Thân hình to lớn của hắn bao phủ trọn vẹn bóng hình nhỏ bé kia. Khi Tình Không nghiêng người, ghé mắt muốn nhìn xem thì Lôi Ân đã nhanh chóng ôm cô gái kia tiến vào trong biệt thự.
Sơ Tình?
Không hiểu sao trong đầu Tình Không hiện lên hai chữ này?
Chỉ là, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của cô ta, nhưng cô có cảm thể cảm nhận rõ một điều, đó là một cô gái trong sáng giống như phù dung rong nước.
“ Mộ tiểu thư, mời đi theo lối này!” Dịch Hàn vẫn chưa rời đi, giọng nói thản nhiên của hắn vang lên bên tai Tình Không. Cô bị đưa đến một ngôi nhà lớn đầy thủy tiên màu tím.
“ Này, Băng Sơn, cô gái vừa rồi là Sơ Tình sao?” Ánh mắt Tình Không vẫn tò mò nhìn về ngôi biệt thự trắng, Dịch Hàn đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm khắc lạnh giá nhìn thẳng vào cô, hạ giọng nói : “ Mộ tiểu thư, cô là khách, ngôi biệt thự kia tốt nhất cô đừng có đặt chân đến!”
“ Thế nào? Lôi Ân, hắn ta định đem tôi giấu ở đây ư? Kim ốc tàng kiều sao?” Tình Không cười lạnh, muốn dừng chân lại: “ Nếu không muốn gặp tôi thì dẫn tôi đến nơi này làm gì?”
Cô gái kia là gì của hắn mà hắn ta lại bảo vệ như báu vật vậy?
Lúc ở Tam Giác Vàng, Tình Không đã có thêm chút hảo cảm đối với Lôi Ân, nhưng mà hiện tại hắn lại chặt đứt cảm xúc này của cô.
“ Mộ tiểu thư…..” Dịch Hàn tiến lên muốn ngăn cô lại, trong mắt hắn cũng lộ rõ vè không kiên nhẫn.
“ Tôi muốn gặp anh ta!” Tình Không muốn chạy đi về phía ngôi biệt thự màu trắng kia ngay lập tức, nhưng phia sau lưng cô, một bàn tay không chút ôn nhu thẳng thừng áp chế cô trở lại căn nhà màu tím.
…….
“ King, em rất nhớ anh!” Trên giường lớn, thân hình nhỏ nhắn mềm main cuộn mình ngoan ngoãn trong lòng người đàn ông bên cạnh. Khuôn mặt trắng nõn nhưng lại có chút tái nhợt như bị bệnh, đôi môi anh đào đỏ tươi, hai con ngươi to tròng trong suốt lưu luyến nhìn người nằm đêm.
Cô là cô gái duy nhất được qua đêm trên giường của hắn.
Không tự chủ được, Lôi Ân đột nhiên nhớ tới gương mặt của một người khác có vài phần giống cô gái nhỏ ở bên. Cô ta….có lẽ cũng coi là một ngoại lệ.
“ Bảo bối, anh cũng rất nhớ em!” Lôi Ân nghiêng người, nhẹ nhàng nâng đôi má của Sơ Tình lên, cúi người hôn lên môi cô.
Cách biệt hơn một tháng, cô nhớ hắn biết bao, mà hắn cũng vậy.
Cô từ nhỏ cơ thể yếu ớt hơn bình thường, Lôi Ân không thể nào quên, cái ngày mưa tầm tã hai mươi năm trước, lúc hắn ôm cô về, trong lòng kích động như thế nào.
Cô là sinh mệnh của hắn.
Hôn, trở nên có chút triền miên, hơi thở của hắn mỗi lúc một nặng nề, nhưng mà…vẫn nên buông cô ra thì hơn.
Hắn thích nhìn cô cười. Bộ dáng cười khanh khách, chỉ khi cô vui vẻ, hắn mới có thể vui vẻ.
“ King, em đã hai mươi tuổi rồi! Em có thể cho anh!” Cô có thể cảm nhận được dục vọng của hắn. Hắn là thủ lĩnh của Mafia- thành Rôm này, hắn có rấ nhiều đàn bà xung quanh, nhưng vì thân thể của cô yếu ót cho nên đến tận bây giờ hắn chưa từng chạm qua cô.
Chỉ có để ý đến cực hạn cho nên mới không đành lòng khiến cho cô chịu đau đớn dù chỉ là một chút.
“ Ngoan, chờ đến lúc em khỏe mạnh hẳn rồi! Yên tâm, anh đợi được!” Hắn ôn nhu hôn lên hai gò má của cô, ánh mắt dịu dành sủng nịnh khôn cùng. Đó là sự dịu dàng hắn chưa từng đối với bất cứ người phụ nữ nào.
Cơ thể có chút xao động, hắn xuống giường, vào nhà tắm giội xối nước lạnh lên người. Nhìn thấy miệng vết thương có chút rách ra trên người hắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn của Sơ Tình khẩn trương đưa lên vuốt ve: “ Anh bị thương cũng không nói cho em biết! Hỗn đản!”
“ Đừng để ý, chỉ là vết thương nhỏ thôi!” Vết thương ở trên người hắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ để cho cô nhìn thấy. Hắn sợ sẽ dọa bảo bối của hắn.
“ Về sau đừng để bị thương nữa nhé, em sẽ rất đau lòng…..” Cô rúc vào trong lòng hắn một cách nhẹ nhàng, tùy ý giúp hắn rửa vết thương.
Hắn sủng nịnh nhìn đôi mắt của cô, ý cười càng thêm đậm: “ Ừ!”
Sơ Tình?
Không hiểu sao trong đầu Tình Không hiện lên hai chữ này?
Chỉ là, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của cô ta, nhưng cô có cảm thể cảm nhận rõ một điều, đó là một cô gái trong sáng giống như phù dung rong nước.
“ Mộ tiểu thư, mời đi theo lối này!” Dịch Hàn vẫn chưa rời đi, giọng nói thản nhiên của hắn vang lên bên tai Tình Không. Cô bị đưa đến một ngôi nhà lớn đầy thủy tiên màu tím.
“ Này, Băng Sơn, cô gái vừa rồi là Sơ Tình sao?” Ánh mắt Tình Không vẫn tò mò nhìn về ngôi biệt thự trắng, Dịch Hàn đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm khắc lạnh giá nhìn thẳng vào cô, hạ giọng nói : “ Mộ tiểu thư, cô là khách, ngôi biệt thự kia tốt nhất cô đừng có đặt chân đến!”
“ Thế nào? Lôi Ân, hắn ta định đem tôi giấu ở đây ư? Kim ốc tàng kiều sao?” Tình Không cười lạnh, muốn dừng chân lại: “ Nếu không muốn gặp tôi thì dẫn tôi đến nơi này làm gì?”
Cô gái kia là gì của hắn mà hắn ta lại bảo vệ như báu vật vậy?
Lúc ở Tam Giác Vàng, Tình Không đã có thêm chút hảo cảm đối với Lôi Ân, nhưng mà hiện tại hắn lại chặt đứt cảm xúc này của cô.
“ Mộ tiểu thư…..” Dịch Hàn tiến lên muốn ngăn cô lại, trong mắt hắn cũng lộ rõ vè không kiên nhẫn.
“ Tôi muốn gặp anh ta!” Tình Không muốn chạy đi về phía ngôi biệt thự màu trắng kia ngay lập tức, nhưng phia sau lưng cô, một bàn tay không chút ôn nhu thẳng thừng áp chế cô trở lại căn nhà màu tím.
…….
“ King, em rất nhớ anh!” Trên giường lớn, thân hình nhỏ nhắn mềm main cuộn mình ngoan ngoãn trong lòng người đàn ông bên cạnh. Khuôn mặt trắng nõn nhưng lại có chút tái nhợt như bị bệnh, đôi môi anh đào đỏ tươi, hai con ngươi to tròng trong suốt lưu luyến nhìn người nằm đêm.
Cô là cô gái duy nhất được qua đêm trên giường của hắn.
Không tự chủ được, Lôi Ân đột nhiên nhớ tới gương mặt của một người khác có vài phần giống cô gái nhỏ ở bên. Cô ta….có lẽ cũng coi là một ngoại lệ.
“ Bảo bối, anh cũng rất nhớ em!” Lôi Ân nghiêng người, nhẹ nhàng nâng đôi má của Sơ Tình lên, cúi người hôn lên môi cô.
Cách biệt hơn một tháng, cô nhớ hắn biết bao, mà hắn cũng vậy.
Cô từ nhỏ cơ thể yếu ớt hơn bình thường, Lôi Ân không thể nào quên, cái ngày mưa tầm tã hai mươi năm trước, lúc hắn ôm cô về, trong lòng kích động như thế nào.
Cô là sinh mệnh của hắn.
Hôn, trở nên có chút triền miên, hơi thở của hắn mỗi lúc một nặng nề, nhưng mà…vẫn nên buông cô ra thì hơn.
Hắn thích nhìn cô cười. Bộ dáng cười khanh khách, chỉ khi cô vui vẻ, hắn mới có thể vui vẻ.
“ King, em đã hai mươi tuổi rồi! Em có thể cho anh!” Cô có thể cảm nhận được dục vọng của hắn. Hắn là thủ lĩnh của Mafia- thành Rôm này, hắn có rấ nhiều đàn bà xung quanh, nhưng vì thân thể của cô yếu ót cho nên đến tận bây giờ hắn chưa từng chạm qua cô.
Chỉ có để ý đến cực hạn cho nên mới không đành lòng khiến cho cô chịu đau đớn dù chỉ là một chút.
“ Ngoan, chờ đến lúc em khỏe mạnh hẳn rồi! Yên tâm, anh đợi được!” Hắn ôn nhu hôn lên hai gò má của cô, ánh mắt dịu dành sủng nịnh khôn cùng. Đó là sự dịu dàng hắn chưa từng đối với bất cứ người phụ nữ nào.
Cơ thể có chút xao động, hắn xuống giường, vào nhà tắm giội xối nước lạnh lên người. Nhìn thấy miệng vết thương có chút rách ra trên người hắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn của Sơ Tình khẩn trương đưa lên vuốt ve: “ Anh bị thương cũng không nói cho em biết! Hỗn đản!”
“ Đừng để ý, chỉ là vết thương nhỏ thôi!” Vết thương ở trên người hắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ để cho cô nhìn thấy. Hắn sợ sẽ dọa bảo bối của hắn.
“ Về sau đừng để bị thương nữa nhé, em sẽ rất đau lòng…..” Cô rúc vào trong lòng hắn một cách nhẹ nhàng, tùy ý giúp hắn rửa vết thương.
Hắn sủng nịnh nhìn đôi mắt của cô, ý cười càng thêm đậm: “ Ừ!”
/69
|