Chương 35
Bé gật đầu nói: “Cháu biết rồi dì Lam, dì yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Ngoan!”
Mễ Tiểu Anh nhìn Trầm Mặc Ca vẫn đang hôn mê, tìm hộ lý chăm sóc đặc biệt tạm thời tới chăm nom rồi đưa Trầm Tử An đi ăn. Vì lo lắng cho Trầm Mặc Ca nên Trầm Tử An cũng không ăn nhiều, Mễ Tiểu Anh lại mua cho bé ít đồ ăn vặt mang về.
Sau khi Trầm Tử An về nhà, Mễ Tiểu Anh lại dặn dò vài câu rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Mễ Tiểu Anh vừa đi, Trầm Tử An mở máy tính.
Bé nhớ trong nhà có camera giám sát, muốn biết ban ngày mẹ đã gặp chuyện gì, bé chỉ có thể vào hệ thống camera để tìm đáp án.
Khi bé nhìn thấy Diệp Nam Huyền ức hiếp Trầm Mặc Ca, bàn tay nhỏ bé của Trầm Tử An nắm chặt, đôi mắt loé lên sự phẫn nộ.
Đây là người mà bé gọi là ba, năm năm trước không cần các bé thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn bắt nạt mẹ, dựa vào đâu chứ?
Trầm Tử An tắt camera, nhanh chóng xâm nhập mạng lưới công ty tập đoàn Hoàn Trí. Bé đọc lướt một vài đoạn nói chuyện phiếm trên trang web của công ty mới phát hiện khi Trầm Mặc Ca tới công ty bị một người phụ nữ tên là Sở Mộng Khê ức hiếp, quan trọng nhất là khi đó Diệp Nam Huyền vẫn ở bên cạnh nhưng không hề ngăn cản. Mà những người đó nói Sở Mộng Khê là vợ chưa cưới của Diệp Nam Huyền, là phu nhân chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoàn Trí.
Đột nhiên bé nghĩ tới Diệp Tranh.
Lẽ nào Sở Mộng Khê này là mẹ ruột của Diệp Tranh?
Chính là người phụ nữ năm đó phá hỏng hôn nhân của ba và mẹ, khiến mẹ phải rời xa quê hương?
Bàn tay nhỏ bé của Trầm Tử An đấm một cú lên bàn.
Đáng hận!
Thật sự vô cùng đáng hận!
Nhưng vì sao mẹ lại đi xăm?
Điều này Trầm Tử An nghĩ thế nào cũng không ra nhưng bé không thể dễ dàng tha thứ cho người đã bắt nạt mẹ mình, nhất là Diệp Nam Huyền!
Xem ra lần trước cho Diệp Nam Huyền một bài học vẫn chưa đủ.
Khoé môi Trầm Tử An cong lên, bé muốn làm chút gì đó, đột nhiên nhớ tới lần trước suýt nữa bị phát hiện thì bé không khỏi trầm tư một lát sau đó tắt máy tính đi.
Cậu bé lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mới xin được ngày hôm nay của Diệp Tranh rồi gọi đi.
“Alo, ai vậy?”
Đầu bên kia truyền tới giọng trẻ con non nớt.
Trầm Tử An lạnh lùng nói: “Là tôi, Trầm Tử An.”
“Minh Triết? Cậu gọi cho tớ rồi! Tốt quá! Cậu định làm bạn với tớ rồi phải không?”
Diệp Tranh vui mừng nhảy lên.
Vì là cháu đích tôn của nhà họ Diệp nên mọi người đều rất tôn trọng cậu bé nhưng không ai dám làm bạn với cậu. Chỉ có Trầm Tử An hôm nay mới chuyển tới ngày đầu tiên lại dám cướp đồ của cậu, thậm chí còn không nói lời nào với cậu, đối xử thờ ơ lạnh lùng với cậu.
Diệp Tranh cảm thấy bạn nhỏ này rất thú vị nên muốn làm bạn với Trầm Tử An nhưng Trầm Tử An rất lạnh lùng từ chối, bây giờ đột nhiên gọi cho cậu khiến Diệp Tranh được quan tâm mà lo sợ.
/178
|