải biết, mình không tìm cậu để nghe cậu nói lời xin lôi”
/812
|