Chương 777: Chuyện về Vương Yên Nhiên (6)
Tôi không giỏi mắng chửi người khác nhưng
mà tôi không nhịn được.
Thấy anh ta tức giận đỏ mặt tía tai tôi lại cười
lạnh, người đàn ông này vẫn dối trá như thể, rõ
ràng tất cả mọi thứ đều do anh ta làm, cuối cùng
vân muốn giữ cho mình một cái hình tượng hoàn
hảo tốt đẹp, thật hài hước.
Nói đến mức này rồi, nếu tiếp tục nói nữa thì
cũng không có ý nghĩa gì. Tôi nhìn anh ta nói: “Tự
giải quyết đi!”
Tôi xoay người bỏ đi, Kiều Cẩn Ngôn thẹn quá
thành giận đứng phía sau gào lên: “Thẩm Xuân
Hinh, cô hay lắm! Trốn trách trách nhiệm đỉnh cao
không ai bằng đấu, tài ăn nói không thua kém gì
nhà hùng biện. Thảo nào Thắng Nam lại say cô
như điều đổ, cô thủ đoạn ghê gớm thật!”
Tôi buồn cười quay đầu lại nhìn anh, không hề
khiêm tốn nhận lấy lời ca ngợi của anh ta, cười
yếu ớt nói: “Anh quá khen, nhưng mà anh Cẩn
Ngôn này, đừng vội chụp mũ lên đầu tôi. Nếu anh
thật sự không thể buông bỏ được thì tôi có thể
cho anh một lời khuyên đó là chờ cô ta ra tù rồi
anh cứ đưa cô ta về, tiếp tục cho cô ta làm con
chim hoàng yến của anh. Nhưng chắc là chuyện
đã thành thế này rồi thì anh không thích đâu. Suy
cho cùng cô ta cũng già cả nhan sắc tàn phai rồi,
khi đó chắc anh sẽ thấy cô ta gai mắt lắm, nhỉ?”
Tôi không lắm lời với anh ta nữa, vội vàng đi
thẳng ra phòng ăn, có lẽ tôi đi quá lâu nên Phó
Thắng Nam cũng tìm tới đây. Chúng tôi chạm mặt
nhau, anh ấy nhìn tôi: “ Sao em đi lâu thế?”
Tôi thuận thế kéo cánh tay anh ấy: “Gặp được
một cái bồn cầu cũ nên đứng nói chuyện với nó
một lát, tiện thể ném hết mấy thứ rác rưởi vứt đi
kia xuống luôn nên tâm trạng em bây giờ đang vui lắm”
Anh khẽ nhíu mày: “Nói gì thế?”
Tôi kinh ngạc, thoáng ngây ngẩn nhìn anh ta
nói: “Chờ tôi làm cái gì?” Hình như tôi với anh ta
chẳng có gì liên quan tới nhau mà nhỉ? Anh ta
luôn tỏ thái độ khó chịu với tôi nên mấy năm nay
dù anh ta cực kì thân thiết với Phó Thắng Nam
nhưng không qua lại nhiều với tôi, đột nhiên anh
ta tìm tôi làm cái gì?
“Có việc gì ư?” Tôi dừng lại và mở miệng hỏi.
Anh ta nhíu mày: “Tìm một nơi khác để nói
chuyện với nhau một lát được không?”
Nói thẳng ra thế này rồi tôi có thể từ chối
được chắc? Tất nhiên là không rồi, tôi gật đầu nói:
“Ừm, thế bên kia thì sao?”
Chỗ cầu thang!
Anh ta cho hai tay vào túi quần rồi tựa người
vào tường, dáng người cao ráo được giữ gìn cực
kì hoàn hảo cùng với hơi thở lạnh lùng đã thấm
vào xương máu không lẫn đi đâu được.
Tôi không nói gì nhìn anh ta, tôi đang chờ anh
ta lên tiếng trước.
chỗ dựa cho đối phương”
Tôi không có hứng thú gì với mấy chuyện kinh
doanh làm ăn mua bán này nên thản nhiên nói,
“Đột nhiên em phát hiện ra cuộc đời của Mạc
Hạnh Nguyên thật sự rất tệ, không tìm được
chồng, cũng không có sự nghiệp trong tay”
Điều đáng buồn nhất của người phụ nữ chính
là bỏ hết cả đời của mình cho đàn ông, dùng tất
cả mọi tinh thần và thời gian của mình cho đàn
ông và cuối cùng chẳng có được gì trong tay, chờ
đến khi cô ta trở nên vô dụng thì lại bị người ta
ném đi thật xa như đống giẻ rách.
Có lẽ từ khi Lâm Trí Lân đưa cô ta cho mấy
anh em của mình thì đã bắt đầu sai rồi.
Cũng tội cho cô ta, khi chưa kịp lên kế hoạch
cho cuộc đời mình thì đã lao đầu vào tình yêu và
chui vào cuộc sống đánh mất tôn nghiêm của
mình. Bây giờ không còn gì để tự lực cánh sinh thì
lại trở thành con chim hoàng yến được người
khác nuôi dưỡng, dùng nhan sắc để kéo dài qua
ngày, cô ta đã tự tay phá hủy cuộc sống của mình
rồi.
Phó Thắng Nam không mở miệng, anh nhìn
tôi nói: “Mai anh phải sang thành phố Tân Châu
để giải quyết hết mấy chuyện còn tồn đọng ở đó.Xuân Hinh, chúng ta cũng phải sống vì bản thân
mình”
Tôi chợt ngẩn ngơ vì không hiểu được ý anh,
liếc sang hỏi: “Anh sang thành phố Tân Châu để
làm gì?
Anh cong môi, ánh mắt đầy hơi thở chết chóc.lạnh lẽo, dù anh ấy đã che giấu đi rất nhiều nhưng
tôi vẫn cảm nhận được.
“Con chúng ta không thể hy sinh vô ích được,
nhỉ?”
Tôi ngẩn ra rồi kịp phản ứng, anh đang muốn
ra tay với Mục Dĩ Thâm. Tôi chần chừ hỏi: “Thế
em có thể đi cùng với anh được không?”
Anh cong môi cười: “Em muốn đi cùng anh
hay là không nỡ để anh đi?”
Tôi gật đầu cười yếu ớt, “Ừm, cũng từa tựa hai
ý đó. Thế nào? Em có thể theo anh được không?”
Một ngày không giải quyết chuyện Mục Dĩ
Thâm thì chúng tôi không thể ngủ yên ổn, được.Con người ta chính là như thế, cả đường đầy cây
gai bụi nhưng họ đều biết bình yên sống qua ngày
mới là hạnh phúc, nhưng nếu chúng tôi không xử
lý chuyện này tốt thì chắc mọi thứ không thể yên,
chỉ bằng cứ làm luôn bây giờ.
Phó Thắng Nam đồng ý cho tôi đi.
Kiều Cẩn Ngôn khó chịu với tôi nên không
thèm ăn cơm nước gì đã kéo Nhâm Hi bỏ đi, trước
khi đi còn báo cho Phó Thắng Nam biết ngày họ
đính hôn, xem ra chuyện này đã được xác định rồi.
Thẩm Minh Thành và Trà Lê Nguyên là hai
con người quái dị, tôi cứ tưởng hai người không
thể đi tới kết quả gì, nào ngờ trước khi đi họ lại
trao đổi cách liên lạc rồi còn hẹn nhau đến nhà họ
Thẩm ăn cơm. Thẩm Minh Thành thần kinh nói
với tôi và Phó Thắng Nam rằng anh ấy muốn làm
thôi nôi cho Bảo Dương nhưng không muốn làm
lớn nên bảo mọi người cùng tụ tập đến nhà họ
Thẩm ăn cơm cho xôm tụ vui vẻ.
Nếu là sinh nhật một tuổi của Bảo Dương thì
chắc Hồ Diệp và Hoàng Chính cũng đến, Hồ Diệp
thì đã bỏ được rồi nhưng không biết Thẩm Minh
Thành gọi Trà Lê Nguyên tới để làm gì?
Ra khỏi nhà hàng, Phó Thắng Nam giải quyết
sắp xếp chuyện ở công ty một lát rồi theo tôi đến
trung tâm mua sắm. Sinh nhật của Bảo Dương,
không tặng gì thì chắc cũng mất hết tình nghĩa
luôn.
Thế nên chúng tôi dạo một vòng quanh trung
tâm thương mại, Phó Thắng Nam chọn một bộ
người máy biến hình sấp nhỏ hay thích và
mua thêm một chiếc hơi thể thao đen, con nít ấy
mà, đứa nào cũng thích lái xe hơi chạy lung tung,
sân nhà họ Thẩm rộng rãi lắm nên Bảo Dương có
thể chơi thoải mái.
Chọn xong, chúng tôi ra khỏi trung tâm mua
sắm thì gặp được người quen là Phó Bảo Hân,
bên cạnh bà ấy là người đàn ông chúng tôi thấy
trong nhà hàng lần trước, giáo sư Mục Ca.
Lần trước gặp một lần rồi nên bây giờ gặp lại
cũng không đến nỗi xấu hổ, Phó Bảo Hân chào
hỏi chúng tôi, cười nói: “Chẳng mấy khi thấy
Thắng Nam tới trung tâm thương mại, tới đây để
mua đồ hả?”
Phó Thắng Nam gật đầu, chẳng có gì để nói.
Ánh mắt anh nhìn sang Mục Ca có chứa ẩn ý
gì đó, bình thường tôi không thể hiểu nổi những
ánh mắt của cánh đàn ông bọn họ nên dứt khoát
lờ đi.
Phó Bảo Hân nhìn sang tôi, không biết là do
tôi nhìn nhầm hay sao đó mà cứ thấy bà ta nhìn
xuống bụng tôi.
“Mấy hôm nay bận rộn quá, cũng sắp tới Tết
rồi, năm nay cô nghĩ mọi người nên quay về Giang
Ninh ăn bữa cơm với nhau. Thắng Nam, chú hai
thím hai cũng lớn tuổi rồi, bên cạnh không có một
đứa bé nào hết, cháu bận công việc không thể về
thăm họ, đến cuối năm vẫn không chịu về thì kỳ.Năm nay cháu về chung vui cùng mọi người đi,
chắc cũng lâu rồi cháu không về nhà họ Phó rồi”
Phó Bảo Hân nói thế, Phó Thắng Nam đành
gật đầu nhưng cũng chắc chăn gì, nói: “Chờ tới
cuối năm đã”
Phó Bảo Hân gật đầu, do dự hỏi: “Thắng Nam,
cô với chú Mục Ca tính làm bữa tiệc gia đình,
không biết cháu có ý kiến gì không. Chúng tôi đều
là người lớn tuổi cả rồi, nay cũng muốn sống bình
yên với nhau, cháu…”
/812
|