Chương 770: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (11)
Trong khi nói chuyện, tôi giơ tay lên chạm vào
khóe mắt hơi nheo lại, vì anh đang cười nên khóe
mắt xuất hiện nếp nhăn.
“Gọi thêm một lần nữa được không?” Anh ấy
kéo tấm ngăn cách hai khoang ghế lên, hai tay ôm
lấy mặt tôi, đôi mắt sáng lập lòe và giọng nói khàn
khàn đây gợi cảm.
Tôi lặng cả người, ậm ờ hỏi: “Gọi cái gì cơ?”
Anh ấy dán môi lên khóe miệng tôi, khàn
giọng hỏi: “Vợ, em nên gọi anh là cái gì?”
Mặt tôi đỏ bừng lên vì những lời anh nói, chỉ là
từ bình thường đến mức không thể bình thường
hơn được nữa nhưng thốt ra từ miệng anh theo
cái cách chậm rãi và mờ ám đó lại khiến con
người ta mơ màng, dường như nó có thể làm rối
loạn cả suy nghĩ trong đầu tôi, tôi rùng mình và da
bắt đầu nổi gai.
Anh ôm tôi vào lòng khiến tôi có thể ngửi
được mùi hương thơm ngát từ sữa tắm trên người
anh ấy, thấy đôi môi ngang ngược bá đảo của anh
cúi xuống tôi lại giật mình né đi.
Tôi tựa người vào lồng ngực anh, nói: “Phó
Thẳng Nam, anh đừng làm thết Trân Tuấn Anh
đang lái xe trên kia kìa”
Anh ôm chặt lấy tôi, kê cằm lên vai tôi rồi ậm
ờ nói: “Ừ, gọi một lần nữa thôi!”
Tôi giật mình, buột miệng gọi: “Chồng!”
Anh vẫn không buông tay mà còn ôm tôi chặt
hơn, bảo: “Ừ, gọi một lần nữa nhé!”
Tôi không nói gì, tiếp tục gọi thêm lân nữa
nhưng Phó Thắng Nam vẫn bắt tôi phải gọi anh ấy
như một đứa trẻ mãi mãi không bao giờ thấy đủ.
Bị anh ấy lăn qua lộn lại cả đoạn đường khiến
tôi thấy mệt mỏi, tựa vào vai anh nói: “Phó Thắng
Nam, sao anh lại đột ngột cầu hôn em thế này?
Tại sao anh lại đặt chiếc nhẫn to khổng lồ thế
này? Đeo nó ra đường thì có vẻ mình khoe khoang quá”
Anh vuốt ve chiếc nhẫn của tôi, cười nói: “Cẩn
Ngôn bảo là con gái thích nhẫn lắm, càng lớn
càng tốt nên anh bảo cậu ta mang từ Nam Phi về
để làm thành nhẫn, vì anh không biết em thích
kiểu gì rồi lại muốn cho em sự bất ngờ nên mới
giao cho nhóm thiết kế làm, em không thích chiếc
nhẫn này hả?”
Tôi nhìn quả trứng chim bồ câu trên ngón tay
mình rồi cười bất đắc dĩ: “Nó trông nổi bật quá,
đeo chiếc nhẫn này ra ngoài trông chẳng khác gì
con dâu mới gả vào nhà giàu.”
Anh cong môi: “Chỉ cần em thích thì ánh mắt
của người khác không hề quan trọng.”
Xe dừng lại dưới lầu biệt thự, bận rộn cả ngày
trời nên tôi cũng mệt mỏi nên bèn tựa vào lòng
Phó Thắng Nam, không muốn vào trong. Phó
Thắng Nam ôm tôi xuống xe, dặn dò vài chuyện
về Macao với Trần Tuấn Anh rồi ôm tôi vào nhà.
Vừa mở cửa vào đếm thêm nhà thì tôi đã bị
anh ấy đè vào tường, tôi không phản ứng kịp, vội
vàng đẩy anh ấy ra hỏi: “Phó Thắng Nam, anh.. ”
Hơi thở của anh hơi nặng nê: “Chúng ta không
làm bao lâu rồi nhỉ?” Sao nghe mấy lời này cứ như
trách móc thế nhỉ?
Tôi lập tức cứng họng không biết phải trả lời
thế nào thì anh đã tranh thủ cơ hội đó ôm tôi từ
thêm nhà vò phòng khách, tôi thoáng ngửi thấy
mùi rượu trên người anh nên lên tiếng: “Phó
Thắng Nam, hôm nay anh uống rượu đấy hả?”
Anh ấy hôn mụ mị đầu óc, giọng nói không
cách nào nghe rõ: ‘Không có, anh đứng cùng với
em, em đâu có cho anh uống miếng nào. Anh
nghe lời lắm, em không cho uống thì anh không uống đâu!”
Nói xong anh lập tức cởi đồ ra như con ngựa
hoang thoát cương không thể kiểm soát được tốc
độ của mình, tôi lại ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Cuối cùng thì mùi rượu trở nên nồng nặc, tôi
bèn hỏi thêm lần nữa: “Phó Thắng Nam, anh có
ngửi thấy mùi cồn rượu đâu đây không? Đậm lắm,
có phải là rượu trong nhà mình bị rơi vỗ không.
Phó Thắng Nam đang hăng máu cọ cọ lên
người tôi, nói: “Không có đấu”
Tôi đẩy anh ấy ra hỏi lại lần nữa: “Em ngửi
thấy mùi rượu thật mà, anh đứng dậy xem thử coi…
Tôi còn chưa kịp nói xong thì phòng khách tối
om om đã có giọng nói vang lên: “Không cần phải
đi xem, anh dăng uống rượu, hai người cứ tiếp tục
đi đừng để ý tới anh!”
Tôi suýt giật thót tim, hoảng hốt hét lên thật †o: “A”
May là Phó Thắng Nam phản ứng nhanh, anh
vội vàng mở đèn lên và chúng tôi trông thấy căn
phòng khách rộng rãi này xuất hiện thêm một
người, đó là Thẩm Minh Thành đang cầm chai
Whisky với gương mặt đỏ bừng lên, say nửa chết
nửa sống ngã người ra sô pha, đôi mắt lờ đờ
không thấy tia sáng, không biết anh ấy đã uống
bao nhiêu mà say bí tỉ thế này rồi!”
“Thẩm Minh Thành!” Tôi hoàn hồn và bình tĩnh
lại, tức giận nhìn anh ấy gào lên: “Tại sao anh lại ở
chỗ này? Đầu óc anh bị gì rồi hả, nửa đêm nửa
hôm anh chạy tới đây làm gì?”
Phó Thăng Nam cũng choáng váng khi nhìn
người không biết đã xuất hiện từ khi nào, anh nhìn
Thẩm Minh Thành hỏi: “Sao thế? Sao lại nốc
nhiều rượu thế này?”
Tôi bĩu môi, tức giận nói: “Còn sao với chả
trăng gì nữa? Hôm nay Hồ Diệp kết hôn khiến anh
ấy đau lòng khổ sở chứ sao” Tôi nhìn anh ấy và
tức giận mắng: “Em bảo chứ anh thấy khó chịu gì
trong lòng và muốn uống rượu thì cứ tìm một cái
hốc xó nào đó uống cho đã đời đi, anh chạy tới
nơi này làm cái gì?”
Chắc là bị gắt gỏng quá nên Thẩm Minh
thành ngước mắt lên nhìn tôi, uất ức nói: “Xuân
Hinh, cả em cũng mắng anh ư? Em cũng thấy anh
thành ra thế này vì anh đáng bị thế ư? Anh cũng
thấy bản thân mình đáng bị thế!t Nhưng mà lòng
anh cảm thấy khó chịu lắm, ní đau lắm! Anh cũng
không muốn vậy đâu, anh cũng không muốn mất
đi cô ấy… Anh chỉ không không biết phải làm thế
nào để giữ cô ấy lại thôi!”
Người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu, cao
hơn mét tám lại khóc nấc lên sau khi nói xong,
đáng thương bảo: ” Anh biết rõ mình phải trân
trọng cô ấy, đối xử tốt với cô ấy. Thế nhưng từ nhỏ
đến lớn chẳng có ai dạy anh cách để đối xử với
người mình yêu thương thế nào cả, anh tưởng
mình chỉ cần cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, cho
cô ấy hoàn cảnh và vật chất không thua kém gì ai,
cho cô ấy thật nhiều tiền là đủ rồi. Cô ấy biết rõ tất
cả những người phụ nữ bên cạnh đều nhào tới
chỗ anh, chứ anh chặng đụng gì tới bọn họ cả, anh..”
Tôi nhìn anh ấy uất ức khóc nấc lên, nước mắt
nước mũi chảy đầy đất thì thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, em biết anh thấy đau lòng khó chịu và
biết anh không muốn biến thành thế này nhưng
tất cả mọi thứ đã đi qua và bây giờ cô ấy đã tìm
được bến đỗ của đời mình, có được một cuộc
sống cô ấy muốn rồi. Thẩm Minh Thành, không ai
trách anh và cũng chẳng có người nào muốn
trách anh cả. Nếu bây giờ không còn cách nào để
thay đổi mọi thứ thì anh đừng tra tấn bản thân
mình nữa, sau này nếu gặp được người anh yêu
thì nhất định phải nghiêm túc nói cho cô ấy biết,
cho cô ấy cảm giác an toàn, đừng tỏ thái độ lúc
nóng lúc lạnh với người ta.”
“Không gặp được đâu!” Thẩm Minh Thành
quỳ rạp dưới mặt đất khóc như một đứa trẻ và
giọng nghẹn ngào: “Sau này anh sẽ không bao giờ
gặp được ai nữa, chẳng có ai chờ anh cả mười
năm như cô ấy, ở bên anh suốt mười năm, Xuân
Hinh à, anh đáng đời lắm!”
Tôi không thể an ủi được anh ấy dù chỉ là một
câu, nhìn anh khóc đến nỗi cả người run rẩy, tôi
vẫn quyết định nói cho anh nghe lời Hồ Diệp nói:
“Minh Thành, con người ta ngốc nghếch nhất khi
mất đi rồi mới tỉnh ngộ ra vì sự tỉnh ngộ ấy chẳng
mang đến bất kì một ý nghĩa gì trong cuộc sống.
Dù bây giờ anh khó chịu và hối hận thế nào thì
chắc anh cũng biết rất rõ lỡ mất nhau thì mãi mãi
không bao giờ quay lại được. Bây giờ Hồ Diệp đã
gả cho người yêu thương cô ấy, anh cũng thế, anh
nên bắt đầu lại cuộc đời của mình, sống những
ngày tháng mình muốn và đừng để chuyện này
ảnh hưởng và phá hủy tương lai của anh”
/812
|