Chương 208: Xin anh không cần lại xuất hiện
Đây là lần đầu tiên nàng tỉnh táo mà nói chuyện cùng hắn.
“Anh đã nói, có thể đem con trả lại cho tôi.” Ánh mắt trong veo của nàng vẫn có một tia đề phòng cùng nghi ngờ.
Tần Dịch Dương gật đầu.
“Tôi sẽ không ở lại nước Anh, tôi sẽ đem con trở về, chỉ có hai chúng tôi.” Nàng nhìn chăm chú vào mắt hắn, nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tần Dịch Dương trầm mặc, đè nén đau đớn trong lồng ngực, nói giọng khàn khàn: “Được.”
“Tần Dịch Dương.” Nàng nhẹ giọng gọi tên hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục được vẻ ôn hòa bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng thốt ra vài câu như là khẩn cầu, cũng là ý nghĩ ồ ồ chảy ra như thác nước, chầm chậm chảy xuôi, “Xin anh, không cần lại xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.”
Thản nhiên mà nói, đôi cánh tay nhu nhược của nàng cuộn lại, nhẹ giọng nói ra nguyện vọng duy nhất của mình.
Thực là yên tĩnh.
Trong căn phòng yên tĩnh có làn gió thổi qua, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương bị đau đớn nghiền nát, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày như hôm nay, khuôn mặt nàng oánh thuận ôn nhu không hề có một tia biểu cảm mà nhìn hắn, con ngươi một mảnh yên lặng nói với hắn: “Tần Dịch Dương, xin anh, không cần xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.”
Thì ra còn có loại đau đớn như vậy, khiến cho lồng ngực bị đè nén đến nghẹt thở, hắn nói không nên lời, làn môi tái nhợt như tờ giấy.
Rất muốn đi qua ôm lấy nàng, giống như trước đây mỗi lần ôm nàng, vứt bỏ tất cả dáng dấp, hèn mọn cầu xin nàng: ‘Hi Hi, đừng náo loạn, em hãy ở lại bên cạnh anh, anh thề sẽ không khiến em bị tổn thương, được chứ?’
Ngón tay tao nhã chống trụ cái trán, lông mi hắn cụp xuống, che giấu đi hơi nước tích tụ trong con mắt.
Đồng hồ tích tắc chạy.
Lâm Hi Hi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sofa phía đối diện đứng lên, tựa như mình yêu chính sự kiên cường của hắn, hắn đi tới.
Hắn đi tới, chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo nhu nhược của nàng, giọng khàn khàn nói: “Hi Hi. . . . . Chuyện gì anh cũng có thể đáp ứng em.”
Thanh âm kia như băng tuyết tan chảy, đây là lần đầu tiên Lâm Hi Hi nhìn thấy người đàn ông này vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, hắn đứng dậy ôm lấy nàng, cánh môi dán tại vành tai nàng, nỉ non hỏi nàng: “Em còn muốn cái gì? Hi Hi . . . . trừ việc rời xa anh, em còn muốn cái gì?”
‘Em muốn thế nào, anh đều có thể cho.’
Đây là thỉnh cầu hèn mọn nhất trong cả cuộc đời hắn.
Lâm Hi Hi cố nén đau nhức bén nhọn trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi hơi trắng bệch, muốn trốn tránh, muốn cự tuyệt, muốn tránh đi cánh môi cùng hơi thở ấm áp của hắn, nàng không phải nghĩ nữa.
Cảm giác được nàng có chút giãy giụa, lực đạo của Tần Dịch Dương trên tay nàng cũng hơi hơi buông lỏng, hắn không dám bức bách, chỉ có thể như vậy nửa ôm nàng trầm tĩnh ở trong phòng, cùng nàng tuyệt vọng giống nhau.
“Xin hãy buông ra.” Thanh âm của nàng lãnh liệt có một tia đề phòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước: “Tần Dịch Dương, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa gì với anh, anh đồng ý rồi, sẽ đem con trả lại cho tôi.”
Đầu Tần Dịch Dương rũ xuống, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tái nhợt cùng tuyệt vọng .
“Đúng, là anh đã đồng ý.” Hắn khàn khàn chậm rãi nói, nàng không nhìn thấy tơ đỏ trong mắt hắn, chỉ cảm nhận được hắn ôn nhu ôm lấy, ôm ấp của hắn, ấm áp như nhung. “Anh đưa em về Anh xem cục cưng.”
“Hi Hi . . . . . . Anh cũng rất nhớ con của chúng ta.”
Ngày hôm nay, mọi tiếng động đều tĩnh lặng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi lên hai người đang ôm nhau.
Thờ ơ lâu như vậy, nàng nghe đến câu nói này của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Đây là lần đầu tiên nàng tỉnh táo mà nói chuyện cùng hắn.
“Anh đã nói, có thể đem con trả lại cho tôi.” Ánh mắt trong veo của nàng vẫn có một tia đề phòng cùng nghi ngờ.
Tần Dịch Dương gật đầu.
“Tôi sẽ không ở lại nước Anh, tôi sẽ đem con trở về, chỉ có hai chúng tôi.” Nàng nhìn chăm chú vào mắt hắn, nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tần Dịch Dương trầm mặc, đè nén đau đớn trong lồng ngực, nói giọng khàn khàn: “Được.”
“Tần Dịch Dương.” Nàng nhẹ giọng gọi tên hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục được vẻ ôn hòa bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng thốt ra vài câu như là khẩn cầu, cũng là ý nghĩ ồ ồ chảy ra như thác nước, chầm chậm chảy xuôi, “Xin anh, không cần lại xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.”
Thản nhiên mà nói, đôi cánh tay nhu nhược của nàng cuộn lại, nhẹ giọng nói ra nguyện vọng duy nhất của mình.
Thực là yên tĩnh.
Trong căn phòng yên tĩnh có làn gió thổi qua, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương bị đau đớn nghiền nát, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày như hôm nay, khuôn mặt nàng oánh thuận ôn nhu không hề có một tia biểu cảm mà nhìn hắn, con ngươi một mảnh yên lặng nói với hắn: “Tần Dịch Dương, xin anh, không cần xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.”
Thì ra còn có loại đau đớn như vậy, khiến cho lồng ngực bị đè nén đến nghẹt thở, hắn nói không nên lời, làn môi tái nhợt như tờ giấy.
Rất muốn đi qua ôm lấy nàng, giống như trước đây mỗi lần ôm nàng, vứt bỏ tất cả dáng dấp, hèn mọn cầu xin nàng: ‘Hi Hi, đừng náo loạn, em hãy ở lại bên cạnh anh, anh thề sẽ không khiến em bị tổn thương, được chứ?’
Ngón tay tao nhã chống trụ cái trán, lông mi hắn cụp xuống, che giấu đi hơi nước tích tụ trong con mắt.
Đồng hồ tích tắc chạy.
Lâm Hi Hi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sofa phía đối diện đứng lên, tựa như mình yêu chính sự kiên cường của hắn, hắn đi tới.
Hắn đi tới, chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo nhu nhược của nàng, giọng khàn khàn nói: “Hi Hi. . . . . Chuyện gì anh cũng có thể đáp ứng em.”
Thanh âm kia như băng tuyết tan chảy, đây là lần đầu tiên Lâm Hi Hi nhìn thấy người đàn ông này vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, hắn đứng dậy ôm lấy nàng, cánh môi dán tại vành tai nàng, nỉ non hỏi nàng: “Em còn muốn cái gì? Hi Hi . . . . trừ việc rời xa anh, em còn muốn cái gì?”
‘Em muốn thế nào, anh đều có thể cho.’
Đây là thỉnh cầu hèn mọn nhất trong cả cuộc đời hắn.
Lâm Hi Hi cố nén đau nhức bén nhọn trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi hơi trắng bệch, muốn trốn tránh, muốn cự tuyệt, muốn tránh đi cánh môi cùng hơi thở ấm áp của hắn, nàng không phải nghĩ nữa.
Cảm giác được nàng có chút giãy giụa, lực đạo của Tần Dịch Dương trên tay nàng cũng hơi hơi buông lỏng, hắn không dám bức bách, chỉ có thể như vậy nửa ôm nàng trầm tĩnh ở trong phòng, cùng nàng tuyệt vọng giống nhau.
“Xin hãy buông ra.” Thanh âm của nàng lãnh liệt có một tia đề phòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước: “Tần Dịch Dương, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa gì với anh, anh đồng ý rồi, sẽ đem con trả lại cho tôi.”
Đầu Tần Dịch Dương rũ xuống, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tái nhợt cùng tuyệt vọng .
“Đúng, là anh đã đồng ý.” Hắn khàn khàn chậm rãi nói, nàng không nhìn thấy tơ đỏ trong mắt hắn, chỉ cảm nhận được hắn ôn nhu ôm lấy, ôm ấp của hắn, ấm áp như nhung. “Anh đưa em về Anh xem cục cưng.”
“Hi Hi . . . . . . Anh cũng rất nhớ con của chúng ta.”
Ngày hôm nay, mọi tiếng động đều tĩnh lặng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi lên hai người đang ôm nhau.
Thờ ơ lâu như vậy, nàng nghe đến câu nói này của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
/243
|