Tình Không lập tức chuyển ra khỏi phòng của hắn, cô từng nghe Định Na nói giường của hắn ngoại trừ Sơ Tình chưa từng có ai được nằm qua.
Cô không muốn cùng Sơ Tình chia sẻ vinh dự đặc biệt này!
Chuẩn bị ngủ, Tình Không mở to mắt lại nghe thấy một tiếng vang thật lớn, bóng đen ngay lập tức ngồi đối diện phía bên giường của Định Na.
“Điện hạ?” Cô gái xoa xoa mắt, nhìn Lôi Ân đột nhiên xuất hiện, có chút giật mình.
“Cút!” Mắt hắn đỏ ngàu, thô bạo nổi giận gầm lên một tiếng, Định Nabị dọa vội vàng nhảy xuống giường, chạy nhanh ra ngoài, Lôi Ân đóng cửa lại rồi từng bước tiến đến phía Tình Không.
Hắn càng đến gần, cô liền ngửi thấy mùi rượu từ trên người hắn.
“Anh bị nhầm phòng à?” Tình Không hung hăng trừng mắt nhìn hắn, áo sơmi xộc xệch,mái tóc màu nâu hỗn độn, đôi con ngươi tinh anh như chim ưng săn mồi, bộ dạng hình như có vẻ khó chịu.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn chằm chằm nhìn cô, sau đó cằm cô bị hắn hung hắng giữa lấy, hắn phả hơi thở của mình ra nói, “Là cô, Mộ Tình Không!”
Thân hình cao lớn của hắn không tự chủ được mà tiến về phía TÌnh Không, mạnh mẽ đè lên người cô.
“Cút ngay! Anh có biết anh đang làm gì không hả?” Tình Không hoảng hồn tức giận, tay chân lúng túng đánh hắn, tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng rẹt, quần áo của cô tan thành từng mảnh trong tay hắn, ngón tay lạnh lẽo của hắn dán lên da thịt của cô, cô cảm thấy ghê tởm chỉ muốn nôn ngay tức khắc.
“Biết, tôi muốn em, Tình Không……” Hắn thở mạnh. Tình Không chịu không nổi, đầu bàn trang điểm có gì cô đều ném về phía hắn.
Lôi Ân quay đầu đi, đúng lúc tránh thoát, máu nóng trong người hắn như muốn phun ra ngoài, hắn nắm lấy mái tóc dài của Tình Không, hung hăng tát cô một cái.
“Mộ Tình Không, nhẫn nại của tôi có mức độ, thích tôi ở trong này muốn cô, hay trước mặt người khác muốn cô đây?”
“Anh chết đi!” Mười đầu ngón tay của cô cào cấu vào mặt hắn, lại bị hắn hất ra, đẩy mạnh xuống giường, máu chảy ra từ trán cô.
“shit!” Hắn phiền chán rủa một tiếng, màu đỏ tiên diễm kia, chết tiệt đâm mắt hắn.
Lôi Ân chẳng thèm sửa sang lại quần áo đạp cửa đi ngoài, Tình Không vuốt trán, trước mắt có chút choáng váng, vì sao, hắn không thể đối với cô tốt một chút?
……………
Cuồng nhiệt hôn Sơ Tình từ môi xuống duới xuơng quai xanh, độg tác của hắn thô lỗ và vội vàng, Sơ Tình dùng sức ôm lấy cổ hắn, lại ngửi thấy mùi phụ nữ trên người hắn.
Trên người Tình Không luôn phảng phất mùi cỏ huân y, hiện tại, mùi huơng trên người Lôi Ân chính là mùi vị này.
“Không……” Cô có chút kháng cự đẩy hắn, Lôi Ân lập tức dừng động tác,“Sơ Tình, ngay cả em cũng muốn cự tuyệt anh sao?”
“King, trong lòng anh nghĩ tới là ai, là cô ấy? Hay là em?”
Sơ Tình chớp đôi mắt ướt át bị thương nhìn hắn, Lôi Ân ảo não ôm lấy cô, ôn nhu hôn những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của cô,“Thực xin lỗi bảo bối, là anh không tốt!”
“Em nghỉ ngơi đi!” Hắn hôn lên má cô, sau đó nhẹ nhàng buông ra, xoay người đi ra ngoài.
Sơ Tình nhìn bóng dáng rời đi của hắn, mất mát bịt kín chăn, nước mắt tuôn rơi không ngừng, hắn làm sao có thể vừa chạm vào cô gái khác rồi đến chạm vào cô?
“Tình Không tiểu thư, có cần gọi bác sĩ Hàn đến băng bó cho cô không!” Định Na đi theo Tình Không đi vào toilet, nàng vội vàng khoát tay áo, chính là dùng nước trong đơn giản súc một chút.
“Không cần, không có gì, em đi ngủ trước đi!” Nhìn gương matự trắng bệch của mình trong gương, cô tại sao lại có thể chật vật thê thảm như thế này?
Cô không có nói cho bất kỳ ai, kỳ thật máu của cô cũng là máu hiếm, Tình Không ngón tay điểm chút máu rồi viết mấy chữ trên gương — Lôi Ân!
Cô không muốn cùng Sơ Tình chia sẻ vinh dự đặc biệt này!
Chuẩn bị ngủ, Tình Không mở to mắt lại nghe thấy một tiếng vang thật lớn, bóng đen ngay lập tức ngồi đối diện phía bên giường của Định Na.
“Điện hạ?” Cô gái xoa xoa mắt, nhìn Lôi Ân đột nhiên xuất hiện, có chút giật mình.
“Cút!” Mắt hắn đỏ ngàu, thô bạo nổi giận gầm lên một tiếng, Định Nabị dọa vội vàng nhảy xuống giường, chạy nhanh ra ngoài, Lôi Ân đóng cửa lại rồi từng bước tiến đến phía Tình Không.
Hắn càng đến gần, cô liền ngửi thấy mùi rượu từ trên người hắn.
“Anh bị nhầm phòng à?” Tình Không hung hăng trừng mắt nhìn hắn, áo sơmi xộc xệch,mái tóc màu nâu hỗn độn, đôi con ngươi tinh anh như chim ưng săn mồi, bộ dạng hình như có vẻ khó chịu.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn chằm chằm nhìn cô, sau đó cằm cô bị hắn hung hắng giữa lấy, hắn phả hơi thở của mình ra nói, “Là cô, Mộ Tình Không!”
Thân hình cao lớn của hắn không tự chủ được mà tiến về phía TÌnh Không, mạnh mẽ đè lên người cô.
“Cút ngay! Anh có biết anh đang làm gì không hả?” Tình Không hoảng hồn tức giận, tay chân lúng túng đánh hắn, tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng rẹt, quần áo của cô tan thành từng mảnh trong tay hắn, ngón tay lạnh lẽo của hắn dán lên da thịt của cô, cô cảm thấy ghê tởm chỉ muốn nôn ngay tức khắc.
“Biết, tôi muốn em, Tình Không……” Hắn thở mạnh. Tình Không chịu không nổi, đầu bàn trang điểm có gì cô đều ném về phía hắn.
Lôi Ân quay đầu đi, đúng lúc tránh thoát, máu nóng trong người hắn như muốn phun ra ngoài, hắn nắm lấy mái tóc dài của Tình Không, hung hăng tát cô một cái.
“Mộ Tình Không, nhẫn nại của tôi có mức độ, thích tôi ở trong này muốn cô, hay trước mặt người khác muốn cô đây?”
“Anh chết đi!” Mười đầu ngón tay của cô cào cấu vào mặt hắn, lại bị hắn hất ra, đẩy mạnh xuống giường, máu chảy ra từ trán cô.
“shit!” Hắn phiền chán rủa một tiếng, màu đỏ tiên diễm kia, chết tiệt đâm mắt hắn.
Lôi Ân chẳng thèm sửa sang lại quần áo đạp cửa đi ngoài, Tình Không vuốt trán, trước mắt có chút choáng váng, vì sao, hắn không thể đối với cô tốt một chút?
……………
Cuồng nhiệt hôn Sơ Tình từ môi xuống duới xuơng quai xanh, độg tác của hắn thô lỗ và vội vàng, Sơ Tình dùng sức ôm lấy cổ hắn, lại ngửi thấy mùi phụ nữ trên người hắn.
Trên người Tình Không luôn phảng phất mùi cỏ huân y, hiện tại, mùi huơng trên người Lôi Ân chính là mùi vị này.
“Không……” Cô có chút kháng cự đẩy hắn, Lôi Ân lập tức dừng động tác,“Sơ Tình, ngay cả em cũng muốn cự tuyệt anh sao?”
“King, trong lòng anh nghĩ tới là ai, là cô ấy? Hay là em?”
Sơ Tình chớp đôi mắt ướt át bị thương nhìn hắn, Lôi Ân ảo não ôm lấy cô, ôn nhu hôn những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của cô,“Thực xin lỗi bảo bối, là anh không tốt!”
“Em nghỉ ngơi đi!” Hắn hôn lên má cô, sau đó nhẹ nhàng buông ra, xoay người đi ra ngoài.
Sơ Tình nhìn bóng dáng rời đi của hắn, mất mát bịt kín chăn, nước mắt tuôn rơi không ngừng, hắn làm sao có thể vừa chạm vào cô gái khác rồi đến chạm vào cô?
“Tình Không tiểu thư, có cần gọi bác sĩ Hàn đến băng bó cho cô không!” Định Na đi theo Tình Không đi vào toilet, nàng vội vàng khoát tay áo, chính là dùng nước trong đơn giản súc một chút.
“Không cần, không có gì, em đi ngủ trước đi!” Nhìn gương matự trắng bệch của mình trong gương, cô tại sao lại có thể chật vật thê thảm như thế này?
Cô không có nói cho bất kỳ ai, kỳ thật máu của cô cũng là máu hiếm, Tình Không ngón tay điểm chút máu rồi viết mấy chữ trên gương — Lôi Ân!
/69
|