Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 242: Chi mê tình Đóa Thành 7

/243


Lạc Thành hơi hơi nhíu mi, lông mày rậm rạp nhíu chặt lại, con ngươi tối màu tràn ngập khát vọng không thể che lấp.

Anh có thể dừng lại mới là lạ.

Cánh tay to lớn đem tiểu nữ nhân trong lồng ngực gắt gao vây trụ, dùng sức đem cả người cô ôm chặt lấy, đứng dậy xoa xoa mái tóc của cô, vừa hôn vừa ôm cô hướng tới phòng ngủ đi đến.

“Uh. . . . . . ” Lam Đóa trời đất quay cuồng, bị anh hôn đến suýt nữa ngạt thở. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một đường nghiêng ngả lảo đảo, kiên nhẫn của Lạc Thành càng ngày càng kém, môi giữ chặt môi dưới của cô hơi thở cũng càng ngày càng dồn dập, hất tung chăn mỏng trên giường ra, đặt cô nằm dưới thân.

Cô gái nhỏ xinh không có xương trong lòng hóa thành một làn nước mùa xuân, lưu luyến quyến rũ, khiến cho người ta chỉ muốn phạm tội.

Lạc Thành cẩn thận nhấm nháp ngọt ngào trong miệng cô, nụ hôn càng ngày càng sâu, chỉ có thể nghe được thanh âm nức nở rất nhỏ của cô, ngón tay thon dài đem một cúc áo lại một cúc áo cởi bỏ ra, mặc cho bàn tay nhỏ bé vô lực của cô đang đánh loạn trên người mình, nhìn thấy cô dần dần mất đi khí lực, dục vọng trong người anh càng ngày càng mãnh liệt.

Không cần đến 3 phút sau, nội y tối màu của Lam Đóa đã bị xé nát hoàn toàn, quẳng xuống dưới giường.

Trong phòng một mảnh nồng đậm lửa nóng, ngón tay Lạc Thành dây dưa tóc cô, quấn quanh vài vòng đem cái gáy của cô chế trụ, lúc này mới buông cánh môi cô ra, môi một đường dọc theo cái cằm xinh đẹp cùng đường congg mỹ lệ dần dần đi xuống.

Lam Đóa dồn dập hít thở, ý nghĩ từng đợt mê muội.

“Lạc Thành. . . . . . Lạc Thành. . . . . . Em sai rồi, em sai rồi được chưa? Anh đừng như vậy. . . . . .” Cô mang theo nức nở cầu xin anh, cánh tay nhỏ bé mềm mại ôm chặt lấy vai anh, chịu đựng cơ thể đang bị anh tập kích.

“Cái gì?” Thanh âm của Lạc Thành khàn khàn lạnh lùng hỏi.

Tay anh bao trùm trước ngực cô, hung hăng nhào nặn, dùng phương thức bạo ngược nhất chà đạo đỉnh núi mẫn cảm của cô, khiến cho đóa anh đào đỏ bừng lên, nhào nặn, giày xéo thậm chí là cắn nuốt? Dùng những nụ hôn nóng bỏng biểu hiện yêu thương của mình.

“A” trong cơ thể Lam Đóa truyền đến một cỗ kích thích bén nhọn, ngửa đầu hô lớn, bàn tay trắng nõn chậm rãi tham nhập vào mái tóc dày đậm của anh.

Động tác của Lạc Thành tốc độ mà dứt khoát, biến thành cô thở không nổi.

“Em còn chưa có chuẩn bị tốt, anh đừng như vậy a. . . .” Lam Đóa cố gắng đuổi bắt quay về một tia lý trí, mang theo nức nở nói.

Cô thật sự không nghĩ tới liền nhanh như vậy đã giao ra chính mình, tuy rằng cô động tâm với anh, mặc dù có thời điểm bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo , chính là cảm giác thân thiết tàn sát như vậy đã dọa tới cô, cô hoài nghi không biết bản thân mình có thể tiếp nhận được hay không, nhưng mà thân thể bị tay anh nặng nề mơn trớn, cả người nóng bừng như có một luồng điện sẹt qua, thân thể cô kịch liệt run rẩy, cấm địa tư mật một mảnh buộc chặt. Buộc chặt đến mức hơi hơi đau đớn.

Đây có lẽ chỉ là bắt đầu, nhưng mà cô đã đầu hàng mất rồi.

“Chỗ nào chuẩn bị chưa tốt?” Lạc Thành buông ra điểm mẫn cảm trước ngực cô, con ngươi tối màu ngẩng lên, chăm chú nhìn cô, bàn tay không khách khí tham nhập vào giữa hai đùi non mịn bóng nhẵn của cô, chạm được một mảnh lầy lội, “Thực sự đã ẩm ướt đến như vậy, em còn nói chưa chuẩn bị tốt sao?”

“Không phải, không đúng, không đúng, không phải. . . . . .” Lam Đóa khóc hét lên, nơi sâu nhất trong thân thể càng đau nhức, cô còn không biết có một loại khát vọng cực kỳ đau đớn, “Em sợ hãi, em không muốn qua loa như vậy, . . . . Lạc thành!”

Con ngươi của người đàn ông tuấn lãng như thiên thần chợt lóe lên, đem đùi ngọc tuyết trắng của cô nâng lên, chậm rãi tách sang một bên, làm cho khoảng cách tiếp xúc giữa hai người càng thêm gần gũi, Lam Đóa có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, nguy hiểm đang ùa tới.

“Trở thành người đàn bà của anh là chuyện sớm muộn đều phải thành, anh nói rồi, anh không có kiên nhẫn . . . .” Lời nói củaLạc Thành đã khàn khan, cực lực khắc chế đã khiến anh chậm rãi đổ mồ hôi, “Yên tâm, anh sẽ dịu dàng hơn một chút.”

Lam Đóa khóc, chỉ do bị dọa mà khóc.

Anh lại không có cái loại kiên nhẫn muốn dỗ cho cô thu hồi nước mắt, mà là gắt gao chế trụ cái mông đang lộn xộn của cô, chập rãi đem dục vọng cứng rắn của mình nhấn chìm vào mảnh đất lầy lội ẩm thấp kia.

Cô rất đau, đau đến mức thấp giọng kêu ra tiếng, gắt gao cắn môi, chịu đựng sức mạnh đang tập kích.

“Thả lỏng. . . . . . Thả lỏng, thả lỏng. . . . . .” Lạc Thành ở bên tai cô nhẹ giọng nói, tất cả tính nhẫn nại cùng lý trí đều đã muốn bị đánh băng? Anh chưa bao giờ có một khắc nào giống như lúc này, anh muốn cô gái này, muốn đem cô hung hăng cắn nuốt, tận đến khi xương cốt cũng không còn.

Lam Đóa làm sao thả lỏng được? ? ?

Cô thét chói tai giãy dụa kịch liệt, ý đồ khiến cho anh phải thay đổi quyết định, chính là bởi vì lộn xộn, làm cho nơi cực đại của anh càng thêm tiến nhập sâu hơn vào mảnh đất lầy lội của cô, một cỗ đau đớn xé rách kia càng thêm rõ ràng.

“A, ô ô. . . . . .” Móng tay Lam Đóa đâm thật sâu vào trên vai anh, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại: “Đau! Em đau quá! ! Lạc Thành. . . . . . Đừng đi vào, đừng. . . . . .”

Từng giọt mồ hôi từ trên trán anh nhỏ xuống, Lạc Thành đã muốn nhẫn nại đến mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng một mảnh.

“Đáng chết. . . . . . Không nên cử động. . . . . .” Anh gầm nhẹ mệnh lệnh, chính là tiểu nữ nhân dưới thân lại không khác gì con rắn. Bởi vì khát vọng mà toàn thân Lạc Thành đã run lẩy bẩy, con ngươi hiện lên một tia dục niệm màu đỏ tươi, buộc chặt cơ thể.

Anh hung hăng ngăn chặn thắt lưng lộn xộn của cô, cúi người gầm nhẹ hung hăng xỏ xuyên đi vào.

Một tiếng kêu xé rách đau đớn vang lên bên tai.

Đêm khuya, không trung bị màu đen dày đặc bao phủ, tòa nhà trọ xa hoa, ánh đèn nhu hòa, nhưng không cách nào che lấp hình ảnh kiều diễm trong phòng ngủ, một người đàn ông cao lớn tuấn lãng ép chặt một tiểu nữ nhân nhỏ bé phóng đãng luật động, cô khóc đến mức nước mắt nước mũi ràn rụa cũng không nương tay, cánh tay mạnh mẽ bóp chặt đùi cô đến ửng hồng lên. Hung hăng xỏ xuyên ra vào nơi mảnh đất lầy lội kia.

Khoái cảm dọc theo xương sống lan lên tiến nhập vào não bộ.

“Ách! ” Lạc Thành ngửa đầu, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng tràn đầy mồ hôi, nghiễm nhiên đã không thể khống chế được lực đạo.

Lam Đóa thực đã la hét đến giọng khàn khan, bị đau nhức cùng khoái ý quấn quanh, tim hơi hơi run rẩy, rốt cục đã biết được nam nữ trong lúc đó cuồng nhiệt khát vọng là gì. Tựa như hiện tại người đàn ông này hung hăng chà đạp thân thể của cô, ở nơi sâu nhất trong thân thể cô đòi lấy khoái cảm đồng thời cũng đem đau đớn cùng cực lạc đẩy vào trong thân thể của cô.

Giống như bị sóng lớn đánh trúng, cô từng đợt mê muội cùng đau nhức, từng đợt mê ly cùng co rút. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Lạc. . . . . . Thành. . . . . .” Lam Đóa run rẩy kêu lên, khát khao có thể đạt được một tia thương hại của anh, vừa vặn khiến cho người đàn ông ở phía trên hơi hơi cứng đờ, lại lạp tức đâm thật sâu vào cơ thể cô, tựa như là muốn đâm thủng cơ thể cô thì mới thỏa mãn vậy.

“A! ” Lam Đóa cả người run rẩy một chút, sắc mặt ửng hồng, thét chói tai, ánh mắt trong lúc đó tràn đầy khoái ý cùng thống khổ đan vào nhau.

“Làm sao vậy?” Tiếng nói của anh khàn khàn, cúi đầu để chóp mũi của cô hỏi.

“Đau. . . . . .” Lam Đóa chịu đựng từng đợt co rút liên hồi trong cơ thể, “Đau, anh chậm một chút. . . . . .” o_O

Ánh mắt thâm thúy của Lạc Thành giờ phút này giống ánh nắng sớm mai, vô cùng chói mắt. Anh khẽ hôn lên môi Lam Đóa, chậm rãi đem mình rút ra, đẩy thân thể nhỏ xinh của cô ra một chút rồi lại đem cả người cô cuốn lại, bàn tay thô ráp xiết chặt lấy thắt lưng cô, nâng lên, lại ác độc hơn nữa xỏ xuyên đi vào.

Ngoại truyện 22: Chi mê tình Đóa Thành – P14

Lập tức Lam Đóa bị đưa lên đỉnh đến mức nói không ra lời, co rút trong thân thể cuối cùng cũng lên đến cực hạn, tay nhỏ bé mềm mại túm chặt drap giường, hung hăng run rẩy, run rẩy kịch liệt . . . . .

” . . . . .” Cô giống như khóc mà lại không phải khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đã muốn bị buộc tới cực hạn.

Lạc Thành tựa hồ rất vừa lòng của phản ứng của cô, nhắm mắt cảm thụ được vách tường của cô đang ôn nhu mà chặt chẽ hút lấy mình, một hơi thở dốc đi qua, lại chậm rãi cúi người ngăn chặn thân thể nhỏ xinh của cô, lại thong thả luật động.

Tiếp theo đó, lại dần dần dần dần mãnh liệt, quái ác.

Vị trí đi vào từ sau lưng khiến cho nơi kết hợp càng thêm gắn bó chặt chẽ, vào càng sâu hơn, Lam Đóa bị kích thích phải hét ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát nệm giường hơi hơi đau đớn, người đàn ông phía sau lại vô cùng dũng mãnh, bàn tay to lớn tìm được nơi đẫy đà mềm mại của cô, ta sức xoa nắn.

“Đóa Đóa. . . . . . Đóa Đóa. . . . . .” Lạc Thành động tình, động tác hung ác tàn bạo không thể khống chế được lực đạo, vừa thở dốc vừa ở bên tai cô kêu tê tâm liệt phế tên của cô, nhẹ nhàng hôn cô, an ủi làm dịu đi đau đớn.

Lam đóa bị va chạm khiến cho tất cả ý thức đều tan rã. .

“A. . . . . . A. . . . . .” Cô chỉ có thể khàn khàn mà kêu lên, bị hoan ái mãnh liệt tra tấn đến mê sảng? Thân thể co rút đã vài lần lên đến đỉnh, cô bị nụ hôn của anh khiến cho điên cuồng run rẩy, chính là cỗ áp lực đó phóng thích không được bao lâu đã rất nhanh lại mãnh liệt thổi quyét đến, hô hấp của cô đều đứt quãng, càng kịch liệt bị đưa lên đến tận thiên đường.

Một khắc cuối cùng kia, tiểu nữ nhân trong lòng Lạc Thành bị tra tấn đến ngất đi, ở nơi thật sâu trong cơ thể cô cuồng nhiệt phun trào, thấp giọng khàn khàn hô ra tiếng, hai tay anh ôm chặt lấy thân thể đầy rẫy dấu vết ửng hồng của cô, rốt cục cũng thỏa mãn.

Suốt nửa tháng, Lam Đóa đầy đủ thể nghiệm quá trình thúc giục từ một cô gái đến một người đàn bà.

Toát mồ hôi, được rồi, cô không thể không thừa nhận về mặt này cô so với những người phụ nữ khác thực đã bị chậm mất vài năm a.

Ngẫm lại bao nhiêu cô gái như vậy, ở đại học hoặc thời điểm sớm hơn đã đã biết đến cái kia là gì, Lam Đóa liền cảm thấy trong lòng thực rối rắm, rốt cuộc cô vì cái gì mà phải duy trì trinh tiết nhiều năm như vậy chứ?

Cắn môi, mở ban công hóng gió, tóc trên trán cô bị gió thổi tán loạn thật thê thảm.

Lạc Thành mở cửa tiến vào, ngưng con ngươi tối màu nhìn tiểu nữ nhân đang đứng ngoài ban công kia.

Đem chìa khóa đặt trên bàn trà, anh đi qua đó.

“Vé máy bay đều đã chuẩn bị xong, trưa ngày kia chúng ta sẽ cất cánh.” Thanh âm của anh cực thản nhiên mà dị thường dễ nghe, tao nhã hướng cô đi tới, hai tay vòng ra ôm lấy cô, “Hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị đợt mới nha.”

Lam Đóa giật mình một cái, đem ngụm nước bọt trong miệng hung hăng nuốt xuống, thiếu chút nữa bị sặc.

“A. . . . . . Cái kia , cái kia kia . . . . Hiệu suất của anh thật là dã man nha . . .” Cô kéo dài nói một câu, cố gắng làm cho mặt chính mình mặt không đổi sắc trước mặt người đàn ông dã thú cùng ngang ngược này.

Lạc Thành thế nhưng khẽ cười một chút.

Anh đến gần hơn một chút, giơ tay vuốt gọn những sợi tóc đang bay tán loạn của cô, có ý chỉ giáo, “Thể lực của em cũng không kém a, gần đây làm nhiều như vậy còn có thể tỉnh táo, xem ra anh rèn luyện rất tốt nha.”

Mặt Lam Đóa “Xoạt” một cái lập tức đỏ ửng.

“Anh . . . Anh . . . Anh . . .” nói lên cô liền tức giận, thuận tiện cũng đem cỗ bất an trong lòng cùng ý nghĩ hồ đồ ngày nào đó của cô lập tức thực thi án tử hình. Thân thể cô chưa có chuẩn bị, tâm lý cũng chưa có chuẩn bị, nửa tháng nay bị thân thể anh tận lực tàn phá, bên dưới thường đau đến mức không thể bước đi được, cảm giác như cuộc sống của chính mình nghiêng trời lệch đất.

Phiền a, phải làm như thế nào mới có thể chứng tỏ mình là người kiên cường đây? Không kết hôn cũng muốn sinh một tiểu hài tử về đây nuôi dưỡng a! Phụ nữ thế kỷ 21 vô cùng độc lập kiên cường, nhưng mà hoàn cảnh trong lúc đó lại biến thành thế này, ‘Thôi được rồi, tỷ tỷ ta đây liền hiệp nghĩa miễn cưỡng để cho người đàn ông này chiếu cố nuôi dưỡng nha!’ Sống như thế có được không?

Quỷ thần ơi, cô có tội ư?

“Kỳ thật không có người phụ nữ nào lại chân chính bị bại dưới thể lực của đàn ông cả, ngu ngốc a, là phụ nữ hưởng thụ mà thôi, không phải sao? Đàn ông các anh mới cần nhiều năng lượng để vận động a, cho nên . . .” Lam Đóa không biết xấu hổ vỗ vỗ bờ vai của anh, “Lão huynh thể lực của anh mới tốt nha.”

Ánh mắt Lạc Thành vẫn ôn nhu, túm lấy tay của cô, chậm rãi giơ lên miệng hôn một cái.

“Ngày đầu tiên em hôn mê mất, anh còn tưởng là anh vận động mạnh quá , sau lại mới biết được là em quá lười vận động. . . . . .” Anh sâu kín nói, ánh mắt giống như ngọn lửa đảo qua khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng của cô, ” Cho nên, anh mới tốt bụng mỗi ngày cùng em vận động, không được sao?”

Lam Đóa lại một lần nữa hỗn độn . . . . . .

Đây đúng là một tên đàn ông lãnh khốc sao? Thật sự sao, thật sự sao? Cô lại cảm thấy được hắn khoác một bộ da sói thật to nha.

“Hôm nay nghỉ ngơi đủ rồi sao? Muốn bắt đầu hay không? ” Anh hôn khắp mặt cô, thấp giọng hỏi nhỏ.

Lam Đóa kinh hãi, nhớ tới những tư thế kinh khủng khi vận động mà anh lăn qua lăn lại cô, ngày nào cũng 4, 5 giờ sáng mới mới dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cười thực khó coi: “Ha hả, cái kia. . . . . . Chúng ta không phải nói muốn đi Anh xem Hi Hi cùng bọn họ sao? Anh cũng nghỉ ngơi một chút được không? Dù sao em cũng ở đây không có chạy mất đâu, anh đem công việc của em phá bỏ mất rồi, nhà trọ của em cũng bị phá bỏ luôn, bắt dời đi nơi khác, em không nhà để về chỉ có thể lao đầu ở chỗ anh thôi nha, chúng ta sau này còn nhiều thời gian mà . . . .”

Lạc Thành không có kiên nhẫn nghe cô lảm nhảm, nheo mắt lại, bàn tay chậm rãi chế trụ thắt lưng cô, tháo dây đai lưng váy tơ tằm của cô ra.

Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Váy màu lam làm nổi bật màu da trắng hồng khiến cho cô trông có vẻ trẻ ra 7, 8 tuổi.

Lam Đóa hít một ngụm khí lạnh, túm chặt lấy đai lưng của mình, “Đừng, Lạc Thành, tự mình đi tìm chỗ khác đi, em còn đau, thật sự rất đau nha.”

Tay Lạc Thành chậm rãi dừng lại.

Anh cũng không tin tưởng lời của tiểu nữ nhân ma quỷ này, cô là người có năng lực thích ứng rất tốt nha, 2 , 3 ngày trước anh đã cảm nhận thấy cô hưởng thụ được tốt đẹp của hoan ái nha, cảm giác một lần so với một lần mãnh liệt hơn, rất nhiều lần ở tronh khuỷu tay anh lên đến tận thiên đường, sắc mặt ửng hồng đến mức khiến cho anh muốn một ngụm đem cô cắn nuốt đi.

“Đau chỗ nào nói anh coi , anh giúp em vuốt . . . Được chưa?” Lời nói của anh vẫn thản nhiên như trước, chính là trong mắt đã nhuốm đầu dục vọng: “Đóa Đóa . . . đến . . .”

Lam đóa 冏. . . . . . Đến cái con khỉ á?

“Em không muốn!” Cô từ cái ghế nhỏ trên lan can nhảy xuống, chạy vào trong phòng.

Lạc Thành cũng buông tay mặc kệ cho cô chạy, thân ảnh thon dài thoáng cái nhìn qua cảnh sắc bên ngoài, rồi đã nhanh chóng chui tọt vào trong phòng.

À, tốt lắm, cô một mình nằm úp sấp trên thảm, dường như không có việc gì mà xem TV, cũng có thể đem cô đánh gục được.

Đem quần áo cởi bỏ, vứt sang một bên, anh hướng phía cô đi qua đi.

Lam Đóa không yên lòng, cảm giác anh tới gần, một trận gai ốc dựng đứng lên, vứt điều khiển muốn chạy trốn, nhưng mà động tác của Lac Thành so với cô còn nhanh hơn vạn phần, đem mắt cá chân của cô chụp lấy, trược tiếp tác hai chân của cô ta, kéo về phía sau, giải phóng dục vọng đã căng cứng của mình, đem cô kéo lại gần, nhanh chóng lột sạch quần áo của cô, ngay sau đó thật sâu chôn vào hoa viên thần bí của cô.

“A!” Lam Đóa đau kêu lên một tiếng, cảm giác anh lại lần nữa thô bạo xông vào, lấp đầy cô.

Lạc Thành bị cỗ co rút ngây ngô kia nhanh chóng khiến cho thoải mái, sắc mặt lạnh lùng hòa hoãn một chút, cũng tạm thời không có động đậy, bàn tay chậm rãi tiến đến nơi bọn họ kết hợp, “Đừng nhúc nhích Đóa Đóa, chờ một lát nữa sẽ không đau . . . .”

Lam Đóa vô cùng ủy khuất, khóc ra tiếng, “Huhu, __ Lạc thành tôi hận anh, anh không thể ôn nhu một chút sao? Tôi đau muốn chết đây, tôi đau chết mất.”

Anh luôn luôn là như vậy, thời điểm mà đã muốn thì thương lượng cũng vô ích! Cô không phải bánh bao a! Có thể bảy nhào nặn tám tùy tiện chà đạp nha.

“Đừng khóc . . . .” Lạc Thành khống chế được thắt lưng cô, cúi đầu thở hào hển vuốt vuốt tóc cô, đợi cho cô hơi chút ổn định lại bắt đầu luật động.

“Đừng khóc . . . Đóa Đóa . . . là anh nóng vội . . . .”

Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, đầu lưỡi đảo qua cánh mi ngọt ngào của cô, tràn đầy yêu thương.

Lam Đóa dần dần đã không còn đau nữa, cảm giác được anh cấp bách ra vào, mỗi một nơi đều bắt đầu căng trướng lên, khát vọng bị cọ xát, bị giữ lấy, khát vọng nhìn anh mỗi lần lại thêm mạnh mẽ.

Hai tay cuốn lấy cổ anh, Lam Đóa rầu rĩ hừ hừ, tựa như trả thù ngẩng đầu cắn lia lịa lên cổ anh.

Một loạt dấu vết in trên cần cổ, lòng cô mới hơi hơi nguôi giận, tiếp tục cắn, cái lưỡi đỏ bừng đảo qua da thịt trên cổ anh.

Lạc Thành nhắm mắt chịu đựng cô gái này châm ngòi thổi gió (lửa cháy đổ thêm dầu), không ngăn cản cô, chính là mỗi lần va chạm lại càng thêm sức, tay túm chặt lấy vai cô, mỗi lần ra vào đều mạnh mẽ hơn.

“. . . .” Lam Đóa bắt đầu chịu không nổi, mắt tràn ngập sương mù ủy khuất có ý cầu xin, mắt trông mong nhìn anh.

Lạc Thành thở dốc một cái, hung hăng hôn cánh môi đỏ bừng của cô.

Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này tuy rằng ác liệt, nhưng mà cô lại cố tình thích anh mạnh mẽ như vậy mà giữ lấy, một lần so với một lần càn thêm mạnh mẽ, để cho cô cảm nhận rõ ràng cô như thế nào từng chút từng chút trở thành người đàn bà của anh.

Quấn chặt lấy cổ anh, Lam Đóa quay về hôn trả lại anh, lại đột nhiên nhíu mi, cảm giác đầu lưỡi bị anh quấn chặt, hung hăng bị mút vào, cô kêu rên ra tiếng. Từng đợt mê ly.

Con ngươi tối màu của Lạc Thành xuất hiện một tia đỏ tươi, đem đùi ngọc của cô nâng lên thắt lưng mình, lại hung hăng va chạm, khiêu khích của cô không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, hiện tại anh muốn hung hăng đem cô cắn nuốt ăn luôn.

“Ư . . . Ư . . .” Cánh môi bị ngăn chặn, Lam Đóa chỉ có thể ư ư ra tiếng, cả người phấn hồng run rẩy, từng đợt cao trào tràn đến tứ chi bách hải (toàn thân), cô ý định khép chặt hai chân nhưng lại bị anh mở càng rộng ra, khoái cảm trong thân thể từng đợt từng đợt như phong ba đánh úp, mãnh liệt như vậy, cô chịu không nổi.

“Lạc Thành . . . . Chậm một chút . . . . Anh chậm một chút a. . . .” Lam Đóa thở dốc từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đã biến thành đỏ bừng, thanh âm hỗn loại mà mị hoặc ngâm nga cầu xin anh, cuối cùng tựa như phát run. Lạc Thành hôn vành tai cô, đầu lưỡi lửa nóng ở nơi vành tai mẫn cảm của cô hơi hơi đùa giỡi, Lam Đóa gấp đến mức sắp khóc ra tiếng, gác mặt lên vai anh, không ngừng muốn tránh né.

Anh thực sự cuồng dã, mỗi một loại tư thế, mỗi một loại chiều sâu, đều phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên người cô.

Thời khắc cuối cùng Lam Đóa thét chói tai trằn trọc dưới thân anh, anh ngừng thở mỗi một cú va chạm mãnh liệt tựa như sắp chết đi vậy, giây phút lên đến đỉnh điểm anh phủ phục cắn môi dưới của cô, mồ hôi đầm đìa, nhìn cô nhắm chặt mắt ngửa đầu, thân thể tận lực thả lỏng, bộ dáng xinh đẹp bị anh gây sức ép giữ lấy.

Khoái cảm kịch liệt, nháy mắt đã truyền đến tứ chi bách hải.

Anh hét lên phóng thích tất cả, tiểu nữ nhân dưới thân lại sớm thiếu không khí sắp ngạt thở, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mê ly không biết trời đâu đất đâu.

Lạc Thành đem thân thể nóng bỏng của cô vào trong lồng ngực, để cho phần eo cùng hai chân đã đau nhức đến mức không chịu nổi của cô có thể nghỉ ngơi một chút, cúi đầu hôn mi mắt đáng yêu của cô, cô ở trong mơ hồ cố gắng mở lớn mắt, oa oa định kêu cái gì, anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, ngưng mắt nhìn lắng nghe, một tiếng một tiếng đều là gọi tên anh.

Ngoài cửa sổ, ánh dương ấm áp chiếu rọi, trong lòng Lạc Thành hơi chút dao động, ôm chặt tiểu nữ nhân trong lồng ngực lại.

Trước kia anh chưa từng trải nghiệm qua, thì ra hạnh phúc bất quá chỉ là ôm một người ở trong lòng mềm mại hóa thành một làn xuân thủy, cô muốn cái gì đều có thể, chỉ cần cô muốn, cũng chỉ anh mới có thể cho


/243

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status