Chương 773: Chuyện về Vương Yên Nhiên (2)
Phó Thắng Nam cầm tay lái, nhíu mày: “Xem
ra là thế”
Vở kịch này cũng khá là hay ho.
“Đi thôi, xuống xe xem kịch hay nào!” Tôi
xuống xe đi tới sảnh công ty, đuổi kịp Vương Yên
Nhiên ăn mặc hở hang rồi lại thê thảm không ai
bảng. Theo lý thuyết, dù cô ta muốn tìm Thẩm
Minh Thành cũng phải ăn mặc chỉn chu lại một
chút, mặc thế này đến tìm Thẩm Minh Thành
không phải là tác phong của cô ta!
“Xin chào, cho hỏi cô có hẹn trước không?”
Vương Yên Nhiên chạy vào công ty thì bị nhân
viên lễ tân chặn lại.
“Tôi tìm Thẩm Minh Thành, đừng cản tôi”
Vương Yên Nhiên nổi điên như bị cái gì kích thích,
mặc kệ lễ tân nói gì cũng không quan tâm, xông
vào trong.
Nhưng lễ tân không cản được thì vẫn còn bảo
vệ, Vương Yên Nhiên bị bảo vệ kéo ra ngoài, lịch
sự cảnh cáo cô ta đừng xông vào những nơi
không nên vào, nếu không bảo vệ sẽ dùng biện pháp mạnh.
Tôi nghĩ Vương Yên Nhiên bị cái gì nên bảo vệ
đã nói thế rồi cô ta vẫn không nghe lọt tai, cứ
xông vào như phát điên khiến bảo vệ nóng nảy,
dứt khoát gọi mấy bảo vệ xung quanh tới trông cô ta.
Thấy mình không vào được, Vương Yên Nhiên
sốt ruột hét lên thật to: “Thẩm Minh Thành, tôi
muốn gặp Thẩm Minh Thành! Các người đám cản
tôi, chờ tới khi tôi gặp được Thẩm Minh Thành thì
tôi nhất định sẽ bảo anh ấy đuổi việc các người”
Bảo vệ vẫn đứng đó, tôi và Phó Thắng Nam
đứng xem một lát thì thấy hết vui, dứt khoát lấy
điện thoại ra gọi cho Thẩm Minh Thành, điện
thoại được kết nối rất nhanh.
“Alo, Xuân Hinh đấy hả, hai đứa tới chưa? Anh
vừa mời họp xong, hai đứa chờ một lát để anh
xuống ngay nhé!” Thẩm Minh Thành đầu dây bên
kia lên tiếng, bên cạnh anh có giọng nói, hình như
thư ký đang báo cáo công việc với anh ấy.
Tôi ừ đáp, tôi không gọi tới để giục anh ấy mà
muốn hỏi xem Vương Yên Nhiên xảy ra chuyện gì.
Nghe anh nói thế, tôi thản nhiên lên tiếng: “Ừm,
hình như dưới nhà có người đang tìm anh, trông
có vẻ sốt ruột lắm.”
Đâu dây bên kia thoáng im lặng rồi hỏi lại:
“Vương Yên Nhiên đang ở dưới lầu hả?”
Tôi không trả lời, chỉ nói là: “Cũng trễ rồi, em
hơi đói bụng nên anh mau xuống đây nhanh đi!”
Anh ấy không hỏi nữa, chỉ bảo được rồi cúp điện thoại.
Phó Thắng Nam cúi đầu nhìn điện thoại, anh
ấy chẳng mấy hứng thú gì với những chuyện này
nên hờ hững nghịch điện thoại của mình.
Vương Yên Nhiên vẫn còn đứng ngoài cửa la
hét, chẳng có ai để ý tới cô ta, có vẻ là Thẩm Minh
Thành đã dặn trước nên không có ai quan tâm.
Chẳng mấy chốc Thẩm Minh Thành đã xuống
tới nơi, anh ấy mặc tây trang nhưng bên ngoài lại
có chiếc áo khoác dài, cũng ra gì và này nọ với khí
phách đỉnh cao, có vẻ giống tổng giám đốc bá đạo.
Thấy tôi, anh ấy bèn đi thẳng về phía chúng
tôi và hoàn toàn lờ đi Vương Yên Nhiên đang gào
thế ngoài công. Anh cười nhìn tôi nói: “Tới đây lâu
chưa? Đói lắm rồi hả?”
Tôi nhún vai không trả lời, nhìn anh ấy rồi chỉ
về phía Vương Yên Nhiên: “Anh không muốn xử lý
chút hả? Cứ để thế này anh không sợ làm hỏng
mất danh tiếng của mình ư?”
Anh híp mắt nhìn Vương Yên Nhiên ngoài
cổng với sự chán ghét, hờ hững nói: “Người phụ
nữ này ngày càng không biết điều, không biết giới
hạn của mình năm ở đâu khiến con người ta thấy khó chịu.”
Nói xong anh ấy bèn đi thẳng ra ngoài, sau đó
đứng trước mặt Vương Yên Nhiên nhìn cô ta với
vẻ lạnh nhạt.
Trông thấy anh ấy, Vương Yên Nhiên hơi xúc
động chạy tới nhưng lại bị bảo vệ chặn trước, cô
†a nóng ruột nóng gan gào lên: “Mắt các người
mù hết rồi hả? Tôi quen biết với tổng giám đốc
công ty các người, mấy người cản tôi làm quái gì thế? Né ra”
Bảo vệ vẫn đứng đó, chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Thấy thế, cô ta nhìn Thẩm Minh Thành, uất ức
nói: “Thẩm Minh Thành, anh nhìn bọn họ kìa! Tại
sao bọn họ lại như thế, ai cũng ức hiếp em, lát
nữa anh phải đuổi việc hết tất cả bọn họ, dạy cho.bọn họ biết thế nào là lễ độ.”
Thẩm Minh Thành cười lạnh, nhìn cô ta: “Lễ
độ? Tại sao tôi phải cho bọn họ biết thế nào là lễ độ?”
Vương Yên Nhiên nói: “Bọn họ ức hiếp em thế
này, chẳng lẽ anh không quan tâm tới ư?”
“Ha ha ha!” Thẩm Minh Thành cười lạnh: “Bọn
họ ức hiếp cô thì liên quan gì tới tôi? Dính dáng tới tôi chắc?”
Mặt Vương Yên Nhiên bỗng chốc cứng đờ, cô
†a không thể nhịn được nhìn anh ấy nói: “Thẩm
Minh Thành, anh đang nói cái gì thế? Chúng ta
sắp kết hôn với nhau rồi, bây giờ anh nói thế này là sao?”
Sắc mặt Thẩm Minh Thành cực kì mất kiên
nhẫn: “Tôi cứ tưởng là tôi đã nói rõ ràng lắm rồi
chứ, xem ra cô vẫn chưa nghe lọt tai nên thế này
nhé, tôi nói lại thêm một lần nữa và cô vẫn không
nghe rõ thì tôi nghĩ mình nên giúp cô nghe cho rõ.”
Nói xong anh bèn nhíu mày, tiếp tục: “Sau này
đừng xuất hiện trước mặt tôi làm bẩn tầm mắt tôi
nữa, đây là lần cuối cùng tội cảnh cáo cô, tôi đã
cho cô tất cả những gì nên cho. Xem như đó là
phần thưởng tôi dành cho cô trong thời gian qua,
cầm tiền cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”
Vương Yên Nhiên lập tức đỏ mắt: “Tại sao
thế? Rõ ràng em chẳng làm sai cái gì cả, cái gì em
cũng nghe lời anh, làm tất cả mọi thứ theo yêu
cầu của anh. Anh đã nói là anh sẽ lấy em cơ mà?
Thẩm Minh Thành, bây giờ anh lấy tư cách gì bắt
em phải cút đi, tại sao?”
Thẩm Minh Thành cười lạnh: “Lấy tư cách gì
hả? Thẩm Minh Thành này chỉ làm những điều
mình thích, đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện
bình thường với cô, đừng xuất hiện lởn vởn trước
mắt tôi làm bẩn nó nữa. Nếu tôi vẫn còn thấy cô ở
nhà họ Thẩm hoặc công ty thì cô đừng mơ được
sống những ngày yên bình. Tôi muốn chèn ép một
người nào đó thì có cả ngàn cách nên tốt nhất cô
hãy nghe lời đi.”
Nước mắt Vương Yên Nhiên lại rơi xuống, hiền
lành đáng yêu nhìn Thẩm Minh Thành: “Minh
Thành, em không biết em đã làm gì sai, anh đừng
đuổi em đi mà! Anh cứ nói cho em biết em đã làm
sai điều gì, em sẽ sửa ngay, chỉ cần anh không bắt
em đi thì anh muốn em làm gì cũng được!”
Bị cô ta làm phiền, Thẩm Minh Thành cười
khẩy: “Cô có chắc là tôi bảo cô làm gì sẽ làm hết không?”
Vương Yên Nhiên gật đầu: “Em sẽ làm hết tất
cả mọi thứ, chỉ cần anh không đuổi em đi là được!”
“Thế thì cô đi chết đi!” Thẩm Minh Thành lên
tiếng với giọng điệu ngang ngược, người đàn ông
này chẳng có trái tim gì, lời anh nói ra chỉ là những
lời bâng quơ là thế.
Vương Yên Nhiên lại tưởng rằng anh nghiêm
túc nên nhìn anh hỏi: “Chỉ cần em chết thì sẽ được
ở bên cạnh anh ư?” Trông như cô ta đang tin lắm ấy.
Thẩm Minh Thành gật đầu, nhíu mày: ‘Ừ, cô đi chết đi!”
Nói xong anh lập tức xoay người đi nhìn tôi và
Phó Thắng Nam: “Đi ăn cơm thôi, chết đói đến nơi rồi!”
Tôi và Phó Thắng Nam còn chưa kịp lên tiếng
thì đã nghe thấy tiếng bùm và nước hồ văng lên tung tóe.
Là Vương Yên Nhiên, tôi sững người nhìn
Thẩm Minh Thành nói: “Hình như cô ta vừa nhảy xuống!”
Thẩm Minh Thành quay sang nhìn với vẻ hờ
hững, thản nhiên nói: “Ừ, anh biết rồi. Đi thôi,
chúng ta đi ăn cơm nào!”
Nói xong lập tức bỏ ra ngoài không thèm
quay đầu lại, Phó Thắng Nam chẳng ngước mắt
lên nhưng tôi lại sững sờ.
Bảo vệ và lễ tân dưới sảnh cũng giật mình
hoảng hốt không biết phải làm sao nhìn hồ nước
hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta phải làm gì đây?”
/812
|