“ Cái kia….Buổi tối chúng ta ngủ chung một giường sao?” Tình Không dùng ánh mắt thê lương nhìn hắn. Lôi Ân nhếch mi, dùng ngữ khí lành lạnh nói: “ Hoặc là…… cô có thể ngủ cùng bọn Dịch Hàn, ở bên ngoài sàn!”
Tình Không hít một hơi, lập tức nín thinh.
Không có chỗ tắm rửa, cô ngay cả rửa mặt cũng không được. Ăn cơm xong xuôi, cô trở lại trên chiếc giường gỗ đơn bạc. Vì ngủ quá lâu khiến thắt lưng của cô gần như tan ra.
Chỉ trong chốc lát, Lôi Ân đã ra ngoài trở về. Lúc trở về, trên người hắn còn mng theo một mùi hương khoan khoái, thoải mái vô cùng. Hắn xốc chiếc chăn có chút ẩm ướt lên, nằm xuống cạnh Tình Không.
Khi thân thể cao lớn cứng rắn của hắn nằm xuống, giống như một lần nữa lại tiến vào trong cơ thể của cô, Tình Không sợ hãi, thân thể cứng nhắc lui sát về phía trong. Bởi vì đã mê man một thời gian lâu, cho nên lúc này cô không buồn ngủ.
“ Cô thử động đậy một chút nữa xem!” Lôi Ân cảm nhận rõ tấm ván giường phía dưới rung động kẽo kẹt, hắn duỗi một tay ra, mạnh mẽ túm lấy cô gái nhỏ trở về lại trong lòng mình.
Nhất thời bị ép đến gần hắn, mùi xì gà xộc vào mũi, hai chân hắn đè lên người cô, Tình Không thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt lượng giữa hai chân của hắn. Cô mở lớn đôi mắt to, giọng nói có chút lo lắng nói: “ Nơi này quá mức ẩm thấp, tôi không ngủ được….”
“ Vậy nên cô muốn tôi đánh ngất cô lần nữa?” Lôi Ân thấp giọng uy hiếp, hoàn toàn không để lời nói của Tình Không trong lòng.
“ Chúng ta nói chuyện phiếm được không?” Cô chớp đôi mắt to trong sáng nhìn hắn/ Lôi Ân hít sâu một hơi. Hắn đã muốn nổi giận, thế mà Tình Không còn không biết sống chết nói thêm: “ Lôi Ân, anh không phải là muốn giam tôi ở nơi này mãi, đúng không?”
“………”
“ Nếu đánh cược thua, tôi cam tâm chịu thua. Nhưng mà cũng không thể không có kỳ hạn?”
“…………”
“ Anh cũng không thể đối với tôi tốt hơn một chút được sao?”
“!….”
Tình Không nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng của hắn, dự cảm nguy hiể đang dần tiến đến, cô vội vàng thức thời ngậm miệng lại, từ trong lòng hắn lui ra bên ngoài: “ Tôi không nói nữa! Anh…đừng có tức giận!”
Vừa rồi cô dùng ngữ khí cầu xinh để mong hắn có thể đối xử với cô tốt hơn một chút.
Thế nhưng, Lôi Ân lúc đó thực sự đã có chút mềm lòng.
Trên đời này chỉ có hai cô gái đáng giá để hắn đối xử tốt. Một là An Kỳ, người còn lại chính là …Sơ Tình.
Nhưng mà, cô cũng là cô gái đầu tiên dám yêu cầu hắn như vậy.
Hắn nghĩ, nếu không phải bởi vì cô có khuôn mặt này thì có lẽ hắn cũng chẳng giữ cô bên người.
……
Lúc Tình Không tình lại, Lôi Ân đã không còn ở bên cạnh cô, toàn thân cô cứng nhắc không thể nhúc nhích. Lúc này, cô mới phát hiện cả người mình đã bị dây cột.
Miệng còn bị nhét một miếng vải, xung quanh là một màn tối đen, thâm chí ngay cả không khí cũng lưu thông một cách khó khăn. Trong miệng cô là những tiếng nức nở nhưng thủy chung vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Bên ngoài cũng không có động tĩnh gì. Bọn họ đã đi đâu rồi?
…………..
Trở lại bên ngoài kho hàng, hiện tại đã xuất hiện một đám người không rõ lai lịch, mặt mày sầm sì. Lúc Lôi Ân trở lại, hắn đánh lui tất cả đám người đó, dùng một cái chìa khóa lục đục mở cửa. Một luồng khí nồng nặc khó ngửi xộc ra. Dịch Hàn dùng khẩu trang bịt chặt miệng lại, rồi cùng với tám người khác bảo hộ Lôi Ân tiến vào bên trong.
“ Điện hạ, tôi đi vào trước xem tình hình như thế nào, cậu ở lại đây.” Dịch Hàn rút súng tiến lên phía trước. Hắn dùng xẻng, đập nát đống hàng hóa xếp cao như thành lũy phía trước mặt bọn họ. Kiểm tra một lần xong, Dịch Hàn mới quay trở lại chỗ Lôi Ân. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã có người xông vào.
“ Không hay rồi, điện hạ! Sigmund Freud muốn làm phản! Có khả năng lão đang găng bẫy chúng ta!”
Tên thủ hạ vừa mới dứt lời, dưới chân Dịch Hàn như có gì đó đang chuyển động. Tiếp đó thì chỉ thấy hắn hô to một tiếng : “ Dưới sàn có đặt bom, mau dẫn điện hạ rời khỏi đây!”
Tình Không hít một hơi, lập tức nín thinh.
Không có chỗ tắm rửa, cô ngay cả rửa mặt cũng không được. Ăn cơm xong xuôi, cô trở lại trên chiếc giường gỗ đơn bạc. Vì ngủ quá lâu khiến thắt lưng của cô gần như tan ra.
Chỉ trong chốc lát, Lôi Ân đã ra ngoài trở về. Lúc trở về, trên người hắn còn mng theo một mùi hương khoan khoái, thoải mái vô cùng. Hắn xốc chiếc chăn có chút ẩm ướt lên, nằm xuống cạnh Tình Không.
Khi thân thể cao lớn cứng rắn của hắn nằm xuống, giống như một lần nữa lại tiến vào trong cơ thể của cô, Tình Không sợ hãi, thân thể cứng nhắc lui sát về phía trong. Bởi vì đã mê man một thời gian lâu, cho nên lúc này cô không buồn ngủ.
“ Cô thử động đậy một chút nữa xem!” Lôi Ân cảm nhận rõ tấm ván giường phía dưới rung động kẽo kẹt, hắn duỗi một tay ra, mạnh mẽ túm lấy cô gái nhỏ trở về lại trong lòng mình.
Nhất thời bị ép đến gần hắn, mùi xì gà xộc vào mũi, hai chân hắn đè lên người cô, Tình Không thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt lượng giữa hai chân của hắn. Cô mở lớn đôi mắt to, giọng nói có chút lo lắng nói: “ Nơi này quá mức ẩm thấp, tôi không ngủ được….”
“ Vậy nên cô muốn tôi đánh ngất cô lần nữa?” Lôi Ân thấp giọng uy hiếp, hoàn toàn không để lời nói của Tình Không trong lòng.
“ Chúng ta nói chuyện phiếm được không?” Cô chớp đôi mắt to trong sáng nhìn hắn/ Lôi Ân hít sâu một hơi. Hắn đã muốn nổi giận, thế mà Tình Không còn không biết sống chết nói thêm: “ Lôi Ân, anh không phải là muốn giam tôi ở nơi này mãi, đúng không?”
“………”
“ Nếu đánh cược thua, tôi cam tâm chịu thua. Nhưng mà cũng không thể không có kỳ hạn?”
“…………”
“ Anh cũng không thể đối với tôi tốt hơn một chút được sao?”
“!….”
Tình Không nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng của hắn, dự cảm nguy hiể đang dần tiến đến, cô vội vàng thức thời ngậm miệng lại, từ trong lòng hắn lui ra bên ngoài: “ Tôi không nói nữa! Anh…đừng có tức giận!”
Vừa rồi cô dùng ngữ khí cầu xinh để mong hắn có thể đối xử với cô tốt hơn một chút.
Thế nhưng, Lôi Ân lúc đó thực sự đã có chút mềm lòng.
Trên đời này chỉ có hai cô gái đáng giá để hắn đối xử tốt. Một là An Kỳ, người còn lại chính là …Sơ Tình.
Nhưng mà, cô cũng là cô gái đầu tiên dám yêu cầu hắn như vậy.
Hắn nghĩ, nếu không phải bởi vì cô có khuôn mặt này thì có lẽ hắn cũng chẳng giữ cô bên người.
……
Lúc Tình Không tình lại, Lôi Ân đã không còn ở bên cạnh cô, toàn thân cô cứng nhắc không thể nhúc nhích. Lúc này, cô mới phát hiện cả người mình đã bị dây cột.
Miệng còn bị nhét một miếng vải, xung quanh là một màn tối đen, thâm chí ngay cả không khí cũng lưu thông một cách khó khăn. Trong miệng cô là những tiếng nức nở nhưng thủy chung vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Bên ngoài cũng không có động tĩnh gì. Bọn họ đã đi đâu rồi?
…………..
Trở lại bên ngoài kho hàng, hiện tại đã xuất hiện một đám người không rõ lai lịch, mặt mày sầm sì. Lúc Lôi Ân trở lại, hắn đánh lui tất cả đám người đó, dùng một cái chìa khóa lục đục mở cửa. Một luồng khí nồng nặc khó ngửi xộc ra. Dịch Hàn dùng khẩu trang bịt chặt miệng lại, rồi cùng với tám người khác bảo hộ Lôi Ân tiến vào bên trong.
“ Điện hạ, tôi đi vào trước xem tình hình như thế nào, cậu ở lại đây.” Dịch Hàn rút súng tiến lên phía trước. Hắn dùng xẻng, đập nát đống hàng hóa xếp cao như thành lũy phía trước mặt bọn họ. Kiểm tra một lần xong, Dịch Hàn mới quay trở lại chỗ Lôi Ân. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã có người xông vào.
“ Không hay rồi, điện hạ! Sigmund Freud muốn làm phản! Có khả năng lão đang găng bẫy chúng ta!”
Tên thủ hạ vừa mới dứt lời, dưới chân Dịch Hàn như có gì đó đang chuyển động. Tiếp đó thì chỉ thấy hắn hô to một tiếng : “ Dưới sàn có đặt bom, mau dẫn điện hạ rời khỏi đây!”
/69
|